Y Đạo Quan Đồ

Chương 644-3: Gõ núi dọa hổ (3)

Thứ mà tên tiểu tử này giỏi nhất chính là dùng vũ lực giải quyết, không cần nhiều thời gian hắn đã mở được chiếc hộp da ra. Chiếc hộp da này chất lượng rất tốt. Trương Dương lôi nó trong nước lâu như vậy mà bên trong một giọt nước cũng không lọt vào. Trong chiếc hộp có một chiếc túi đựng kim cương. Trương đại quan nhân tuy không phải là chuyện gia đá quý gì, nhưng chỉ cần dựa vào kích cỡ của những viên kim cương này đã có thể biết những thứ này có giá trị liên thành. Ngoài ra còn có mấy chiếc chìa khóa. Nếu như Lê Thúc đã để chìa khóa với kim cương cùng một chỗ, đủ để chứng minh rằng những chiếc chìa khóa này tương đối quan trong.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, Trương Dương vội đóng chiếc hộp lại, nói: “Mời vào.”

Điền Linh thần sắc căng thẳng bước vào.

Trương Dương lập tức nhận thức được tình hình có biến: “Chị Linh, sao vậy?”

Điền Linh nói: “Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát và FBI. Bọn họ đã phong tỏa chặt các đường ra của lãnh sự quán, cậu chớ đừng xuất hiện, phải ở lại trong đây.”

Trương Dương chau mày nói: “ở đây là lãnh sự quán Trung Quốc, sao bọn chúng dám làm vậy?”

Điền Linh nói: “Tổng lãnh sự đang giao thiệp với phía Mỹ, tôi thấy việc này rất phức tạp, có điều cậu yên tâm, chỉ cần ở lại trong đại sự quán thì bọn chúng sẽ không làm gì được cậu cả.”

Trương Dương đứng dậy nói: “Hộ chiếu của tôi đã làm xong chưa. Xong rồi thì tôi sẽ có quyền xuất nhập cảnh hợp pháp. Tôi không sợ bọn chúng, tôi sẽ đi tìm đám Mỹ đó tính sổ.”

Điền Linh hoảng hốt nói: “Trương Dương, đừng ra ngoài, cậu phải hiểu rõ ràng rằng bây giờ cậu không phải chỉ đơn thuần là đánh cảnh sát. Nếu như đánh cảnh sát thì người Mỹ nhiều nhất cũng chỉ có thể ải tải cậu xuất cảnh, nhưng FBI mà tìm được cậu, chỉ cần cậu bị bắt bọn họ sẽ khỏi tố cậu tội danh gián điệp.”

Trương Dương nói: “FBI thì sao chứ? Tôi không có làm bất kì hành động gián điệp nào, bọn họ không thể nói bừa được.”

Điền Linh nói: “Đây là nước Mỹ. bọn họ cho dù muốn hãm hại cậu thì chúng ta có thể làm gì chứ?’

Lúc này Triệu Thiên Tài cũng bước vào, gã ở phòng sát cửa sổ, từ trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tượng Bạch Chí Quân bị người Mỹ lục soát và bắt đi, liền vội vàng chạy đến báo cho Trương Dương biết.

Điền Linh nhìn thấy Triệu Thiên Tài bước vào, liền thở dài dặn dò Trương Dương: “Tóm lại hai người cần phải ghi nhớ lời tôi, phải ở trong phòng, không được đi đâu cả.”

Triệu Thiên Tài thấp giọng nói chuyện mình vừa thấy, Trương Dương nghe rồi bốc hỏa lên tận đầu, đám người Mỹ này đúng là ức hiếp người quá đáng. Hắn là nhân viên công tác quốc an không phải là giả. Nhưng lần này hắn đến Mỹ thuần túy chỉ là việc ân oán cá nhân, hoàn toàn không có ý hoạt động gián điệp, không ngờ lại bị đám FBI bám hoài không buông, Trương Dương tức giận nói: “Thích chọc tức tôi, tôi san bằng nhà trắng của chúng.”

Triệu Thiên Tài nói: “Ở đây là lãnh sự quán, người Mỹ có ngông cuồng đến mấy cũng không sẽ không dám xông vào. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nghe lời Chị Điền, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi.”

