Y Đạo Quan Đồ

Chương 622-3: Thì ra là thế (3)

Trước khi Trương Dương đến đây đã xác định được điểm này rồi, cho nên hắn cũng không cảm thấy nhiều kinh ngạc, hắn thấp giọng nói: "Bác Trần, có thể bác cho rằng chuyện này không liên quan đến con, nhưng mà chuyện này rất quan trọng đối với con, con nhất định phải làm rõ ràng, vào năm 66 những thanh niên tri thức đến thôn Thạch Oa đã từng xảy ra chuyện gì, con cần phải tìm hiểu tình hình cụ thể vào thời điểm đó"

Trần Sùng Sơn gật đầu nói: "Thiên Trọng quả thật ở trong đội thanh niên tri thức đến thôn Thạch Oa năm 66, ở trong đội ba năm, sau đó thông qua sự trợ giúp của một người bạn ta, nó đã đến Xuân Dương làm công tác tại cục thủy lợi, rồi sau này quen với Tú Cúc"

Cái Trương Dương thật sự quan tâm chính là chuyện đã xảy ra tại thôn Thạch Oa của Trần Thiên Trọng, hắn chỉ vào Trầm Tĩnh Hiền trong tấm ảnh nói: "Bác Trần, bác có nhận ra bà ta không?"

Trần Sùng Sơn nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn rõ một chút, thấp giọng nói: "Trầm Lương Ngọc, cô ta là mối tình đầu của Thiên Trọng, hai người đã từng có ý định kết hôn với nhau, nhưng sau đó bởi vì ta, cho nên Thiên Trọng bị liên lụy, hai người chia ly, ta chỉ gặp qua đứa con gái này một lần, là một đứa con gái rất đẹp"

Trương Dương thiếu chút nữa đã nói ra rằng người con gái trong tấm ảnh đó chính là Trầm Tĩnh Hiền, mà con gái của Trầm Tĩnh Hiền Tô Viện Viện, lúc trước thiếu chút nữa đã làm hại Trần Sùng Sơn, nhưng mà chữ ra đến miệng, Trương Dương lại mạnh mẽ nuốt vào trong họng, hắn cảm thấy nói chuyện này cho Trần Sùng Sơn không thích hợp cho lắm, tốt nhất là đừng cho lão nhân gia biết được sự thật ở phía sau thì hơn.

Trần Sùng Sơn nói: "Thiên Trọng là một đứa rất trọng tình cảm, là người rất thông minh, nhưng mà chuyện tình cảm thì phải theo ý trời, ta nhớ kỹ lúc trước khi nó chia tay với Trầm Lương Ngọc, nó đã rất đau khổ" Trần Sùng Sơn thở dài nói: " Lúc đó tình cảm của ta không được tốt, những đứa nhỏ này đều bị ta làm ảnh hưởng, đến niên đại này, tình cảm đã trở nên bạc như tờ giấy" Ông dừng lại một chút, nói tiếp: "Sau khi Thiên Trọng và Trầm Lương Ngọc chia tay một thời gian, nó vẫn không được giải thoát, mãi cho đến sau này, có một ngày nó đột nhiên uống say, nói cho ta biết Trầm Lương Ngọc đã kết hôn, rồi qua vài ngày nữa, nó đã hoàn toàn từ bỏ, rồi về sau quen với mẹ của Trần Tuyết"

Trương Dương nhẹ giọng nói: " Trần Tuyết có biết việc này không?"

Trần Sùng Sơn lắc đầu nói: "Ta chưa từng nói qua, Thiên Trọng cũng không có nói với mẹ của Trần Tuyết, nếu như không phải là con đưa ra tấm ảnh này, thì ta cũng sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện này"

Trương Dương vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Sùng Sơn, hắn cũng không tiếp tục hỏi đến chuyện tiếp theo, thì ra là Trầm Tĩnh Hiền có một đoạn tình duyên oan nghiệt với Trần Thiên Trọng, chuyện này mặc dù có tiến triển rất lớn, nhưng mà cái Trương Dương muốn điều tra thật sự lại chính là Vương Quân Dao, rốt cục là Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức có quan hệ như thế nào?

Tối hôm đó Trương Dương cũng không nóng lòng rời đi, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đã tự mình xuống bếp làm đồ ăn, tiếp đãi vị bằng hữu đã lâu không gặp này, cái Lý Tín Nghĩa quan tâm nhất chính là bệnh tình của An Ngữ Thần, lúc nói chuyện này với Trương Dương, Lý Tín Nghĩa không khỏi than ngắn thở dài: "Trương Dương, lúc ta còn sống thật sự muốn có thể thấy được bệnh tình của tiểu yêu khỏi hẳn" Trương Dương có thể hiểu được tâm tình của lão đạo sĩ, dù sao ông ta cũng là ông chú của An Ngữ Thần mà, Trương Dương nói: "Đạo trưởng yên tâm, tôi đã đáp ứng với An lão, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu yêu"

Lý Tín Nghĩa nói: "Mấy thứ tôi đưa cho cậu, cậu có xem chưa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Xem rồi, nhưng mà không hiểu gì cả" Thật ra thì Trương Dương đã có chút lĩnh ngộ và quyển nội công tâm pháp mà Lý Tín Nghĩa đưa cho hắn, nhưng mà lần trước thử hợp thể song tu với Tần Thanh, bởi vì công lực cách biệt quá lớn, cho nên đã sinh bệnh một trận, Trương Dương bởi vậy cũng trở nên cẩn thận hơn nhiều.

