Cốc cốc.
Mười giờ, có người đập cửa nhà bọn họ. Hẳn là Lâm Bảo Chi đến đây.
Mở cửa mới thấy không chỉ có Lâm Bảo Chi mà còn cả Chu Cầm Vận và dì Hạnh theo sát nữa. Bình thường các bà đều phải đi làm nên dì Hạnh hay sang đây chăm sóc cô khi cô còn trong tháng. Nhưng sau khi tan làm, các bà luôn tranh thủ thời gian qua thăm. Hôm nay là chủ nhật nên cả bà ngoại và bà nội đều không ngồi yên.
Chu Cầm Vận đưa cho con trai đồ ăn đồ dùng mà bà mang tới rồi hỏi liên tiếp: "Sao rồi? Mặc Mặc đã dậy chưa? Buổi tối thằng bé có khóc lóc ầm ĩ gì không? Tương Tương muốn ăn cái gì?"
"Đều ổn cả ạ. Nhưng Tương Tương vừa ăn sáng xong nên chúng ta khoan hãy bàn bạc chuyện cơm trưa nhé?"
Ninh Miễn thật sự sợ Dư Tương sẽ biếng ăn, hơn nữa còn là mấy món ăn nhạt nhẽo nữa.
Chu Cầm Vận thì nghĩ khác: "Con cẩn thận kẻo Tương Tương nghe thấy đấy. Mẹ nói con này, một năm nay đều phải cho con bé ăn ngon chút biết chưa, đồ ăn phải có chất. Bây giờ là một người ăn hai người bổ đấy, biết chưa?"
"Vâng vâng vâng, mẹ nói đúng."
Lâm Bảo Chi lại cười khen: "Ninh Miễn đã chăm sóc Dư Tương tốt lắm rồi. Là Dư Tương yếu ớt thôi, ôi chao, được chiều quen rồi."
Về phần là ai chiều thì đương nhiên là con rể bà rồi. Cái kiểu lời thì có vẻ chê bai nhưng ý thì là khen ngợi này chứng minh rằng bà đang rất vui khi thấy điều này.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng ngủ. Đầu tiên là hỏi thăm tình trạng của Dư Tương, sau đó đều vội vội vàng vàng đi về phía Ninh Nghi.
"Hôm nay mẹ may mắn lắm nhé. Thằng nhóc này bằng lòng thức giấc. Cục cưng Mặc Mặc à, xem xem ai tới này?"
Cậu nhóc đảo mắt nhìn lung tung rồi lười biếng ngáp một cái, rất nể tình không ngủ luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-577.html.]
Chu Cầm Vận và Lâm Bảo Chi thay phiên nhau ôm ôm bế bế một lúc. Mười phút sau, Ninh Nghi buồn ngủ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Cậu nhóc ngủ rồi nhưng cả hai bà đều không nỡ đi về. Thế là cả hai đều nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Dư Tương trong phòng ngủ một lát, tiện thể triển lãm cho cô xem một ít quần áo mới mình mua cho cháu. Chu Cầm Vận luôn biết đối nhân xử thế và cũng rất chu đáo nên bà đã mua cho Dư Tương một chiếc áo cardigan len thanh lịch rộng rãi, chất vải cũng cực kỳ không tồi.
"Cảm ơn mẹ ạ."
DTV
Chu Cầm Vận thuận tay gấp quần áo nhỏ của cháu trai lại rồi cười nói: "Cảm ơn cái gì chứ, một cái áo thôi mà."
Dư Tương đặt áo cardigan len qua một bên rồi thuận miệng hỏi: "Mẹ ơi, sao hôm nay bà nội không qua đây ạ?"
Sau khi con trai ra đời, bà Ninh cực kỳ vui mừng. Nếu không phải điều kiện của em bé không cho phép thì chắc chắn bà sẽ không rời tay. Bà còn muốn Dư Tương ở cữ ở nhà họ Ninh nhưng cô lại cảm thấy ở nhà mình tự do hơn nên không qua đó. Thế là bà thường xuyên chạy qua đây thăm chắt trai. Cách đối xử của bà với Mặc Mặc và Kỳ Kỳ hồi mới sinh có sự khác biệt khá rõ. Nếu không phải quan hệ giữa Phó Trân Trân và bọn họ rất tốt, lại vẫn nhớ rõ ơn huệ của cô trước kia thì e rằng đã có ý kiến trong lòng từ lâu rồi.
Bà Ninh là một người thông minh, nhưng lần này bà không còn băn khoăn do dự như trước nữa. Dư Tương cũng không biết làm sao nên đành chiều theo ý bà. Còn những người khác thì có muốn quan tâm cũng đành có lòng mà không có sức.
Động tác gấp quần áo của Chu Cầm Vận hơi khựng lại một chút rồi cười cười nói: "Bà đi gặp mấy người bạn già. Có lẽ hôm nay sẽ không đến đây đâu."
Dư Tương không để ý tới sự do dự của bà. Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe thấy rồi, sau đó tiếp tục nói chuyện nhà. Sau khi sinh con xong cô thích ứng với bầu không khí như vậy rất nhanh, chứ trước đây cô không có nhiều kiên nhẫn như thế này.
Chủ đề cuộc trò chuyện luôn đặt trên người đứa bé. Chu Cầm Vận đề cập đến chuyện chồng mình rất thích cháu trai nhỏ.
"Cha con ngày nào cũng nghĩ Mặc Mặc nhà chúng ta đã lớn lên thế nào rồi. Nếu không phải công việc bận rộn quá thì có lẽ ngày nào ông ấy cũng chạy tới đây rồi. Sáng hôm nay ông ấy vừa gọi điện cho mẹ đấy, bảo là ngày mai sẽ về. Hừ, về rồi phải cho Mặc Mặc nhà chúng ta một bao lì xì thật bự."
Lúc Dư Tương sinh em bé, gần như người nhà ai cũng chạy tới chạy lui trong bệnh viện. Chỉ có Ninh Bồi Triều bận tối tăm mặt mũi, chỉ kịp liếc vội dáng vẻ của cháu trai một cái rồi lại phải đi. Tính đến đầy tháng cũng chỉ mới thấy ông được hai lần. Nghĩ mới thấy khó chịu thật.
Dư Tương nghiêng đầu nhìn dáng vẻ vô tội ngủ say của con trai, bỗng nhiên lo lắng: "Mẹ ơi, mẹ và cha sẽ không cưng Mặc Mặc lên tận trời đấy chứ?"
Chu Cầm Vận nghiêm túc suy nghĩ: "Có khả năng đấy."
Thời gian hai vợ chồng bà ở bên con trai không nhiều lắm. Tương lai còn không cho hai người bồi thường lên người cháu trai nữa à?