Trương Dương tức giận nói: “Ở đây làm gì? Làm con rùa rụt cổ à? Mặt mũi của người dân Trung Quốc đã bị chúng ta làm xấu hết rồi. »

Triệu Thiên Tài gượng gạo ho vài tiếng. Ánh mắt gã lướt xuống đất, gã nhặt lên mấy tấm danh thiếp, nhìn nhìn rồi lại nhặt cái túi kẹp dưới đất lên, kinh ngạc nói: ‘Những thứ này cậu lấy được ở đâu? ’

Trương Dương nói: ‘Tối qua trộm y phục của tên khách làng chơi ở Hồng Ngũ Nguyệt, tiện tay lấy luôn.’

Triệu Thiên Tài nói: “Người này có lẽ là tham nghị viên New York Sademon.”

Trương đại quan nhân nghe chẳng hiểu gì: ‘Cậu nói ai? Ai là Mon.’

‘Sademon, người khách làng chơi mà anh nói chính là tham nghị viên Sademon.’

Trương Dương vừa nghe lập tức có tinh thần: ‘Tham nghị viên có phải là rất có sức ảnh hưởng không.’

Triệu Thiên Tài gật đầu lia lịa nói: “Người khác thì tôi không rõ, nhưng cái người Sademon này là một người có sức ảnh hưởng nhất ở New York, nghe nói có hi vọng là thống đốc khóa sau.’

Trương Dương nói: ‘Thân phận người này đặc biệt như thế lại dám đi vào mấy chốn đó, lẽ nào không sợ người khác nhận ra mình sao?’

Triệu Thiên Tài nói: ‘Những chuyện này có gì mà lạ chứ, lẽ nào trong nước lại không có việc quan nhân làm khách làng chơi sao?’

Trương Dương nghĩ lại, tối qua có một tên vệ sĩ đứng bên ngoài cửa, nhân vật bình thường chắc chắn sẽ không làm như thế, đi chơi bời lại còn có người canh cửa. Trương Dương nhặt lấy một tấm danh thiếp: ‘Thiên Tài, tiểu tử cậu đúng là thiên tài, ha ha ha, gọi điện cho y, tên dâm đãng này có lẽ sẽ giúp được chúng ta chuyện gì đó.’

Triệu Thiên Tài nói: ‘Nhưng chúng ta không có chứng cứ gì, y chưa chắc đã tin.’

Trương Dương nói: ‘Có tật giật mình, làm dâm tặc càng dễ giật mình hơn, tôi hiểu những kẻ làm quan, để bảo vệ thể diện và vị trí của mình bọn họ sẽ không dám làm bừa, gọi điện dọa y một chút. »

Triệu Thiên Tài lấy điện thoại bấm theo số trên danh thiếp gọi đi. Sau khi điện thoại gọi đi, chuông đổ một hồi lâu mới có người nhấc máy. Triệu Thiên Tài sau khi nghe thấy có người trả lời liền nói thẳng vào chủ đề: ‘Ngài tham nghị viên, tôi nhặt được ví tiền của ngài.’

Đối phương nghe thấy câu này lập tức trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói: ‘Anh muốn gì?’

Trương Dương cũng đứng bên cạnh nghe nhưng không hiểu gì cả, Triệu Thiên Tài bịt ống nghe rồi dịch cho Trương Dương nghe, Trương Dương nói: ‘Hỏi ông ta vệ sĩ của ông ta không sao chứ?’

Triệu Thiên Tài nói: ‘Vệ sĩ của ông không sao chứ?’

Sademon lúc này đã xác định được chính là kẻ lẻn vào phòng lấy trộm y phục của mình, rồi còn đánh ngát vệ sĩ của mình, y bắt đầu sợ hãi. Ánh mắt nhìn xung quanh, tuy trong phòng làm việc chỉ có một mình y, nhưng y vẫn có chút hoang mang: ‘Anh rốt cuộc là muốn gì?’

Triệu Thiên Tài nói theo ý của Trương Dương: ‘Trong tay tôi có một số cuộn băng còn có một số bức ảnh, tôi muốn thiêu hủy nó, nhưng FBI lại muốn lấy đồ từ tay tôi. Hiện giờ tôi đang ở trong lãnh sự quán Trung Quốc đóng ở New York, cảnh sát Mỹ và FBI đã phong tỏa tất cả cửa ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những người ra vào. Tôi không phải là sợ bị kiểm tra, nhưng có một số thứ vạn nhất bị FBI tra ra thì hậu quả e rằng không thể tưởng tượng được.’

Sademon đúng là một lão cáo già. Y cười nói: ‘Những thứ này không có bất kì tác dụng nào đối với anh đúng không?’

Triệu Thiên Tài nói: ‘Nếu như tôi có thể thuận lợi rời khỏi lãnh sự quán, thì những thứ này vĩnh viễn sẽ biến mất, tôi trở về được Trung Quốc thì tôi và ông sẽ nước sông không chạm nước giếng.’

Sademon nói: ‘Anh cũng biết có một số chuyện tôi không thể làm gì được, FBI là một bộ phận đặc thù...’

Triệu Thiên Tài nói: ‘Ngài tự tìm cách đi.’

Đặt điện thoại xuống, Triệu Thiên Tài mới không nhịn được mà cười ầm lên, gã chỉ tay vào Trương Dương nói: ‘Cậu đúng là lợi hại. Cần thận chọc tức tham nghị viện, y lại thẳng tay diệt khẩu cậu đấy. »

Trương Dương: ‘Với cái gan của y sao. Chúng ta ở lãnh sự quán, y không thể phái quân xông vào tiêu diệt chúng ta chứ?’ Hắn đứng dậy nói: ‘Đi, chúng ta ra ngoài xem xét tình hình.’

Hai người đến phòng của Triệu Thiên Tài, từ cửa sổ nhìn ra ngoài lại thấy xe cảnh sát hình như nhiều hơn mấy chiếc, những xe ra vào lãnh sự quán đều bị kiểm tra, lúc này một chiếc Limousine tiến đến trước cổng lãnh sự quán, mấy viên cảnh sát đứng chặn lại.

Một viên cảnh sát gõ gõ cửa xe, lớn tiếng nói: ‘Tất cả mọi người xuống xe. Xếp hàng kiểm tra.’

Cửa chiếc xe từ từ mở ra, một quý phu nhân mặc áo choàng màu xám bước ra, viên cảnh sát nói: ‘Xoay người lại, đặt tay lên xe... ‘ lời nói chưa dứt, cánh tay phải của vị phu nhân giơ lên, vụt qua một cái, chỉ nghe tiếng ‘Bốp’. Tên cảnh sát ngẩn ra, gã sao có thể ngờ vị phu nhân này lại dám động thủ đánh cảnh sát, gã đưa tay ra định sờ khẩu súng, vị phu nhân liền tức giận nhìn gã nói: ‘Đồ khốn khiếp, gọi cái tên James khốn kiếp ra đây cho ta, ta muốn để hắn xem cái đám vô dụng các người đối xử như thế nào với mẹ đỡ đầu của nó.’

Mấy viên cảnh sát đều ngẩn ra, tên cảnh sát chỉ huy nhìn thấy vị phu nhân lập tức bị dọa hết hồn. Vị phu nhân này là ai chứ? chẳng phải là bà Margaret chủ tịch hội đồng quản trị Benin hay sao, cục trưởng tổng cục cảnh sát James là hiếu tử của bà ấy. Bố mẹ của James trước đây từng là nhân viên của tập đoàn Benin. Sau này gặp phải tai nạn xe, cả hai đều mất mạng, chỉ có James là may mắn sống xót, từ đó về sau Margaret đã nhận trách nhiệm chăm sóc y. Có thể nói Margaret là bố mẹ tái sinh của James. James có thể ngồi lên vị trí cục trưởng tổng cục cảnh sát New York, Margaret đã phải bỏ ra không ít sức lực. Chính trị của nước Mỹ là chính trị tiền tệ, không có tiền mở đường thì James không thể trèo lên vị trí ngày hôm nay, y thật sự coi Margaret thành mẹ ruột của mình.

Phần lớn cảnh sát ở New York đều biết chuyện này. Margaret còn bỏ ra một nghìn vạn để thành lập một quỹ thưởng giành cho cảnh sát New York, rất nhiều cảnh sát nhận được lợi ích từ quỹ này. Tập đoàn Benin ở New York có thể nói là nhà nhà đều biết. Margaret trước đây đặt tổng bộ của tập đoàn Benin ở Manhattan, sau đó sức khỏe không tốt nên mấy năm trước đã đi về Los Angeles, hưởng cuộc sống đầy ánh sáng bên này, có điều sức ảnh hưởng của trung tâm tài chính này ở Manhattan vẫn còn.

Sau khi biết được thân phận của Margaret, viên cảnh sát đó ngại ngùng buông tay xuống. Cho dù gã có mượn gan trời cũng không dám rút súng chĩa vào mẹ đỡ đầu của cục trưởng.

Margaret nói: ‘Ta bây giờ muốn vào lãnh sự quán làm việc, các người tránh hết ra cho ta. Làm lỡ chuyện của ta các người có gánh nổi không?’ Lão phu nhân ra uy đúng là không phải tầm thường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất