“Tìm thấy sữa bột rồi!” Nam tình nguyện viên lôi từ trong hộp ra một bao, trên mặt có chút bất ngờ.
“Số sữa bột này sao lại từng túi từng túi thế này?” Nữ tình nguyện viên có chút kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.”Mấy ngày hôm nay mưa, tôi đang lo rằng mở ra một túi sẽ dễ bị ẩm mà hỏng mất, may là được đóng gói riêng.”
Cô ấy cầm bao bì phía ngoài lên xem.”Sữa bột Hồng Quang? Huyện Thuần thành phố Song Điền và xưởng gia công sữa đại đội Hồng Quang công xã hòa bình?”
Nam tình nguyện viên ngơ ngác.”Huyện Thuần? Bánh quy phát ra lúc này chính là của huyện Thuần.”
Xem ra là cùng một lô.
“Cô cầm nhiều một tí, cái này đựng bằng túi nhựa, trọng lượng nhẹ, không sợ rơi.” Nam tình nguyện viên trực tiếp lấy ra cả một rương đưa cho nữ tình nguyện viên, nhìn cô ấy khó nhọc ôm đi.
Nam tình nguyện viên lại tiếp tục bận rộn công việc lúc nãy của mình.
“Đồng chí, ăn cơm chưa? Cần bánh quy không?”
Trương Thiên đang ở cách xa ngàn dặm vốn không hề biết rằng hàng hóa nhà mình đã đến vùng thiên tai, cô còn định gọi điện thoại đến xưởng nhựa, yêu cầu sản xuất thêm mười nghìn bao nhựa.
Hiện nay xưởng sữa trừ việc đưa sữa đến bệnh viện và xưởng thực phẩm, số sữa tươi còn lại toàn bộ đều được gia công thành sữa bột đưa đến vùng thiên tai.
Máy móc sản xuất gần như làm việc 24 tiếng một ngày, nếu không phải cơ thể không ủng hộ thì mọi người có thể làm việc cả ngày lẫn đêm.
Trương Thiên mặc áo khoác vào, nhìn cơn mưa lất phất bên ngoài, lông mày khẽ cau lại.
Trong trận động đất lần này, đại đa số các căn nhà chỉ bị hư hại nhẹ, nhưng cũng có những căn hư hại nghiêm trọng đến mức phải xây lại từ đầu, những người này hiện đang ngủ trong những lều cỏ hoặc là lều bạt bên ngoài nhà mình.
Dù đang là mùa hè nhưng với thời tiết này vẫn rất dễ bị cảm mạo.
Trương Thiên im lặng giây lát, quyết định mở ký túc xá của xưởng sữa cho một số đội viên vào ở tạm thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-474.html.]
Hiện tại đã qua ngày thứ hai, có lẽ là không có dư chấn nữa, cho dù có thì cũng không lớn, ký túc xá công nhân của xưởng sữa dùng khung sườn kết cấu cốt thép bê tông, toàn vẹn trái qua cơn địa chấn lần này, không xuất hiện nứt vỡ.
Ngoại trừ một số ít người không yên tâm thì đại đa số công nhân của xưởng sữa đã bắt đầu chuyển về ở.
Trương Thiên tìm thấy ông nội Trương Đại Ngưu, nói cho ông về dự định của mình.
DTV
“Tốt quá rồi, ta đang muốn tìm cháu nói chuyện này!” Trương Đại Ngưu vừa tiễn một đội viên đi, chính là vì chuyện này.
“Vậy ông nội thông báo cho bọn họ đi, thời gian này tạm thời ở xưởng sữa, đợi nhà cửa sửa xong thì lại chuyển về.” Trương Thiên thuận tay rót một cốc nước nóng hớp một ngụm, dặn dò nói.
Cô đột nhiên nghĩ đến một việc, liền nói:
“Đúng rồi, ký túc xá của chúng ta có quy định, bắt buộc phải làm theo quy định, nếu như không thể tuân thủ quy định của ký túc xá thì chỉ có thể yêu cầu đối phương rời đi thôi, dù sao thì bọn họ cũng không phải là không có người thân.”
Trên thế giới này luôn có một số điều kỳ lạ, nhỡ đâu làm cho ký túc xá trở nên lộn xộn, hỗn loạn, ảnh hưởng đến người khác thì chỉ có thể mời đi.
Trương Đại Ngưu tỏ ra là ông đã bàn xong về chuyện này.”Xưởng sữa và ký túc xá thuộc về tài sản tập thể, nếu như bọn họ không tuân thủ quy định của ký túc xá, vậy thì đi!”
Đến lúc này Trương Thiên mới yên tâm.
Sau khi kết thúc công việc một ngày, cô về nhà, đang định tìm em Tư hỏi có thư hay điện báo gì của mình hay không thì phát hiện, đối phương đã biến mất đi đâu cả ngày nay!
Trương Thiên tìm mẹ đang nấu ăn trong bếp trước, hỏi bà:
“Triệu Khoan đâu ạ? Sao con không thấy nó ở nhà?”
Chung Quyên dừng tay đang cầm chày cán bột lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Nó nói đến thăm nhà bạn học, có lẽ là đang trên đường về rồi.”