Dư Tương trầm ngâm suy nghĩ: "Không có khả năng là Dư Uy, vì lúc chúng ta đến Cục Công an, anh ta cũng ở đó, chẳng lẽ lại có thể chạy đến đây nhanh hơn cả chúng ta?"
Ninh Miễn: "Tại sao em lại nghi ngờ anh ruột của mình?"
"Bởi vì em không nghĩ ra ai có quan hệ tốt với Dư Lộ hơn hết?"
Từ khi Ninh Miễn nhận được điện thoại đến khi nói với cô không quá năm phút, bọn họ quyết định nhờ công an tới đây, trực tiếp bắt người đàn ông kia đến Cục Công an để thẩm vấn, gán cho hắn ta một tội danh thích hợp là kẻ lừa đảo buôn người.
Nhưng trên đường bọn họ cũng không tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, thế nhưng vẫn có người thông báo tin tức đến Dư Lộ, chuyện này không hợp lý.
Ninh Miễn khéo léo nhắc nhở: "Trong lúc chúng ta đang đi còn đụng mặt người quen."
"Ai?"
"Em nghĩ kỹ đi."
"Em không nhớ rõ, lúc ra ngoài gặp hai người hàng xóm, à, còn có Kỳ Thao, bảo vệ, lúc bọn mình đến Cục Công an cũng chỉ gặp mỗi anh trai của em thôi mà?"
Dư Tương không cảm thấy một trong những người đó có thể thông báo tin tức cho Dư Lộ.
Ninh Miễn đen mặt: "Phải vậy không?"
"Phải."
"Sau này đừng tự khen mình thông minh."
Dư Tương: "…Tại sao?"
Dư Lộ có chạy trốn cũng không sao cả, Ninh Miễn và Dư Tương không rời đi ngay lập tức, mà là quan sát tình huống xung quanh.
Rất nhanh đã phát hiện ra ở xung quanh có người thậm thà thậm thụt, Ninh Miễn tiến lên bắt lấy người kia, rồi bảo ông chủ xác nhận, xác nhận người đàn ông đang co đầu rụt cổ này chính là người tới ăn cơm cùng với Dư Lộ kia.
Người đàn ông này tên là Hồ Cường, trời sinh tính tình nhát gan, hắn ta đi theo người cùng thôn từ Côn Xuyên đến Yến Thành với ý đồ muốn có một cuộc sống an ổn, nếu không phải là Dư Lộ phát hiện hắn ta là người Côn Xuyên, hơn nữa còn dùng giá cao để dụ dỗ thì hắn ta thà không cần tiền cũng sẽ không giúp đỡ.
“Anh trai, tôi thật sự không cố ý, là người phụ nữ kia rắp tâm bất lương, tôi không biết cái gì cả.”
Đã nói đến mức này rồi, Ninh Miễn cũng không tiện truy cứu tiếp nữa.
Dư Tương tính toán trong lòng: “Có chuyện, yêu cầu anh phải làm người xấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-503.html.]
Ninh Miễn: “Hả?”
Dư Tương nói ra chủ ý, anh tán đồng gật đầu.
Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, chuyện này không thể để bọn họ độc chiếm một mình được, lỡ như không bố trí phòng vệ rồi thật sự để cho Dư Lộ thành công, thanh danh của Dư Tương sẽ ra sao?
Ninh Miễn nhanh chóng mời cha mẹ vợ đến, nói mọi chuyện một cách rõ ràng.
“Cha, mẹ, con không biết Dư Lộ là muốn bất chấp tất cả hay là định cá c.h.ế.t lưới rách, hiện tại không tìm được người ở đâu, nếu như tìm được rồi, con tuyệt đối sẽ không khách khí, đến lúc đó nếu như công bố Dư Lộ là một người bị bệnh tâm thần, có thể sẽ không quan tâm làm như vậy sẽ mang lại hậu quả gì cho nhà họ Dư.”
Có một đứa con gái bị bệnh tâm thần không phải là một tin tức tốt với nhà họ Dư, nhưng nhà họ Dư có muốn che cũng che không được, mà Dư Tương không có quan hệ quá sâu với nhà họ Dư, sau khi ra nước ngoài càng sẽ không ảnh hưởng đến cô.
Mặt Lâm Bảo Chi đen như đáy nồi: “Có phải Dư Lộ điên thật rồi hay không?!”
Rốt cuộc còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng nữa?
Dư Kiến Kỳ không nói, đã đến nước này rồi, ông đã không còn lời nào để nói.
Ninh Miễn vẫn không an ủi bọn họ, Dư Lộ là con gái của bọn họ, xảy ra cục diện như bây giờ là đã dung túng trong nhiều mặt, nếu không thể dứt khoát rõ ràng giải quyết Dư Lộ, anh không thể yên tâm rời đi.
Cuối cùng Dư Kiến Kỳ cũng bảo đảm: “Cha sẽ nghĩ cách tìm được Dư Lộ.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Dư Tương vẫn không xuất hiện.
Ninh Miễn không ở đó, cô và Trường Phong ở chung lại là khó có khi im lặng.
“Sao cậu lại không nói lời nào?”
Trường Phong sâu kín thở dài: “Không biết nên nói cái gì.”
Dư Tương nhướng mày, lúc ấy cô ngủ đến mơ hồ, Ninh Miễn thuật lại lời nói của Dư Lộ cô còn tưởng là nằm mơ, ngay sau đó liền cảm thấy may mắn rằng những khi Ninh Miễn ở bên cạnh, Trường Phong không thể phát huy tác dụng, bằng không khả năng sẽ làm cô mang bêu danh trên lưng, để đạt được mục đích hoàn thành nhân vật.
DTV
“Kế tiếp nên tiến hành như thế nào? Không có nhiệm vụ gì với Dư Lộ sao?”
Trường Phong lại càng rối rắm hơn: “Dù sao thì bây giờ vẫn còn chưa tìm được người, tạm thời không động đến cô ta.”
“Trường Phong, rốt cuộc cậu có được hay không? Rất nhiều chuyện đều không thể xác định, là cái gì cho cậu niềm tin để cậu đi giúp gia chủ nhà cậu độ kiếp vậy hả?”
Trường Phong: “... Tôi được!”