Ninh Miễn và Kỳ Thao hẹn nhau ở gần sân thể dục, buổi tối ít người, cũng không ai chú ý tới bọn họ đánh nhau, huống chi đêm nay trời còn có mưa phùn lất phất, đến cả một người đi ngang qua cũng không có.
Con đường nhỏ bên cạnh sân thể dục hơi sáng lên dưới một ánh đèn đường, mờ nhạt ảm đạm, bình thường còn có cả sâu bọ bay xung quanh bóng đèn, hôm nay đều bị mưa đánh cho chạy, theo hướng ánh đèn chiếu rọi mà nhìn, từ trước đến nay xung quanh giá bóng rổ luôn luôn nhộn nhịp lại chỉ có một người ngồi ở trên phiến đá phía sau giá bóng rổ.
Ninh Miễn sờ sờ khóe miệng trầy da, hai mắt vô hồn, một anh từ trước đến nay luôn luôn kiên nghị, giờ phút này có chút vô thố, bên chân còn có một con rùa đen nhỏ nằm bò, cuộn tròn trên mặt đất bị mưa đập trúng, vừa động một chút lại bất động.
Một người một rùa cứ như vậy thưởng thức mưa, cho đến tận khi có động tĩnh ở cách đó không xa.
Có người tới, có vẻ như là tiếng bước chân của phụ nữ, giày cao gót nện lên trên nền xi măng trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Ninh Miễn ngẩng đầu nhìn lại, nét mong đợi giấu ở đáy mắt ngay tại thời khắc nhìn thấy người tới đó hoàn toàn yên lặng xuống.
“Sao lại là cô?”
Dư Lộ cầm ô muốn đến gần một bước giúp anh bung dù, trên gương mặt thậm chí hiện lên sự ngượng ngùng hồng nhạt.
Ninh Miễn nhanh chóng tránh ra đứng lên, lau sạch giọt mưa trên trán, nhíu mày nói: “Cút ngay.”
Không có một chút kiên nhẫn nào.
Dư Lộ có chút tổn thương, cố góp đủ dũng khí nói: “Ninh Miễn, vì sao anh lại luôn có thái độ kém như vậy đối với em?”
Ninh Miễn không kiên nhẫn xoay người: “Thái độ của tôi đối người bình thường đều rất tốt, đối với cô, không cần, hôm nay tôi không quản cô, ngày mai tự cô đi đến bệnh viện tâm thần đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-509.html.]
“Em không có bệnh tâm thần, dựa vào đâu mà muốn đưa em đi bệnh viện? Ninh Miễn, anh không thể đối xử với em như vậy!”
Nhưng cái Ninh Miễn để lại cho cô ta chỉ là bóng người rời đi, thấy người đã sắp đi xa, Dư Lộ khẽ cắn môi, lớn tiếng kêu: “Ninh Miễn, em có lời muốn nói với anh, là về Dư Tương!”
Bước chân của Ninh Miễn khựng lại, bình tĩnh nhìn bóng khuất phía trước sân thể dục.
Sợ anh không muốn nghe xong mà đã đi, Dư Lộ nhanh chóng nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao em lại muốn tìm người giả mạo chồng dưới nông thôn của Dư Tương? Bởi vì chị ta vốn sẽ kết hôn ở nông thôn, kiếp trước hai người chúng ta mới là một đôi, là Dư Tương đã biết những chuyện xảy ra ở kiếp trước, mới cố ý muốn ở bên cạnh anh rồi sau đó chèn ép em, chị ta còn dẫn đường cho em và Hứa Chấn Uyên ở bên nhau, nói cho em biết Hứa Chấn Uyên mới là chân mệnh thiên tử của em!”
Cả người Ninh Miễn cứng đờ: “Cô nói cái gì?”
“Hứa Chấn Uyên cũng nhớ tới chuyện của kiếp trước, kiếp trước Dư Tương kết hôn với anh ấy, sau khi mang thai biết có thể quay lại thành phố liền đi phá thai, những việc này anh ấy đều nhớ rõ! Hiện tại Dư Tương trọng sinh, chị ta biết sau này Hứa Chấn Uyên sẽ c.h.ế.t nên không có ý định kết hôn với anh ấy, khi chị ta còn ở nông thôn đã biết được những chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, cho nên mới giả vờ thi đậu đại học quay về thành phố, chính là vì muốn thay đổi vận mệnh cướp đi cuộc đời vốn thuộc về em!”
Trên sân thể dục không có người nào khác, Dư Lộ cũng không dám bỏ lỡ cơ hội cô ta vất vả lắm mới có được này, khi nói chuyện không hề giấu diếm, giọng nói không lớn không nhỏ, trong vòng mấy chục mét đều có thể nghe được rõ ràng.
Dư Lộ thấy Ninh Miễn nghiêm túc nghe, tức khắc tin tưởng cực kỳ, nếu không phải có người nhắc nhở, cô ta cũng không biết Ninh Miễn có điều bất thường.
“Anh còn chưa biết đúng không? Dư Tương sẽ kết hôn với anh, là bởi vì một anh huy hoàng trong tương lai sẽ rất tốt với em, bởi vì chị ta biết sau khi em và anh ở bên nhau sẽ có được tất cả, cho nên sau khi chị ta quay về thành phố chỉ đối tốt với duy nhất một mình anh, đều là có mục đích, bằng không rõ ràng chị ta có thể ở bên cạnh Khương Duệ Quân!”
DTV
“Anh phải biết rằng, khi mới bắt đầu Khương Duệ Quân và Lâm Táp đều hướng về em, cũng là vì chị ta mới xa cách em. Gia thế của Khương Duệ Quân cũng không kém, thái độ khi đối với chị ta cũng tốt, chị ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hơn một chút, cần gì phải hao hết tâm tư đi lấy lòng anh như vậy?”
Sắc mặt Ninh Miễn nặng nề, khóe mắt liếc về phía một góc khuất.
Nhưng người trong góc kia vẫn không nhúc nhích.