Chương 19 -
“Đây là tác dụng của thuốc tẩy giun! Bởi vì mọi người thường xuyên uống nước lã ăn thịt tươi - đây là điều kiện thích hợp để giun sán sinh sôi và phát triển trong cơ thể.”
“Chỉ cần lôi nó ra thì sẽ không có việc gì, không tin các ngươi xem, ta cũng kéo… Ọe… Xin lỗi!”
Hình ảnh này vô cùng khó coi, Quân Tiểu Nam thật sự không thể nhịn xuống, trước tiên bỏ qua vấn đề trồng cây ăn quả, hiện giờ cô chỉ muốn nôn.
Tất cả các tộc nhân của bộ lạc Châm phải trải qua nhiều ngày thống khổ và dày vò, cuối cùng đã có thể kết thúc trận chiến đầy gian khổ này.
Hầu hết mọi người đều nhận ra rằng sau khi uống viên thuốc tẩy giun kia, tuy rằng thỉnh thoảng một thời gian sẽ phóng uế nhưng sau đó thân thể dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa, vào buổi tối, lúc đi ngủ mọi người không còn bị những cơn đau quặn ở bụng đánh thức nữa.
Mấy ngày nay Quân Tiểu Nam điên cuồng ghét bỏ thứ mùi kỳ lạ trên người mình, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều được tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ!
Than ôi, đến cả các món ngon cũng không còn thơm, khiến thân hình vốn đã tiều tụy của cô lại càng thêm thảm hại.
Bất quá trong cái rủi cũng có cái may, sau khi trải qua chuyện này, trong trí nhớ của các tộc nhân đã khắc sâu một bài học, nếu có thể thì tuyệt đối không được ăn đồ sống!
Sau khi tiến hành công tác tắm rửa tập thể lần thứ ba, Quân Tiểu Nam bắt đầu tính toán thời gian, cô xuyên đến địa phương này cũng đã được hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, sức khỏe của các tộc nhân đã được cải thiện hơn trước rất nhiều, do được bổ sung đầy đủ vitamin nên sắc mặt bọn họ không còn tiều tụy như mùa đông giá rét năm ngoái.
Trong quá khứ, vào thời điểm này đã có rất nhiều trẻ nhỏ trong bộ lạc sinh bệnh, thậm chí còn có một vài người già thân thể yếu ớt không thể tiếp tục trụ lại.
Năm nay, toàn thể bộ lạc Châm không có một ai sinh bệnh rồi qua đời, đây quả thật là chuyện tốt!
Nhưng vào một buổi tốt, Quân Tiểu Nam liền phát hiện ra mẫu thân Phong của cô đột nhiên bắt đầu chảy máu.
Tiểu Nam Nam: A, thì ra là đến chu kỳ sinh lý…
Trước kia, phải đến mùa xuân thì phái nữ ở nơi này mới bắt đầu chu kỳ sinh lý, cơ hồ trong suốt sáu tháng mùa đông sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống này.
Quẩn Tiểu Nam cân nhắc trong lòng, chẳng lẽ là do điều kiện thời tiết vào mùa đông vô cùng khắc nghiệt, lại thiếu thốn thức ăn nên mới bế kinh… mất kinh?
Chẳng trách tỷ lệ sinh con của dã nhân ở đây lại thấp đến vậy, tuy rằng mọi người có thể sống đến khoảng hai trăm tuổi nhưng cả đời người phụ nữ trung bình cũng chỉ sinh được hai ba người con mà thôi.
Chuyện này còn chưa tính đến khả năng các tiểu dã nhân trước khi ra đời đã bị chết non.
Tuy nhiên, trong nửa tháng này, dưới sự chăm sóc và điều trị của Quân Tiểu Nam, thân thể nữ giới ở nơi đây đã dần dần có sự chuyển biến tích cực, do đó chẳng lẽ… đã đến thời điểm thích hợp sinh con?
Không tìm hiểu tất cả nguyên nhân, Tiểu Nam đành phải chạy đi tìm Phong, dạy bà ấy một số đồ dùng con gái.
“Cầm thứ này, xé lớp vỏ bên ngoài ra, đặt trên quần lót, vừa sạch sẽ lại vừa vệ sinh.”
“Bất quá thứ này chỉ có thể dùng một lần, một ngày phải đổi bốn đến năm lần, sau mỗi lần đổi băng thì hãy giao lại cho con, con sẽ xử lý chúng.”