Hai người đều không còn lời gì để nói, cũng may là sắp đến phòng bệnh, tất cả đều ăn ý ngừng thảo luận chuyện này, ngoan ngoãn đi vào nói chuyện với bà Ninh.
“Tương Tương đến rồi.”
“Bà nội, bà có khỏe không? Tối qua cháu không tới thăm bà được…”
Ninh Miễn cười nhạt cắt ngang cuộc nói chuyện: “Hàng xóm ở trong sân bị ngã nhờ em ấy giúp đỡ, em ấy không ở nhà nên không thấy tờ giấy cháu để lại, suốt đêm đều trằn trọc lo lắng cho bà.”
Bà Ninh không quá để ý, bà lão cũng không yêu cầu mình bị bệnh là phải có con cháu vây quanh giường, cười nói: “Mấy đứa các cháu người thì đi làm người thì đi học, không tới được cũng không sao, bà nội còn khỏe lắm.”
Dư Tương nhận được ám chỉ anh sẽ không giải thích nữa bèn đem chiếc mũ cô đan lên tặng bà, bà Ninh vui vẻ không thôi, lập tức đội lên đầu.
“Có đẹp không?”
“Đẹp!”
Bà Ninh cười khoe khoang: “Bà nói chứ cô vợ bà chọn cho Tiểu Miễn đúng là không sai mà!”
Triệu Phương tò mò nhìn về phía Dư Tương không màng hơn thua, giống như thân thiết với bà Ninh là chuyện vô cùng bình thường, trong lòng không khỏi hâm mộ, đợi hồi lâu mới nghe thấy bà Ninh khen cô ấy.
DTV
Bà Ninh cảm thấy mỹ mãn: “Có câu không có con cháu hiếu thảo nào phải đứng trước giường bệnh lâu dài, hai ba ngày đầu bà còn cảm thấy không khỏe, bây giờ thấy mấy đứa đều hiếu thảo như vậy, về sau bà nhất định sẽ không sinh bệnh nữa.”
Mấy người nghe xong đương nhiên đều vui vẻ, Dư Tương cũng thoải mái hơn nhiều, bọn họ cùng nói chuyện chơi đùa với bà Ninh.
Trước khi về, Khương Duệ Quân ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Tương Tương, thật sự không thể gọi người ta tới ra ngoài chơi với chúng ta được sao?”
Dư Tương gật đầu quả quyết.
Khương Duệ Quân buồn bực rời đi.
“Em chắc chắn như vậy à?”
“Đồng chí Ninh à, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Khương Duệ Quân là người nổi tiếng trong trường, nhưng không có nghĩa là tất cả các cô gái đều cảm thấy hứng thú với cậu ta, hơn nữa cậu ta không hề ổn định, cách này cơ bản là không được.”
Ninh Miễn gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Sau đó anh nhìn chằm chằm vào Dư Tương đầy ẩn ý, chính anh có thể hiểu, thì người nói ra những lời này là cô lại càng rõ ràng, chuyện này dù sao cũng chỉ là một bên tình nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-413.html.]
“Anh nhìn em làm gì?”
Ninh Miễn không muốn làm cô nhớ lại chuyện xấu hổ tối qua.
Tuy nhiên, khi trở về nhà gặp được chị dâu Lưu, nghe chị nói Kỳ Thao mang theo quà tặng đến nhà tự mình cảm ơn, Dư Tương liền cẩn thận quan sát sắc mặt Ninh Miễn.
Chị dâu Lưu còn đang thao thao bất tuyệt: “Chúng ta làm việc tốt là bởi vì lương tâm, không phải vì cần báo đáp cảm tạ, đúng không?”
Ngoài ra, chị dâu Lưu còn nói: “Nhà chị định cùng đi thăm mẹ của Kỳ Thao, Tiểu Dư, em nói xem chị nên mua cái gì mới thích hợp, tốt nhất là có thể trả lễ lại cho cậu ta.”
Dư Tương lúng túng: “Em chưa từng làm mấy việc này bao giờ, nghe theo các chị đi, em và mọi người giống nhau.”
Ninh Miễn cũng khó xử nói: “Chị dâu Lưu, bọn em đến ở với bà nội vài ngày, mua quà gì, các chị cứ nhìn mà làm, chỉ phiền chị mang một phần đến giúp chúng em, đến lúc đó Dư Tương sẽ trả tiền cho chị.”
“Cũng được, mấy đứa cứ tin tưởng chị.”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Chị dâu Lưu vội vàng đi mua đồ ăn, trước khi đi còn kể lại một vụ bát quái: “Kỳ Thao đang điều tra xem ai là người ném vỏ chuối, mọi người đều nói là cháu trai nhà bà Lý ăn chuối, còn ở trong nhà khoe rất nhiều lần, chậc chậc, nói không chừng thật sự là nhà bọn họ ném.”
Dư Tương nhớ tới ngày hôm qua thấy bà Lý thò đầu vào, bừng tỉnh nói: “Khó trách hôm qua bà ta lại nhìn trộm.”
Ninh Miễn cau mày: “Ngày hôm qua người nói không thấy em cũng là bà ta.”
“… Bà lão này đúng là giỏi hố con trai một phen.”
Mặc dù Ninh Miễn không thích lấy chuyện công báo thù riêng, nhưng có mẹ ruột chuyên kéo điểm ấn tượng như vậy, Lý Quốc Cường còn phải kiếm sống dưới tay Ninh Miễn, nếu không có tài năng và học thức kinh người, có thể nổi bật mới là kỳ quái.
Quả nhiên Ninh Miễn đồng ý gật đầu.
Nếu tối hôm qua anh sớm biết Dư Tương đến bệnh viện, nói không chừng cũng sẽ không phải tìm lâu ở bên ngoài như vậy.
“Đúng rồi, vừa rồi anh nói đi sang nhà bà nội gì vậy! Sao em lại không biết?”
Ninh Miễn sờ sờ mũi: “Bởi vì vừa mới quyết định.”
Dư Tương không thấy dọn qua dọn lại có gì phiền phức, dù sao bà Ninh thấy vui mừng, đường cô đi học cũng có thể bớt đi vài bước, đương nhiên giơ tay tán thành quyết định này.
Nói là ở vài ngày, cuối cùng hai người ở đến hơn một tuần mới trở lại, nhà bọn họ cũng có rất nhiều việc, còn có loại hoa cỏ mùa hè cần phải chăm sóc.