Chương 3
Khoa tổ chức hoạt động ngoại khóa, đi dã ngoại ngoài trời.
Tôi và Vy Vy vừa khéo lại lên cùng một chiếc xe buýt.
Với một cuốn truyện pỏn, bất kỳ nơi nào cũng có thể biến thành "sân khấu hòa hợp viên mãn".
Chiếc xe buýt này cũng không phải ngoại lệ.
Nơi nào có nữ chính, nơi đó sẽ có các nam chính xuất hiện.
Hơn nữa phần lớn nam chính đều học cùng trường với nữ chính, thuận tiện hơn nhiều.
Vy Vy vừa ngồi xuống chỗ cách tôi không xa, lòng tôi đã thấy bất an.
Quả nhiên, cô nàng vừa ngồi xuống, ba nam chính lần lượt ngồi bao quanh cô, tạo thành một vòng tròn bảo vệ chặt chẽ.
Những âm thanh nhỏ nhặt từ trong vòng đó truyền ra, lọt vào tai tôi.
"Anh Lu Uyên ơi, ở đây nhiều người quá, dễ bị phát hiện, đừng mà..." Vy Vy rên rỉ như chú mèo nhỏ đang cầu xin.
Nam chính Lu Uyên cười tà mị: "Đừng sợ, có anh em che chắn, họ không nhìn thấy đâu."
...Tôi thì không nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy hết rồi, cứu!
Tôi cảm giác tai mình sắp mọc gai lên vì những âm thanh kia.
Tiếng động ngày càng lớn, ngày càng phản cảm.
Nhưng xung quanh các sinh viên khác vẫn trò chuyện cười đùa như thường, dường như chẳng ai phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có tôi là đang ngồi như trên đống lửa.
Cuộc sống kiểu này tôi không chịu nổi thêm một ngày nào nữa!
Đúng lúc tôi đang nghe những tiếng động đáng ghét đó đến mức tức điên lên, chuẩn bị bật dậy phản kháng,
Bỗng nhiên từ phía sau bên trái vang lên một giọng nam khàn khàn lười biếng:
"Các bạn học ơi, nếu thật sự nóng lòng quá, có thể xuống xe ở đoạn quẹo trái phía trước, bên đó có khách sạn tình nhân, tự giác chút đi!"
Tôi lập tức quay đầu lại, thấy một cậu thiếu niên nào đó không biết từ khi nào đã ngồi ở hàng ghế sau, mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, mũ trùm đầu phủ xuống che gần hết khuôn mặt, tạo bóng tối trên đôi mắt.
Cậu ta khẽ cúi đầu, thần sắc lười nhác, làn da trắng bệch tương phản với đôi môi đỏ rực, mang theo vẻ đẹp bí ẩn như một con ma cà rồng.
Câu nói vừa ra, cả khoang xe như bị nhấn nút dừng, im lặng đột ngột. Nhiều người quay đầu lại nhìn.
"Ý anh là gì!"
Nam chính Lu Uyên nổi giận đe dọa chất vấn.
Kiều Vy Vy đỏ mặt ngượng ngùng, ánh mắt long lanh như phủ lớp sương mỏng nhìn về phía thiếu niên kia, hàm răng trắng cắn nhẹ vào môi dưới hồng hào, bộ dạng yếu đuối đáng thương.
Thiếu niên chẳng hề động lòng, thậm chí không buồn ngẩng mắt, chỉ khẽ nhếch môi mỏng nói:
"Nghe không hiểu à? Nếu thật sự nhịn không nổi thì xuống khách sạn mà hành sự, 388 một đêm, đảm bảo phục vụ các người chu đáo, đừng ở đây làm trò phản cảm."
Trông thì thanh tú thế nào, nói năng lại chua ngoa đến vậy.
"Phụt!"
Tôi không nhịn được cười phá lên.
Thiếu niên này đúng là đại diện cho lòng tôi đây!
Đồng chí này đúng là anh hùng thực sự đấy!
Trong không khí im lặng của khoang xe, tiếng cười của tôi nghe cực kì rõ ràng.
Tất cả nam chính đồng loạt quay sang nhìn tôi, vừa thấy tôi, mặt Lu Uyên lập tức tối sầm lại.
Hai hôm trước, tôi bất ngờ đọc luật hình sự giữa đêm, suýt nữa khiến anh ta suy giảm sinh lực, mãi đến tận hôm nay mới hồi phục.
Chuyện đó đã để lại bóng ma tâm lý cho anh ta.
Nam chính định đối đầu với thiếu niên, nhưng cảm nhận được Vy Vy run rẩy trong lòng, liền hiểu đây không phải lúc tranh luận.
Lu Uyên bế Vy Vy lên, ánh mắt lạnh lùng quét sang tôi rồi dừng lại trên người thiếu niên, cảnh cáo: "Tôi nhớ mặt cậu rồi, chờ đó!"
Nói xong, anh ta ôm Vy Vy bước xuống xe, nam hai và nam ba cũng vội theo sau.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Thật, thật sự xuống xe luôn rồi à?
Tôi quay đầu nhìn thiếu niên, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình, đôi mắt đẹp ánh lên tia tò mò thăm dò.
Tôi cười hì hì, giơ ngón tay cái lên.
Thiếu niên không nói gì, chỉ khẽ cong mép cười.