Ninh Miễn mỉm cười: “Vậy em muốn anh hỏi thế nào? Nếu anh hỏi khéo, có phải em sẽ hỏi anh có thật lòng muốn mua cho em không phải không?”
Dư Tương giở trò vô lại: “Sao anh biết?”
Anh nhéo chóp mũi cô, cười nhạt, không nói gì, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng nuông chiều.
Lúc này, sự chú ý của Ninh Miễn không đặt vào cái hộp, nhưng người đang được anh để ý thì lại đang đánh giá các món đồ quý giá của anh, bất ngờ nhìn thấy một cây trâm vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Sao cây trâm này lại ở trong tay anh?”
Lúc trước cái trâm này được Khương Duệ Quân mua từ cô, nói là mua giúp bạn, nhưng không tiết lộ thân phận của người bạn đó. Số tiền đầu tiên mà cô kiếm được sau khi trở về Yến Thành là từ chiếc trâm này.
Dường như Ninh Miễn đã quên mất chiếc trâm này, thấy cô cầm ra xem thì mất tự nhiên sờ mũi, không giải thích gì: “Thì ở trong tay anh thôi.”
Dư Tương quan sát một phen, chiếc trâm được bảo quản rất tốt, giống y như với khi nó được mua từ tay cô. Cô nhớ lại chuyện lúc trước, chắc là lúc cô vừa biết Khương Duệ Quân và Ninh Miễn. Lúc đó Ninh Miễn vẫn còn xa cách cô, muốn mua cây trâm này cũng phải nhờ Khương Duệ Quân làm người trung gian.
“Lúc đó có phải anh rất chán ghét em không? Nếu anh tự mình ra mặt, có khi em còn giảm giá cho anh đấy.”
“Khụ khụ, lúc đó còn trẻ nên không hiểu chuyện.”
Dư Tương làm mặt xấu với anh: “Em giận rồi, hôm nay anh ngủ một mình đi.”
“Dư Tương Tương, đừng có làm vậy, lúc đó anh không biết là sẽ có ngày hôm nay mà. Hơn nữa, em vừa mới hứa sẽ nuôi anh, anh nên thực hiện nghĩa vụ của mình, chắc chắn không thể để em ngủ một mình được. Nếu em ngủ không ngon thì chẳng phải anh đã không làm tròn trách nhiệm rồi sao?”
“Nhưng vừa rồi em không biết là anh không cần. Bây giờ anh bán cây trâm này đi, nhất định có thể ăn uống thoải mái, không cần em nuôi.”
Ninh Miễn im lặng đi tới gần cô, nhân lúc cô không đề phòng thì bế ngang người cô lên, cười tủm tỉm nói: “Không bán được, đó là vật đính ước đầu tiên của chúng ta, phải giữ lại để làm đồ gia truyền.”
“Để cái này làm đồ gia truyền á, vậy sau này nếu con hỏi xuất xứ của cây trâm này, anh sẽ giải thích là vì anh chán ghét em nên mới mua à?”
“Không, chúng ta có thể kể lại từ một góc độ khác. Nhưng nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là phải tạo ra đời sau để nghe kể chuyện.”
Dư Tương: “...”
Sơ hở quá, bị dẫn đi một vòng rồi.
Tay Dư Tương vẫn đang cầm chiếc trâm kia, khi vào phòng ngủ, cô vội vàng đặt nó lên trên chiếc tủ đầu giường.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-444.html.]
Sáng sớm hôm sau, Dư Tương vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cây trâm vẫn còn ở đó, cô nói Ninh Miễn mau cất chiếc trâm có ý nghĩa lịch sử này đi.
“Đạo cụ kể chuyện của anh này, mau cất cẩn thận đi.”
Ninh Miễn mất tự nhiên cầm lấy: “Cứ để trong phòng ngủ đi.”
Sự tồn tại của chiếc trâm là lời nhắc nhở như có như không về cách anh đã đối xử với Dư Tương trong quá khứ. Anh cảm thấy vấn đề lịch sử gì đó không có ảnh hưởng gì lắm, nếu nhìn thấy thì đau mắt, nhưng lại không nỡ bán nó đi. Đây cũng là nguyên nhân mà anh vẫn luôn cất kỹ chiếc trâm này.
Anh không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, chỉ muốn người trước mặt.
Dư Tương cũng phối hợp không nhắc lại chuyện này, cô rửa mặt chuẩn bị đi học. Trước khi đi, Ninh Miễn đưa cho cô một tờ giấy.
“Em tới thư viện mượn mấy cuốn sách này về, nếu em đọc trước thì tốt hơn.”
Đây đều là những kiến thức cơ bản về tiếng Anh, Dư Tương hơi giật mình, cuối cùng vẫn nhận lấy tờ giấy, quả nhiên nên bắt đầu học lại từ đầu.
Khi Dư Tương đến trường, cô luôn đi tiền trạm trước. Ở Đại học Yến Thành không có nhiều sinh viên giống vậy. Nhưng với thành tích của Dư Tương, các giảng viên thích các sinh viên chăm chỉ đều không có ý kiến gì.
Ở cổng trường có vài sinh viên cũng tới tiền trạm giống cô, có người vội vội vàng vàng đi vào trong, suýt nữa còn đụng trúng xe đạp của Dư Tương.
“Bạn học, rất xin lỗi…”
“Không sao.”
Lạc Hải Đường ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dư Tương thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người trong nhà thì dễ nói chuyện hơn, sau đó cô ấy theo bản năng nhìn về hướng mình vừa xuống xe.
Dư Tương nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy Lạc Hải Minh đang hùng hùng hổ hổ.
“Anh cô đưa cô đi học à?”
“Đúng vậy, tối hôm qua xe đạp của tôi bị đ.â.m vào cửa kính.”
“Thật không may.”
Lạc Hải Minh ở cách đó không xa nghe hai người nói chuyện, thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của Dư Tương, anh ta dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.
Dư Tương cũng nhìn anh ta một cái, sau khi chào hỏi Lạc Hải Đường thì đạp xe vào sân trường. Cô không phải là Dư Uy, không cần tiếp xúc với Lạc Hải Đường, huống chi phòng học của hai người các cô không ở gần nhau.