Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 510

Dư Lộ lại cảm thấy lời nói của cô ta có hiệu quả: “Vừa rồi anh đã gặp Kỳ Thao, khi anh ta và Dư Tương ở nông thôn đã có tình ý, chẳng qua là biết kế hoạch của Dư Tương sau khi về thành phố nên vẫn luôn không đứng ra, anh ta muốn đi Bằng Thành lại vẫn luôn không đi chính là vì chờ Dư Tương, Dư Tương không có ý định đi ra nước ngoài! Sở dĩ chị ta sang năm mới ra nước ngoài là bởi vì chị ta từ bỏ cơ hội được ra nước ngoài vào mùa thu! Chờ đến sau khi anh ra nước ngoài chị ta sẽ lại ở bên Kỳ Thao lâu dài!”

Sáu chữ cuối cùng kia vô cùng chói tai, Ninh Miễn lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

Dư Lộ đã gần đi đến trạng thái điên cuồng: “Thật ra, Ninh Miễn, anh cũng có ký ức của kiếp trước có đúng không? Bằng không lúc mới bắt đầu sẽ không chán ghét Dư Tương như vậy, chuẩn xác hơn không phải là kiếp trước, chúng ta là túc thế tình duyên, đời đời kiếp kiếp đều phải ở bên nhau, lần này là Dư Tương sống lại cướp anh đi! Chúng ta mới là một đôi!”

Ninh Miễn lạnh lùng lườm cô ta: “Bớt nói hươu nói vượn!”

“Anh có thể không tin em, nhưng Dư Tương chính là một cô hồn dã quỷ trọng sinh! Kiếp trước chị ta bỏ chồng bỏ con quay về thành phố, sau đó bỏ thuốc anh rồi hai người mới bị ép kết hôn, khi đó người anh thích là em, sau khi Dư Tương kết hôn với anh đối xử với bà nội Ninh không hề tốt một chút nào, sau đó ở nhà làm ầm ĩ khắp nơi, hai người các anh mới ly hôn, anh đã sớm biết những việc này!”

Dư Lộ càng thêm tin tưởng gấp trăm lần, cho dù Ninh Miễn có thể chịu đựng tính khí của Dư Tương, nhưng sao có thể chịu đựng được việc ngay từ lúc bắt đầu yêu đã là lừa gạt được? Đây không phải là tình yêu thật lòng, là dụng tâm kín đáo!

Ninh Miễn không thể nhịn được nữa: “Cút.”

“Ninh Miễn, anh hãy suy nghĩ cho cẩn thận lại đi, nếu anh không tin, có thể chờ đến nửa năm sau xem Dư Tương có ra nước ngoài tìm anh hay không, nếu anh muốn biết nhiều chuyện hơn nữa, có thể tới hỏi em.”

Mưa càng lúc càng to, Dư Lộ cầm ô rời đi.

Số người trên sân thể dục không nhiều lắm, Ninh Miễn vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.

Dư Tương đi đến trước mặt anh đưa một cây ô ra, cười nhẹ nhàng nói: “Trời mưa lớn rồi, về nhà nhé?”

Ninh Miễn chầm chậm quay đầu lại nhìn về phía cô, trong đôi con ngươi chậm rãi rực lên ánh sáng, giật giật môi: “Dư Tương.”

Anh chờ mong có được một câu trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com - https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-510.html.]

“Về nhà đi.”

DTV

Cô như chỉ sợ vừa rồi anh không nghe rõ, lại lặp lại một lần, rồi bung dù rời đi.

Ninh Miễn nắm chặt cái ô mà cô đưa cho kia, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm mỏng manh đến mức cơn gió lạnh thổi qua một cái thôi là đã có thể tiêu tán, anh căng ô ra, khi xoay người chuẩn bị đi, rùa đen nhỏ trên mặt đất động động, tay anh hơi dừng lại một chút, nhặt rùa đen lên.

Hai người một trước một sau đi về nhà, không có ai nói gì.

Số người trên đường trong khu người nhà không nhiều lắm, mưa to cọ rửa lá cây rồi rơi xuống trên mặt đất, hợp với nhau thành một dòng nước nhỏ chảy xuống phía thấp hơn, bên trong màn mưa, rất nhiều những ô cửa sổ nho nhỏ đều sáng đèn, ngẫu nhiên có một nhà có người đứng bên cửa sổ, người đàn ông ôm đứa trẻ tung lên tung xuống chọc vui, phảng phất có thể nghe được tiếng cười vui sướng của đứa trẻ.

Ngọn đèn dầu bật tắt, ánh lên những niềm vui nỗi buồn khác nhau.

Khóe mắt Dư Tương khẽ liếc qua những ngọn đèn dầu đó, đi thẳng về phía trước, sống lưng mảnh khảnh quyết tuyệt kiên định.

Phía đông của ban công lầu 3 của Đơn Nguyên Lâu đen như mực, đi lên trên bằng cầu thang, trên cầu thang có rất nhiều xe đạp để chen nhau, đặt ở nơi này là vì tránh mưa, nhưng đèn điều khiển bằng giọng nói trên cầu thang lầu cũng hỏng rồi, những người đi lên trên phải thật cẩn thận, lúc này càng dễ dàng xảy ra va đập hơn so với bình thường.

Một trước một sau lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa nhà ra, đẩy cửa đi vào đầu tiên là nhìn thấy hai tròng mắt lóe ra thứ ánh sáng quỷ dị, là Quyển Quyển nhiệt tình chào đón.

Dư Tương bật đèn lên, xoa xoa đầu chó qua loa có lệ, đổi thay giày, nhìn thoáng qua ra phía ngoài cửa.

Ninh Miễn ướt đẫm cả người đứng ở ngoài cửa, khóe miệng có vết trầy da, tay phải rũ xuống bên người hình như đang run lên, Dư Tương do dự một lúc, tiến lên nắm chặt lấy tay anh.

“Vào đi.”

May mắn nhà đối diện không bị động tĩnh của bọn họ làm phiền đến, bọn họ tay cầm tay ở trước hành lang cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.

Cửa được đóng lại, chỉ còn lại hai người họ, hai cái ô che mưa dính nước được treo ở phía sau cửa có nước chảy xuống không ngừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất