Trong lúc náo nhiệt, có một cô gái tóc vàng xinh đẹp đến gõ cửa, đến tặng quà tạm biệt cho Ninh Miễn.
DTV
Dư Tương nhận ra cô ấy, hôm giáng sinh cô có đến thăm Ninh Miễn đã gặp cô gái này, lúc ấy trong con ngươi chứa đựng tình yêu không hề che giấu, nhưng sau khi biết thân phận của cô, liền biết điều không đến quấy rầy.
“Ninh, thuận buồm xuôi gió.”
Ninh Miễn nhận lấy món quà, cự tuyệt cái ôm, lễ phép khách khí bắt tay: “Cảm ơn.”
Cô gái tóc vàng lại không muốn cô đơn, ngược lại ôm Dư Tương một cái, nở nụ cười rồi rời đi rất nhanh.
Buổi liên hoan kết thúc thuận lợi, tiếp đến chính là xử lý quà cáp, chọn quà cho người trong nhà, bọn họ dùng hết khả năng để mua thêm một ít đồ thích hợp, chọn búp bê Tây Dương cho con gái của Ninh Hi và Phó Trân Trân, Dư Uy với Lạc Hải Đường kết hôn được hai năm, lúc Lạc Hải Đường tốt nghiệp, đã thuận lợi mang thai, vì vậy nên mọi thứ cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Trên máy bay chủ yếu là du học sinh giống như họ, tất cả đều rất vui mừng, chờ đợi thời khắc trở về nhà.
Chỗ ngồi của Dư Tương và Ninh Miễn liền kề nhau, hai người tay trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mây.
“Lúc anh lên máy bay ngồi vẫn luôn muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc lúc đó vị trí không sát cửa sổ, lúc chen chúc ở trong thì máy bay cất cánh! Đi rồi, sau khi đến nơi thì sẽ chính là vùng trời đất khác, khi đó trong lòng anh vẫn luôn nghĩ, sau khi anh về nhà có khóc hay không, sau đó nghĩ ——”
Ninh Miễn nói được một nửa, nhìn thấy Dư Tương đang nhìn chằm chằm anh, giọng nói của cô có vẻ như đang nhịn cười ý: “Em cảm thấy anh sẽ không khóc, rất mạnh mẽ có phải không?”
Dư Tương nâng cằm lên: “Đương nhiên.”
“Thật sao?”
“Có điều, lúc anh ở nhà có nghe được tiếng máy bay cất cánh.”
Ninh Miễn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dường như nghe được Dư Tương tỏ tình, nhấp khóe miệng nói: “Anh biết.”
Khi máy bay hạ cánh trời đã gần tối, thời tiết tháng sáu ở Yến Thành cũng không tính là quá nóng bức, bọn họ từ sân bay đi ra liền xách hành lý về nhà, người nhà cũng không biết chuyến bay cụ thể, cố ý lặng lẽ cho bọn họ một sự bất ngờ.
Từ sân bay đến nhà họ Ninh là một khoảng cách rất dài, vòng đi vòng lại ở trạm xe buýt, cũng đuổi kịp chuyến xe cuối cùng đến cổng nhà.
Qua hai năm, căn nhà cũng không thay đổi nhiều, lúc đi là cuối mùa hè, lúc trở về là đầu mùa hè, giống như chưa từng rời đi, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, trên đường không có người, mọi người đều đang hóng mát ở sân thể dục.
Ninh Miễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấp giọng hỏi: “Khi đó hôn anh em nghĩ như thế nào, không sợ đột nhiên có người xuất hiện sao?”
“… Hay là chúng ta diễn luyện thêm một lần nữa nha?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-566.html.]
“Em chắc chắn?”
Dư Tương vén tay áo lên, nhàn nhã nói: “Cái này thì có gì mà không chắc chắn, có điều lúc ấy anh nói cái gì em cũng không nhớ rõ.”
Ninh Miễn đã dự liệu trước và nói: “Anh nhớ rõ, có điều nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là động tác.”
Ôi.
Anh tự nhiên thật sự dừng lại, lẳng lặng đứng chờ đợi.
“Dư Tương Tương, bắt đầu đi?”
Nụ cười rất gợi đòn.
Dư Tương nhón chân lên hôn lên khóe môi của anh, biểu cảm giống như mới từ cõi c.h.ế.t về, chuồn chuồn lướt nước một hôn lúc sau liền vội vàng tách ra, nhanh đến mức Ninh Miễn cũng chưa phân rõ có phải thật sự hôn hay không.
Nhưng mà quan trọng nhất chính là: “Sao em lại không vui vậy?”
Dư Tương chớp chớp mắt, vô cùng tự tin nói: “Lúc ấy em đúng là đang có cái dáng vẻ này mà.”
“Em ——”
“Ninh Miễn? Tương Tương?”
Âm thanh không thể tưởng tượng nổi đó phát ra từ sau lưng hai người, khiến hai người cứng đờ, đồng thời quay đầu về phía sau nhìn, quả nhiên là Chu Cầm Vận với Ninh Bồi Triều đang đứng cùng nhau, không giống với sự kích động năm đó, biểu cảm của Chu Cầm Vận thực sự rất phức tạp, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Ninh Miễn cái thằng nhãi ranh này sao lại về nước mà cũng không báo một tiếng?”
Ninh Bồi Triều thì không che giấu được sự vui mừng.
Hai người không nghĩ tới có thể tái hiện cảnh tượng lại phản ứng chân thực, một người kinh ngạc, một người xấu hổ, Chu Cầm Vận cũng bước nhanh về phía trước, nghiêm túc xác định là con trai bà thật, quá vui mừng nên trực tiếp đ.ấ.m vào vai anh một cái, rồi sau đó ôm Dư Tương một cái.
“Cuối cùng cũng trở về, đi đường như thế nào?”
“Mẹ, bọn con đều ổn hết.”
“Ai da, trở về mà cũng không nói một tiếng, thật là, chúng ta đều quá vui mừng rồi, còn có vừa rồi, ừm?”
Dư Tương kiên quyết không thừa nhận là chính mình đề nghị, ngửa đầu nhìn lên trời.
Chu Cầm Vận cũng không hỏi đến cùng, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, một tay lôi con trai một tay kéo con dâu đi về nhà, Ninh Bồi Triều dừng ở phía sau giúp bọn họ cầm hành lý, sau đó thì Ninh Miễn cố tình đi chậm lại, đi cùng với cha, nghiêm túc khai báo tình huống gần đây.
Ninh Bồi Triều liên tiếp gật đầu, nội tâm thì vui sướng.