Lạc Hải Đường đứng tại chỗ nhìn hai bên, chờ Dư Tương đi rồi mới nói: “Anh, anh mau đi làm đi. Phòng học của em ở gần cổng trường, em tự đi bộ qua được.”
Lạc Hải Minh sầm mặt gật đầu.
Không ngờ Lạc Hải Đường vẫn đứng đó không đi, do dự một lúc mới nói: “Anh, anh nghe nói khuyên đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Anh là người em xem trọng nhất, em mong anh nghĩ lại vì em.”
“Hải Đường…”
Lạc Hải Đường đi thẳng không quay đầu lại, cô ấy không thẹn với anh trai, chẳng qua người cô thích không khéo là Dư Uy. Huống chi Dư Lộ đã gả chồng, nếu Lạc Hải Minh nghĩ cho Dư Lộ thì không nên có ý gì với cô ta, chứ đừng nói tới việc làm khó Dư Tương.
Lạc Hải Minh nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Hải Đường đang đi vào sân trường, tinh thần của anh ta không yên ổn lắm. Sau khi đạp xe tới công ty, nhân lúc vẫn còn sớm, anh ta cầm gói hàng đã chuẩn bị trước tới bưu điện.
Khoảng chừng nửa tháng sau, gói hàng đã được vận chuyển từ Yến Thành tới Côn Xuyên, người đưa thư mệt mỏi đưa nó tới trường tiểu học mà Dư Lộ đang dạy học.
“Chỉ có một gói hàng thôi sao?”
Người đưa thư cúi đầu tìm kiếm: “À, còn một lá thư này nữa.”
Trong lòng Dư Lộ dâng lên một tia hy vọng.
Giây tiếp theo, người đưa thư nói: “Gửi cho cô giáo Trịnh của trường cô.”
Cô giáo Trịnh vui vẻ tới nhận thư, chồng của cô ấy cũng là quân nhân, đóng quân ở nơi khác nên rất ít khi trở về. Sau khi rửa tay cô ấy mới mở thư ra, một xấp giấy viết thư thật dày cất chứa sự nhớ nhung của chồng cô ấy. Cô ấy nghe đồng nghiệp trêu chọc, mỉm cười hạnh phúc.
Dư Lộ mở gói hàng ra, bên trong rất đơn giản, chỉ có một ít sách vở và văn phòng phẩm, còn có một cây dù.
“Dư Lộ, chồng cô gửi à?”
Dư Lộ đau khổ lắc đầu.
Cô giáo Trình ló đầu ra hỏi: “Gần đây chồng cô không gửi thư cho cô sao? Người gửi thư họ Lạc, là ai vậy?”
“Anh họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-445.html.]
DTV
Trong lòng Dư Lộ rất hoảng sợ, cô ta đã ngoan ngoãn ăn tết ở Côn Xuyên, Hứa Chấn Uyên không về cũng thôi đi, bây giờ cả thư cũng không gửi. Ngay cả Lạc Hải Minh, nhận được thư của cô ta rồi mà chỉ gửi lại một vài món đồ. Chẳng lẽ cô ta phải ở Côn Xuyên mãi sao?
Dư Lộ đưa ít đồ Lạc Hải Minh gửi về nhà, về đến nhà chắc chắn không thiếu những người gặng hỏi.
Mẹ Hứa nhìn sang, nói ngắn gọn: “Đồ này ai đưa đây? Sao đều là đồ văn phòng phẩm thế này, cuốn vở em trai con đang cần đâu?”
Dư Lộ vẫn kiên trì nói là của anh họ.
Mẹ Hứa nghe xong chẳng hề để ý, hai tay vuốt ve những cuốn sổ được đóng tinh xảo, Dư Lộ không đi học, dùng những thứ này làm gì?
“Cái này, cho em đi.”
Dư Lộ vốn chẳng để ý mấy thứ này, lúc cô viết thư hỏi thăm Lạc Hải Minh có nhắc đến chuyện muốn đọc sách trong thư, không ngờ Lạc Hải Minh lại gửi hai cuốn sách qua, nhưng những thứ không đáng để tâm này, dưới sự nửa thúc ép nửa ám thị của mẹ Hứa cô ta đưa mà không tình nguyện chút nào.
Mẹ Hứa lấy được đồ vô cùng hài lòng, những chữ trong cuốn sách đó bà không xem, có thời gian thì đưa cuốn vở mới cho con trai nhỏ xem, trước khi rời đi còn vô tư nói: “Đúng rồi, hôm nay Chấn Uyên có gọi về, lúc đó con đi làm, nên không gọi con.”
Dư Lộ đứng bật dậy: “Gì cơ?”
“Con làm gì mà hét lớn tiếng thế? Chấn Uyên gọi từ điện thoại của phòng làm việc đại đội, không gọi cho con, mẹ có cách nào khác được?”
Mẹ Hứa không phải người xấu, nhìn có vẻ thương hại Dư Lộ nhưng trong lòng lại muốn xem chuyện cười, lén lút lại buồn phiền, không biết tại sao Dư Lộ này lại quay về Côn Xuyên, đứa con đang yên đang lành thì mất, lý do ở nhà dưỡng thai không còn, cũng không muốn về lại Yến Thành, cha mẹ cô ta ở đó coi như không có cô con gái này vậy, rất ít khi gọi điện thoại sang, thỉnh thoảng có gửi ít đồ sang nhưng cũng không thực dụng cho lắm.
Bây giờ, Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên chia ra hai nơi, tới lúc nào mới có thể sinh con đây?
Có lẽ không giống mẹ Hứa, lòng Dư Lộ không dám tin, Hứa Chấn Uyên dù có giận đi chăng nữa thì cũng đã qua gần nửa năm rồi, Tết không về thì thôi, nhưng giờ đến điện thoại cũng không gọi cho cô ta nữa rồi?
Nên mới nói, bây giờ với chuyện của Hứa Chấn Uyên cô ta đã không biết gì cả? Nếu xảy ra chuyện gì không thể khống chế thì làm thế nào bây giờ?
Lỡ mà Lạc Hải Minh có được ký ức của kiếp trước, thế —
Dư Lộ đặt đồ xuống rồi quay người đi ra ngoài, mẹ Hứa đi theo phía sau gọi cô ta mà không được.
Hàng xóm chen miệng vào: “Cô con dâu đến từ thành phố này của bà muốn làm gì thế? Sao làm mẹ chồng mà không quản được con dâu thế?”
Mặt mẹ Hứa trầm xuống, biết rõ người ta đang châm chọc mình, cũng khó mà nén giận được, Dư Lộ này không hiểu chuyện chút nào!