“Bạn học nào ạ?” Lông mày Trương Thiên khẽ chau lại, tiếp tục hỏi.
Mẹ Chung ngạc nhiên nhìn con gái, gấp miếng bột đã cán lại, cầm con d.a.o bếp vừa thái vừa hiếu kỳ hỏi:
“Con hỏi nhiều thế làm gì? Nó là một thanh niên trưởng thành rồi, còn có thể đánh mất chính mình hay sao?”
Trương Thiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô đưa tay lên ôm trán, nghiến răng nói:
“Lúc trước nó có nói muốn đến vùng thiên tai để xem thử, con không cho, con lo nó nói đến nhà bạn học là nói dối, thực thế là chạy đến Đường Sơn rồi.”
Đứa em trai Triệu Khoan này bình thường mang dáng vẻ thờ ở, thực tế là một thanh niên nhiệt huyết yêu nước, lần này sau động đất đã nói muốn đến Đường Sơn tham gia cứu trợ, nhưng cô cảm thấy đường đi không an toàn nên bảo thằng bé đợi sau này hẵng đi.
Lúc đó đối phương không nói gì, ngoan ngoãn đồng ý, bây giờ không thấy ở nhà, cô thực sự rất lo lắng.
“Không thể sao?” Mẹ Chung từ từ dừng động tác tay, vẻ mặt do dự không chắc chắn.
Đứa trẻ này vẫn luôn rất ngoan, sao có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
Trương Thiên không dám quá lạc quan, cô lấy xe đạp ra từ phòng đồ dùng, chào mẹ một tiếng rồi đi thẳng về hướng công xã.
Thời gian này, nếu như chỉ là vào thành phố, có thư giới thiệu của đại đội thì có thể nhưng nếu như đến một nơi xa khác thì cần phải có đóng dấu của công xã.
Nếu như bên phía công xã chưa gặp Triệu Khoan thì có lẽ thằng bé thực sự đến nhà bạn học.
Trương Thiên ôm niềm hy vọng yếu ớt, tìm được ông Triệu, nhưng nhận được tin tức rằng đối phương đã lấy được thư giới thiệu và rời đi rồi.
“Hỏng rồi!” Trương Thiên bất lực thở dài, lại gấp gáp về nhà.
Vừa nãy cô không về phòng mình, nên không nhìn thấy lá thư đặt trên bàn.
Xem xong lá thư Triệu Khoan để lại, Trương Thiên cuối cùng cũng an tâm hơn được một chút.
Vừa đúng lúc mọi người đều ở nhà, mẹ đang cán mỳ, cô thuận miệng nói luôn chuyện này.
“Em năm đến vùng thiên tai Đường Sơn cứu trợ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-475.html.]
“Cái gì?!!”
Cả nhà trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh sợ nhìn cô.
Mẹ Chung cầm đôi đũa đi qua, vẻ mặt đầy bất mãn:
“Nó đi thật sao? Đi một mình sao?”
“Không phải, đi với hai bạn học nữa.” Trương Thiên đưa lá thư mà em năm để lại cho cả nhà xem.
Cô tiếp tục giải thích:
“Con đã từng nói với nó là đi xa phải chú ý những gì, nó mang hết đồ đạc đi rồi, không thì mang theo hai cái gậy kích điện, còn bán đi một thỏi vàng, đổi lấy một chiếc máy ảnh cũ.”
“Con đoán rằng thằng bé muốn đến xem xét tình hình động đất bên đó, làm một đồng chí tình nguyện viên, ghi lại tình hình động đất.”
Suy cho cùng, mục tiêu của đứa em trai này là làm một nhà văn, tình huống như thế này đối với thằng bé mà nói cũng là một loại biện pháp gia tăng kinh nghiệm và kiến thức, chỉ là khiến người khác lo lắng một chút.
Cô âm thầm thở dài, có chút hối hận vì lúc đầu đã không đồng ý với thằng bé, nếu không sắp xếp cho thằng bé đi cùng với đội xe vận chuyển hàng hóa vào huyện sẽ an toàn hơn.
Bấy giờ trên đường có bọn cướp xe, giao thông cũng còn tồn tại vấn đề, việc liên lạc cũng không thuận tiện như sau này, nuôi em trai giống như nuôi con vậy, không thể nào yên tâm được.
Cô vẫn đang rầu rĩ thì kết quả lại một chuyện khác đến.
“Con cũng đi!” Trương Hồng Binh kiên định nói.
Trương Thiên trợn mắt nhìn cậu, trực tiếp từ chối.”Không được!”
“Vậy em cũng lén đi!” Trương Hồng Binh vươn cổ lên vẻ mặt quật cường.
DTV
Trương Thiên nhìn dáng vẻ của con lừa bướng bỉnh này, hận không thể tát cho cậu một cái.
“Em năm vì l.à.m t.ì.n.h nguyện viên đến ghi lại tình hình thiên tai, em đi làm cái gì?”
Hơn nữa, từ huyện Thuần đến Đường Sơn phải lái xe mất ít nhất một ngày một đêm, đây còn phải xét đến yếu tố giao thông thuận lợi thì mới nhanh được như vậy.