Dư Tương nóng lòng muốn thử mà vươn hai tay ra. Trước nay cô chưa từng do dự như thế bao giờ. Trong một khắc cuối cùng, tâm lý đã được chuẩn bị tốt của cô lại mất hiệu lực: "Em thấy vẫn nên để bé được trăm ngày rồi em lại bế thì hơn."
Phó Trân Trân vui vẻ nói: "Tùy em vậy, chắc chắn tương lai con bé sẽ nặng hơn."
Dì Hạnh vội vàng bưng cơm chiều lên bàn rồi gọi mọi người vào chuẩn bị ăn cơm. Trên bàn có thịt chân cừu mà Dư Tương nhớ mong mãi, phong phú ngon miệng. Trong nhà chỉ có đàn bà và trẻ con nên ăn rất chậm. Giữa bữa thì cô bé Kỳ Kỳ tỉnh giấc. Đến giờ cô bé uống sữa rồi nên Phó Trân Trân phải vội vàng bỏ bát xuống đi chăm sóc cục cưng nhỏ.
"Cô bé này ấy à, chẳng chịu để người ta ăn cơm đàng hoàng gì cả!"
"Là cô bé của chị sợ chị sốt ruột ăn nhanh bỏng miệng thôi."
Phó Trân Trân bế con gái lên nhìn về phía Dư Tương rồi oán trách: "Con thấy thím con nói có đúng không? Ôi chao con bé nhìn em thật này. Có phải con bé nhận ra thím mình không?"
Lần trước nếu không phải có Dư Tương liều mạng ngã sấp xuống để đỡ lấy chị ấy thì có thể bảo vệ được cô con gái cưng này hay không là một chuyện khác. Phó Trân Trân cảm thấy Dư Tương chính là quý nhân của con gái mình nên rất thích để bọn họ gần gũi nhau. Mà có vẻ như cô bé cũng rất thích hơi thở quanh người Dư Tương.
Bình thường lúc Phó Trân Trân cho Kỳ Kỳ uống sữa Dư Tương không chạy đi xem mà chỉ đứng xa xa chọc cô bé mấy câu: "Để con bé ăn..."
Lời của cô còn chưa nói xong, điện thoại trong nhà đã vang lên.
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Dư Tương đã tiến lên nhấc máy rồi. Phó Trân Trân đứng cách điện thoại có nửa mét thấy cảnh này thì vui vẻ cười khúc khích.
Gần nửa năm nay Dư Tương là người tích cực nhất trong việc trả lời điện thoại trong nhà.
Dư Tương cũng không để ý tới tầm mắt trêu chọc của chị ấy mà chỉ nắm chặt ống nghe rồi hỏi: "Ai vậy ạ?"
Một giọng nam trầm thấp đượm ý cười truyền tới từ bên trong: "Là anh."
Ninh Miễn!
"Anh ăn cơm chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-558.html.]
"Em ăn cơm chưa?"
Hai người cùng đồng thanh hỏi rồi lại cùng ăn ý cười rộ lên.
Điện thoại quốc tế rất tốn kém nên bọn họ không dám kéo dài một vấn đề nhỏ nhặt như vậy. Nhân lúc bà cụ còn chưa tới đây, Ninh Miễn nắm chắc cơ hội báo cho cô: "Bên này anh đều tốt cả. Hôm nay vừa có tuyết rơi rồi. Anh đã mặc áo lông em mua cho anh rồi đấy. Ấm lắm, chỉ là anh rất nhớ em."
Lúc vừa rời đi còn chưa thật sự cảm nhận được gì. Thế nhưng qua bên kia đại dương đối mặt với người phương Tây tóc vàng muôn hình muôn vẻ rồi, anh mới thật sự ý thức được rằng khoảng cách giữa hai người xa xôi bao nhiêu. Nỗi nhớ nhỏ bé vây kín anh thành một cái kén kiên cố, chẳng sợ bất kỳ khó khăn nào, luôn muốn ôm lấy người anh rồi anh sức mạnh và sự tự tin.
"Em cũng thế."
DTV
Mặt Dư Tương chưa dày đến nỗi có thể làm trò nói nhớ anh ngay trước mặt người trong nhà.
Ninh Miễn cười khẽ rồi giơ tay đón lấy một bông tuyết nhỏ, nhìn nó từ từ tan ra trong lòng bàn tay mình, miệng vẫn không ngừng nói: "Bây giờ anh bắt đầu hối hận vì để em tới sống cùng bà nội rồi đấy."
Ít nhất thì điện thoại ở nhà bọn họ có thể trò chuyện thoải mái hơn.
"Ừ, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe là được rồi."
Dùng đầu ngón tay tính nhẩm thì Ninh Miễn mới đi ba tháng mà thôi. Đây là lần bọn họ phải xa nhau lâu nhất, cũng xa xôi nhất. Có đôi khi thậm chí Dư Tương còn nghi ngờ rằng không biết ánh trăng mà hai người ngẩng đầu lên nhìn có phải là một hay không.
Nói đến đây, Dư Tương phải đưa điện thoại cho bà Ninh đang ngồi một chỗ không nhúc nhích: "Bà nội ơi, là điện thoại của Ninh Miễn này."
Lúc này bà cụ mới đi tới. Đoạn đối thoại của bà và cháu trai đơn giản hơn nhiều. Bà chỉ hỏi ăn mặc, chỗ ở, đi lại, sau đó dặn anh chú ý an toàn ở bên ngoài rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thời gian hai nơi có sự chênh lệch nên bên này bọn họ đang ăn cơm chiều nhưng bên phía Ninh Miễn trời còn chưa sáng. Muộn thêm chút nữa là tới giờ ngủ trong nước rồi.
"Cháu đi làm đi."
Cuối cùng bà Ninh cũng trả ống nghe lại cho Dư Tương rồi nở một nụ cười ấm áp, cứ như bà đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi vậy.
Dư Tương nắm chặt ống nghe: "Anh chú ý an toàn nhé, em cũng đi ngủ đây."
"Được."
Giọng anh trong ống nghe dịu dàng vô cùng. Lúc anh đi cô có nói rằng sẽ gặp nhau trong mơ. Thế nhưng hai bên chênh lệch múi giờ, ngủ cũng không cùng một lần nên không thể nói là gặp nhau trong mơ được. Nhưng ý cô khi nói đi ngủ ở đây là muốn gặp anh trong mơ.