Nói xong thì túm Chu Tư Tề đi, đến một góc lại nhỏ giọng trách cứ: "Chuyện gì đang xảy ra với cháu vậy? Sao khi không lại nói với con dâu dì về việc con trai dì suýt kết hôn với cô dâu nhỏ của nó khi còn nhỏ?"
Chu Tư Tề không hiểu ra sao: "Dì út, cháu không phải…"
"Cháu cái gì mà cháu, mau dán giấy đỏ."
Chu Tư Tề đành phải làm theo.
Trong lòng Chu Cầm Vận còn sợ hãi lại thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải bà tình cờ đối diện với con trai, nhận ra được ánh mắt cầu xin của anh, kịp thời ngăn cản Chu Tư Tề, nếu không nhất định trực tiếp bị cháu trai làm chuyện xấu, đang yên đang lành sao lại muốn nói về khi còn bé, có mấy người nhớ rõ? Hơn nữa, vừa rồi bà nói chuyện phiếm với cha mẹ mới biết nhà họ Lư từng muốn tác hợp Ninh Miễn và Lư Phỉ Phỉ, chỉ tiếc vừa mới nhắc tới, bên này Ninh Miễn đã đính hôn cùng Dư Tương, nhưng đến bây giờ Lư Phỉ Phỉ cũng không có buông lỏng để tìm đối tượng, còn đi theo đến Yến Thành…
Bên kia, Chu Tư Tề không hiểu sao lại bị mang đi, những người còn lại im lặng một lát, Chu Tư Vi dẫn đầu chuyển đề tài.
"Mẹ, mẹ chuyển lời đến cho bảo vệ canh cửa, đừng để cho ai đi vào dễ dàng…"
Mọi người bắt đầu phát tán tư duy, nghĩ đủ loại chiêu chặn cửa.
Lư Phỉ Phỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt Dư Tương, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt cô, ngẩn người một chút, nhìn nhau cười.
Dư Tương cười rộ lên mang theo vẻ lười biếng, nhưng kỳ thật khí thế khiếp người, làm cho người ta không tự chủ được phòng bị.
Nụ cười của Lư Phỉ Phỉ chân thành hơn rất nhiều, ngay sau đó, cô ta rời mắt đi và tham gia thảo luận của mọi người.
Ngày mai chính là hôn lễ của Chu Tư Vi, tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị các loại đồ vật nhỏ, người trẻ tuổi cũng không thể cứ ngồi lười biếng, rất nhanh Ninh Miễn cũng bị gọi đi, còn lại ba cô gái.
"Em đi giúp bà Chu cắt giấy."
Lư Phỉ Phỉ tìm cớ rời đi.
Chu Tư Vi thông minh, tranh thủ giải thích: "Tương Tương, em đừng nghĩ nhiều, Ninh Miễn và Phỉ Phỉ chỉ là bạn chơi cùng nhau thời thơ ấu, em cũng biết lúc trước nghỉ đông và nghỉ hè Ninh Miễn sẽ qua Thượng Hải một chuyến, cậu ấy ở nhà bà nội chị đã nhìn ra sự yêu thích, Phỉ Phỉ chỉ thỉnh thoảng đọc sách cùng cậu ấy mà thôi."
Dư Tương buông tay: "Vừa rồi em chỉ thuận miệng hỏi, chị đừng nghĩ quá nhiều."
"Hả?"
Dư Tương cũng rất kỳ quái: "Trông em có giống như đang ghen không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-416.html.]
Vừa rồi cô chỉ là không muốn nghe Chu Tư Tề cố ý khiêu khích, lại chú ý tới Chu Cẩm Vận thỉnh thoảng quan sát người trẻ tuổi bên này, cho nên cố ý hỏi để anh ta nói ra, lừa anh ta một chút mà thôi.
Chu Tư Vi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, có khi Ninh Miễn cũng không nhớ rõ Phỉ Phỉ."
Cuối cùng cũng hoàn thành phó thác của Ninh Miễn.
Tuy rằng cô ấy luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng…
Nhà họ Chu cũng có khách thỉnh thoảng tới, rất nhanh Chu Tư Vi cũng bị gọi đi chào hỏi người thân, Dư Tương đứng dậy đi hỗ trợ, cô sẽ không cắt giấy, nhưng sẽ cầm giấy cắt dán lên, đặt từng chữ song hỷ nho nhỏ lên đồ cưới của Chu Tư Vi.
DTV
Lư Phỉ Phỉ ở cách cô không xa không gần, sau đó tìm được thời cơ, chủ động nói: "Chị dâu, lời vừa rồi anh Tư Tề nói chị đừng để ở trong lòng, em và anh Ninh - anh Ninh Miễn là bạn khi còn bé, vừa rồi gọi anh ấy cũng là vì thói quen, chị đừng vì chuyện này mà tức giận, thật ra em rất bội phục chị dâu, chị lại là sinh viên đại học Yến Thành, sau này nói không chừng còn phải học tập chị.”
Dư Tương dở khóc dở cười: "Sao một hai người đều đến khuyên tôi thế? Tôi chỉ tò mò, hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác. ”
"Nếu như vậy thì —"
Lư Phỉ Phỉ còn chưa nói xong, Dư Tương quay đầu gọi Ninh Miễn đi ngang qua.
"Anh lại đây một chút."
Lúc này Ninh Miễn rẽ đến trước mặt các cô: "Làm sao vậy?"
Trong lòng anh vẫn thấp thỏm, bởi vì không đoán được bọn họ vừa nói cái gì.
Dư Tương chỉ vào mặt mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh xem trên mặt em có chữ không?"
"Chữ gì?"
Trắng nõn sạch sẽ rất đẹp mà.
Dư Tương nhún vai: "Em nghĩ trên má trái của em viết ăn, má phải viết giấm, cho nên mọi người mới rất quan tâm đến em."
Ninh Miễn vừa nghe đã hiểu, nhưng có một số lời không thích hợp hỏi ở chỗ này, đành phải sờ sờ mũi, thấp giọng dặn dò: "Em đừng để ý người khác nói như thế nào, trở về anh nói với em."
Thật ra, chính anh cũng không nghĩ ra nên nói như thế nào, lúc đầu trong lòng anh tồn tại sự chờ mong, kết quả chẳng xảy ra gì cả, từng ý khổ kia lại hiện lên trên gương mặt.
Lư Phỉ Phỉ đứng cách đó không xa, mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của hai người, đè nén nghi hoặc nơi đáy mắt.