Lý Tín Nghĩa nói: "Thuật luyện khí của đạo gia có thể truyền miệng đến thời đại này, cũng đã trở nên mơ hồ rất nhiều, nhưng ta tin rằng thông qua luyện khí có thể đả thông kinh mạch"

Trương Dương mỉm cười nói: "Nếu như thật sự có thể làm như vậy, thế thì còn có thể được trường sinh đấy"

Lý Tín Nghĩa nói: "Không khoa trương như vậy"

Trương Dương nói: "Nếu có thể đả thông kinh mga5c, thì có nghĩa là kinh mạch thông suốt, chẳng phải là có thể trường sinh bất lão sao?"

Lý Tín Nghĩa nói: " Ít nhất là ta không làm được"

Trần Sùng Sơn mỉm cười nhìn Lý Tín Nghĩa, lão đạo sĩ tuy rằng trốn lên núi đã lâu rồi, nhưng mà tình cảm trong lòng ông ta vẫn khó có thể dứt bỏ, thật ra thì đâu chỉ riêng Lý Tín Nghĩa, bản thân Trần Sùng Sơn cũng ẩn cư trên núi Thanh Thai nhiều năm, gửi gắm tình cảm tâm sự vào trong sông núi, vốn tưởng rằng có thể quên được tình cảm trần thế, ân ân oán oán, nhưng mà tin tức của mỗi một chuyện trong nhà đều làm dao động nội tâm của ông, quên tình, nói thì dễ, chân chính làm được thì có mấy người?

Trương Dương nói: "Bác Trần, lần này bác nhất định phải viết cho con một bức đấy"

Trần Sùng Sơn cười nói:" Viết chữ trước mặt con làm cho ta luôn có cảm giác như múa rìu qua mắt thợ vậy"

Trương Dương cười nói: "Bác Trần khiêm tốn rồi, múa rìu qua mắt thợ phải là con mới đúng, bình thường con có thể tĩnh tâm, viết được tranh chữ rất ít, bây giờ tay cưng tâm động, ánh mắt lại nhìn lung tung, không lúc nào yên ổn, thấy bức tranh chữ do bác viết cho bí thư Đỗ vài lần, con thật sự là thích không chịu nổi, lúc đó con còn muốn lấy bức tranh ấy đi, tiếc là bí thư Đỗ cũng không chịu bỏ thứ yêu thích"

Trần Sùng Sơn biết tên nhóc này đang nịnh mình, nhưng mà nghe cũng vô cùng thích, ông gật đầu nói: "Mượn cảm giác say, ta viết cho con hai chữ"

Lý Tín Nghĩa nói: "Đi viết đi, đi viết đi, ta tiếp tục uống rượu với Trương Dương"

Trần Sùng Sơn cười lắc đầu nói: "Lão đạo sĩ mũi trâu này nhìn thế nào cũng không giống một người xuất gia"

Lý Tín Nghĩa uống vài ngụm rượu vào, mặt có chút đỏ lên, hai con mắt càng trở nên phát sáng hơn nữa, ông nâng ly rượu lên hớp một ngụm lớn, mượn rượu thấp giọng nói:" Cậu nói xem, nếu tiểu yêu lập gia đình, thì có thể có cơ may hay không?"

Trương Dương nói: "Ý của ông là?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Quyển phổ kia, hẳn là có chút công dụng, nhưng nếu nó không lấy chồng, thì làm sao mà tu luyện được đây?"

Tuy rằng da mặt của Trương đại quan nhân rất dầy, nhưng mà Lý Tín Nghĩa nói thẳng ra như vậy trước mặt của hắn, cũng làm cho hắn không khỏi đỏ mặt lên, lão đạo sĩ này lúc trước đưa cho mình quyển sách kia thì ra là có dụng ý này. Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng, giả bộ như nghe không hiểu lời nói của Lý Tín Nghĩa, nâng ly rượu lên nói: "Đạo trưởng, tôi kính ông một ly"

Lý Tín Nghĩa vẫn không buông tha cho trọng tâm của câu chuyện này, ông ta thấp giọng nói: "Trương Dương, cậu thấy cháu gái của tôi thế nào?"

Da mặt của Trương đại quan nhân bắt đầu thấy nóng lên: "Ặc... à tốt"

Lý Tín Nghĩa nói:" Tôi nhìn ra được là nó rất thích cậu"

Trương Dương thật sự đúng là chịu thua Lý Tín Nghĩa rồi, lão đạo sĩ này là người xuất gia sao? Trương Dương cười ha hả nói: "Tôi là sư phụ của cô ấy, cô ấy đương nhiên thích tôi rồi"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất