Nữ tử mê muội trừng to mắt, tỉnh rượu hơn nhiều rồi, tức giận nhìn nàng ấy: "Tỷ dựa vào cái gì mà nói thế?"
Phó Minh Vãn cũng kinh ngạc, thanh danh Hoài Vương rất tốt, mọi người đều biết, sao tỷ ấy lại nói thế?
Yến Thu Xuân nhìn hai nữ tử trước mặt, giải thích một câu: "Hoài Vương không phải người tốt, chuyện mưu hại Xương Vương là bản thân hắn thực sự đã làm. Khoai tay mang về Đại Chu, chỉ có một mình hắn ta biết khoai tây có độc, nhưng hắn không nói."
"Trái lại, đầu bếp phủ Xương Vương cố ý dùng khoai tây mọc mầm làm thức ăn cho Xương Vương, hai người cảm thấy hắn ta trong sạch sao?"
"Phải biết đầu bếp của phủ Xương Vương vì muốn giữ lại độc tính nên không nấu chín khoai tây, hắn ta đã khai rồi, chẳng lẽ không phải cố ý gây nên? Ngoại trừ Hoài Vương, ai có thể biết được độc tính của khoai tây trong khoảng thời gian ngắn chứ?"
Phó Minh Vãn nghe nàng nói, trong lòng giật mình nhưng không nói gì.
Hồng Sở Phúc hoàn toàn tỉnh lại, nhếch môi, cố gắng sắp xếp từ ngữ để phản bác: "Có thể ngài ấy thật sự không biết, dù sao ngài ấy chỉ mới lấy được khoai tây thôi!"
"Nếu là cô nương, vô tình gặp được thu hoạch tốt như thế thì có đi nghe ngóng khoai tây có độc hay không?" Yến Thu Xuân hỏi ngược lại.
Đôi mắt căng tròn kia nhìn nàng, Hồng Sở Phúc không tránh né mà suy nghĩ nghiêm túc một phen. Đầu óc sau khi uống rượu xong hơi m.ô.n.g lung, nhưng suy nghĩ chuyện này, nàng ấy... Vẫn gật đầu: "Đương nhiên là có rồi.”
Có thể no bụng, có thể sản xuất số lượng lớn, đồ tốt như thế quá hoàn mỹ khiến nàng ấy không thể tin tưởng được, chắc chắn phải điều tra nhược điểm của nó.
Nhưng mà...
"Nhưng thời gian điện hạ đưa về rất gấp!"
Yến Thu Xuân nói: "Nói cũng đúng, nhưng hơi miễn cưỡng. Dù sao thì hắn cũng mang về không ít khoai tây, lúc vận chuyện chỉ hỏi mấy câu, bách tính hiểu rõ về khoai tây sẽ thông báo, vì bách tính bình thường sẽ không lãng phí lương thực. Nếu không có độc, cho dù đã nảy mầm bọn họ cũng không lãng phí. Những người ăn khoai tây trường kỳ kia chắc chắn sẽ biết."
Hồng Sở Phúc hốt hoảng lui lại hai bước, hơi kháng cự nói: "Nói thế không đúng! Hoài Vương có thể mang về, là lòng ngài ấy lo lắng cho bách tính, cô nương không thể suy đoán lung tung về ngài ấy như thế được!" Yến Thu Xuân thở dài, nàng đứng lên, may mà vừa ăn cơm, cũng đã cho những nha hoàn khác ra ngoài ăn cơm, xung quanh không còn ai cả.
Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi này vì kiến thức giới tính không đủ, tính cách quá đơn thuần, rất dễ tin tưởng một người, từ đó không tin chân tướng mình nhìn thấy.
Song, Yến Thu Xuân không phải thân nhân của nàng ấy, nói nhiều quá cũng không tiện, chỉ có thể nói: "Hắn ta không tốt như thanh danh bên ngoài đâu. Cưới cô nương, ta đảm bảo chín mươi phần trăm, hắn ta làm vậy là vì thân phận của cha cô nương. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, trước đó cha cô nương đồng ý là vì hắn ta có thanh danh tốt, nhưng thanh danh của Xương Vương và Tiêu gia tốt hơn. Bọn họ có thể vạch tội hắn ta trong triều, cha cô nương đã d.a.o động cho nên không muốn gả cô nương đi. Nếu cô nương thật sự thích hắn ta thì chờ thêm mấy năm, bây giờ cô nương còn nhỏ, chờ mấy năm sau mọi chuyện kết thúc, cô nương xem có nên gả đi không. Dù sao thì... Cẩn thận vẫn tốt hơn." Nàng nói xong quay người rời đi.
Nói quá nhiều dễ gây nên tâm lý phản nghịch, nhưng không nói thì trong lòng Yến Thu Xuân lại cảm thấy khó chịu.
Tiêu Hoài Nga đã thoát được nên nàng mới không lắm miệng, nhưng cô nương này ở trong cuộc, nếu nàng không nói thì có lẽ sẽ đ.â.m đầu đi vào. Đến lúc đó, khi Hoài Vương bại lộ, nàng ấy là Hoài Vương phi cũng khó thoát thân, sẽ rơi vào kết cục như Tam hoàng tử phi, thậm chí còn liên lụy tới người nhà.
Lúc trước, không phải Tam hoàng tử phi không có cơ hội sống, nhưng nàng ta sống không nổi. Toàn gia trên dưới mấy trăm miệng đều vì nàng ta mà bị hủy hoại trong chốc lát, đối với nàng ta mà nói đó là nghiệp chướng nặng nề.
Yến Thu Xuân nói thế thôi, nhưng nàng cảm thấy đã khiến trong lòng cô nương này đã có khoảng cách. Không thì vừa rồi không dùng vẻ mặt kháng cự mà nhìn nàng như thế.
Nàng sợ mình nói thêm nữa sẽ hủy hoại hoàn toàn hình tượng Hoài Vương trong lòng nàng ấy. Yến Thu Xuân đoán không sai.
Nàng nói một phen khiến Hồng Sở Phúc tỉnh rượu.
Nàng ấy ngây ngẩn cả người, vẫn luôn nghĩ về chuyện này.
Sau khi nàng ấy và Phó Minh Vãn tắm xong, nằm trên giường nói chuyện này: "Muội thấy lời cô nương ấy nói là thật sao?"
Phó Minh Vãn suy nghĩ một phen: "Nàng ấy cho ta cảm giác rất thật, không giống là giả, nhưng ta cũng không chấp nhận được. Hoài Vương rất tốt, lần trước tỷ đánh rơi hầu bao, là ngài ấy tiện đường bắt tên trộm. Người có thể gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thì xấu chỗ nào chứ?"
Hồng Sở Phúc mím môi: "Ta cũng cảm thấy như thế, chuyện mưu hại Xương Vương chắc chắn có hiểu lầm..."
Chỉ là nhớ tới Yến Thu Xuân nói chuyện khoai tây nảy mầm, nàng ấy vẫn hơi d.a.o động.