Tới đoạn gần với căn phòng cô thuê, Levis Tư tìm không thấy cụ thể địa chỉ, bởi vì Dư Tương không lưu cụ thể địa chỉ, anh ta đã tùy ý tìm người hỏi thăm.
“Anh ở gần đây có từng gặp qua một cô gái người Châu Á không?”
Ninh Miễn đứng hình hỏi: “Tên là gì?”
“Dư Tương.”
“Cũng không quen lắm, có điều vừa rồi hình như có một cô gái người Châu Á đi về phía bên kia.”
Ninh Miễn chỉ về hướng ngược lại.
Levis Tư thấy anh trông giống như người Trung Quốc, nhưng tiếng Anh lưu loát, cơ bản nghe không ra khẩu âm, vì thế dùng tiếng Trung hơi bập bẹ hỏi: “Anh là người Trung Quốc à? Đến từ đâu vậy?”
“Yến Thành.”
Levis Tư có chút kinh ngạc: “Anh và cô gái tôi vừa hỏi đó đến từ cùng một nơi?”
“Đúng vậy, tôi là chồng của cô ấy.”
Levis Tư sửng sốt: “Vậy tại sao anh lại nói với tôi là không quen biết?”
Ninh Miễn bình tĩnh nở nụ cười: “Bởi vì bên kia chỉ có một tên cuồng bạo, anh mà đi đến đó hỏi, khả năng là sẽ bị đánh một trận, hơn nữa tôi cũng sẽ theo đuôi qua đó.”
“Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi không có…”
Hỏi chuyện mà trúng chính chủ luôn, Levis Tư cũng không nghĩ tới bị gượng gạo đến như vậy, huống chi người Trung Quốc này lớn lên ở trong nước thoạt nhìn cũng không thấp bé hơn anh ta là bao nhiêu, nếu hai người thật sự đánh nhau thì cũng không nói rõ được là ai thua ai thắng.
“Thực sự xin lỗi, tôi chỉ là không tin.”
Levis Tư cũng không dám trứng chọi đá với Ninh Miễn, anh ta cũng thật sự cho rằng Dư Tương lừa gạt anh ta.
Ninh Miễn nhàn nhạt nói: “Tôi có thể tạm thời tin tưởng anh, nhưng nếu sau này người yêu của tôi nói với tôi rằng anh có bất kỳ hành vi gì quấy rầy cô ấy, vậy thì khả năng là anh sẽ không thể thuận lợi tốt nghiệp.”
Cha mẹ để cho Levis Tư đi học cũng không dễ dàng, anh ta đương nhiên sẽ không làm chuyện gì quá đáng, không chịu học hành, như vậy về nhà thể nào cha mẹ cũng sẽ phải đánh gãy chân anh ta, Levis Tư nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đồng ý.
Anh ta vội vội vàng vàng rời đi, Ninh Miễn lúc này mới đi về phía căn phòng mà Dư Tương thuê, Dư Tương đứng ở trong vườn hoa chờ anh, khóe môi nở nụ cười tươi.
“Em thật không nghĩ tới anh lại còn có thêm một mặt bạo lực như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-565.html.]
Ninh Miễn hừ lạnh: “Vậy thì em có thể biết thêm được một chút kiến thức rồi.”
Dư Tương tiến lên một bước ôm anh: “Em biết anh ta đi theo sau em rồi, hơn nữa em đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu anh ta dám gây rối, em nhất định sẽ cho anh ta biết tại sao hoa lại màu đỏ.”
“Ưm?”
Ninh Miễn chờ xem thủ đoạn của cô.
Dư Tương yên lặng từ trong cặp sách lấy ra thanh Xuân Thủy sắc bén, là thanh Xuân Thủy mà Trường Phong đã đưa cho cô, cô vẫn mang theo bên người để phòng thân, bằng thân thủ của cô cho dù Levis Tư có đuổi kịp cũng không giở được trò gì.
“Yên tâm đi, em không phải là một cô bé.”
Ninh Miễn âm thầm thở dài, ôm lấy cô: “Ở trong lòng anh em vĩnh viễn là cô bé của anh.”
Dư Tương nghiêng đầu: “Có phải không, vậy anh có đào hoa hay không?”
Ninh Miễn: “… Thời gian em cảm động quá ngắn ngủi rồi.”
- --
Ngày phải trở về nhà đang chậm rãi tới gần, bạn bè quen biết thỉnh thoảng đến tụ tập ăn tối nói lời tạm biệt, Dư Tương tặng cho vợ chồng chủ nhà một loạt đồ ăn phong phú của Trung Quốc, hai ông bà lại tặng lại quà đáp lễ cho cô là một bộ sách.
DTV
Dư Tương ngồi xe đến thành phố của Ninh Miễn, gặp những người bạn của anh một lần, bên cạnh mỗi người bọn họ đều có người muốn về nhà, cũng có người địa phương, cũng có người sẽ không rời đi, tạm biệt như này, cũng không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Buổi liên hoan có hơn nửa là người nước ngoài, Ninh Miễn cũng học Dư Tương, làm đồ ăn Trung Quốc cho họ ăn.
Bạn cùng phòng của Ninh Miễn là một anh chàng da trắng, cảm giác như muốn khóc vì mùi thơm nức mũi của đồ ăn: “Chúng ta ở chung hai năm, cậu ấy mà nấu ăn thì nhiều nhất là tôi ngửi được mùi vị, hoặc là ăn một chút nước canh, lần này rốt cuộc cũng được ăn đồ ăn hoàn chỉnh! Nhờ vợ cậu đến đây, nếu không thì tôi sao có thể được ăn chứ?”
Ninh Miễn chỉ cười không nói.
Thời gian rảnh rỗi không nhiều, anh đều dùng để gặp Dư Tương hoặc là nấu ăn cho cô, không có thời gian thừa dành cho người ngoài.
Dư Tương nghiêng đầu, nghịch ngợm nói: “Vậy thì để bồi thường tinh thần, hôm nay anh có thể gọi thêm một món ăn.”
Anh chàng vui vẻ dang rộng tay ra muốn ôm.
Đáng tiếc, ở nước Mỹ mấy năm nay Ninh Miễn học được cách cởi mở xử sự khi ở bên Dư Tương, nhưng không chấp nhận được việc người ngoài bày tỏ như này, liền duỗi tay ra ngăn cách ở giữa hai người bọn họ, nhàn nhạt cười.
Anh chàng đó nhún nhún vai: “Vì đồ ăn của tôi, nên tôi không ôm nữa.”
Ninh Miễn ho nhẹ: “Nếu đã như vậy, có thể thêm một món nữa.”
Anh chàng kích động, trực tiếp ôm anh, sau đó nhanh chóng tránh ra, trên mặt Ninh Miễn còn đang kinh ngạc không kịp phản ứng lại, mọi người thì cười vang.