Chương 17 -
Nhìn hơn một trăm dã nhân thân hình cao lớn đều mặc quần áo mùa thu trên người, Quân Tiểu Nam phải dùng hết năng lực tự kiềm chế mới có thể không bật cười thành tiếng, thế này cũng quá khôi hài, ha ha!
Cũng không phải cô keo kiệt không muốn cấp áo khoác ngoài cho người khác, mà hiện tại nhiệt độ trong sơn động khá cao, hơn nữa những dã nhân này bẩm sinh đã có khả năng chịu rét, nếu mặc quá nhiều quần áo sẽ rất dễ sinh bệnh.
Toàn bộ tộc nhân đều mặc chung một kiểu quần áo, ngay cả dép lê cũng giống nhau, nhìn qua thật giống như một đại gia đình!
“Tiểu Nam, có thể nào đừng thiêu hủy chỗ da thú này hay không?”
Có tộc nhân luyến tiếc chỗ da thú đã dùng lâu năm này liền tiến đến dò hỏi.
“Không được, trên đó có rất nhiều trứng rận, căn bản không thể giặt sạch, nhất định phải tiêu hủy, không thể để bọn chúng tiếp tục sinh sôi nảy nở.”
“Yên tâm đi, cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến, chỉ cần mọi người nỗ lực lao động thì nhất định sẽ có được thứ tốt hơn!”
Tộc nhân kia hung hăng gật đầu, Nam nói rất đúng!
Tắm rửa cũng là chuyện tiêu tốn rất nhiều sức lực, dưới ánh lửa phản chiếu, sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng cả lên.
Bữa tối hôm nay, Tiểu Nam sẽ chuẩn bị cho mọi người món gà hầm khoai tây.
Sau khi gọt bỏ lớp vỏ bên ngoài sẽ dùng dao cắt khoai tây thành từng khối, cho vào hầm cùng thịt gà đến khi chín mềm, trong lúc hầm thì thêm vào một chút muối và tiêu xay, hương vị kia quả thật vô cùng tuyệt vời!
“Em gái, đây là loại thú gì vậy, còn có cánh, thoạt nhìn khá giống với thú Ột Ột!”
Từ trước đến nay Tiểu Bắc chưa từng ăn qua món canh thịt nào tươi ngon như vậy, vì thế hắn ăn ngấu nghiến nên nói chuyện không rõ ràng
Quân Tiểu Nam dựa vào ký ức của nguyên chủ nhớ lại dáng vẻ của thú Ột Ột. Chết tiệt thật, con vật đó dài tận mười mấy mét lận, lúc bay lượn qua lại có thể che lấp một khoảng trời, chiếc đuôi của nó rất dài, quả thật không khác gì một con khủng long bay!
Bất quá bề ngoài thật sự có chút giống, chẳng lẽ gà là con cháu ngàn vạn đời sau của thú Ột Ột à?
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Quân Tiểu Nam một lần nữa triệu tập các tộc nhân lại, chuẩn bị giúp bọn họ cắt tóc.
“Nam, cắt tóc ngắn đi thì liệu phần đầu có bị đông lạnh hay không?”
“Tóc ngắn dễ gội và trông sẽ đẹp trai hơn bây giờ nhiều!”
“Nếu mọi người buộc phải ra ngoài trong thời tiết giá lạnh thì tôi sẽ chuẩn bị mũ cho mọi người, yên tâm đi!”
“Ồ, vậy… vậy thì cắt đi!”
Tuy rằng mọi người không biết “mũ” rốt cuộc là thứ gì, nhưng nếu Nam đã có sự chuẩn bị thì mọi người cũng cảm thấy an tâm hơn.
Sau khi trấn an cảm xúc của tất cả mọi người, Quân Tiểu Nam lập tức hóa thân thành thợ cắt tóc, bắt đầu biểu diễn trình độ của bản thân.
Đối với nam giới, Quân Tiểu Nam đơn giản thô bạo trực tiếp cạo trọc đầu bọn họ.
Dao cạo trong tay cô lia qua lia lại một cách xuất quỷ nhập thần khiến những dũng sĩ lợi hại nhất bộ lạc cũng phải ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn trên tảng đá lớn, không dám lộn xộn.
Còn phái nữ thì Quân Tiểu Nam cắt tóc ngắn đến ngang vai.
Kỳ thật đầu tóc của dã nhân dài ra rất nhanh, chờ đến mùa xuân chắc chắn sẽ mọc dài trở lại.
Sau khi cắt tóc, những dã nhân ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếp đến lại đưa tay sờ lên đầu trọc, chốc lát lại túm lấy mái tóc ngắn, sau đó liền cùng nhau cười phá lên, ha ha ha ha…