Y Đạo Quan Đồ

Chương 652-2: Thay đổi (2)

Tô Tiểu Hồng cũng nâng chén lên theo.

Đỗ Thiên Dã thở dài nói: "Nhìn các vị từng người rời đi, sâu trong lòng tôi thật sự rất buồn."

Trương Dương cợt nhả nói: "Anh đừng thương cảm như vậy, không phải còn có chị Hồng ở lại căn cứ địa Giang Thành cùng anh sao?" Người nói vô tâm, người nghe cố ý, loại người từng trải như Tô Tiểu Hồng cũng bị hắn nói cho đỏ mặt, Đỗ Thiên Dã tức giận trợn trừng mắt lên: "Cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."

Tô Tiểu Hồng cũng gắt: "Trương Dương, cậu đừng có ăn nói bậy bạ, tôi cũng không dám đánh đồng với bí thư Đỗ dâu, trăm ngàn lần đừng làm ảnh hưởng tới hình tượng quang huy của anh ta."

Cái gì gọi là có tật giật mình, đôi vợ chồng này chính là như vậy, Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng trong lòng biết rõ, giữa hai người bọn họ có một số chuyện không thể để cho người ngoài biết, từ cái đêm cuồng loạn hôm đó, hai người hoàn toàn không nhắc lại chuyện này nữa, vẫn đối xử với nhau như bình thường, thường ngày coi nhau như bạn bè, hai người đều là người thành niên, đều rất lí trí đối diện với chuyện này, đều coi chuyện này như một sai lầm mĩ lệ, nhưng một câu vô ý của Trương Dương lại khiến tim của hai người đập thình thịch.

Trương Dương cười ha ha, tai thằng ôn này quá thính, cho dù Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng che giấu có giỏi hơn nữa, nhưng tim bọn họ đột nhiên đập mạnh hơn là để lộ dấu vết, trong lòng Trương đại quan nhân thầm kinh ngạc, không thể nào, Tô Tiểu Hồng thật sự là tòm tèm với Đỗ Thiên Dã ư?? Cân nhắc cẩn thận một chút, một người là si nam, một người là oán nữ, hai người đều thuộc lại cấp bậc này, bất kể là trên tâm lý hay là trên sinh lý đều tồn tại trống rỗng và tịch mịch tương đương, nếu an ủi lẫn nhau một chút cũng coi như là bình thường.

Nói đùa cũng phải phân rõ đối tượng, nếu giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng không có chuyện gì thì nói đùa còn được, nhưng nếu giữa bọn họ thật sự có gì đó ám muội, có một số lời không thể nào nói loạn được, Trương Dương sau khi phát hiện chuyện này, lập tức bắt đầu lưu ý, suy bụng ta ra bụng người, nếu Đỗ Thiên Dã ở trước mặt mọi người nói đùa hắn và Tần Thanh, hắn khẳng định cũng không chịu nổi Trương Dương cười nói: "Bí thư Đỗ, ngài nếu thực cảm thấy mất mát, hay là lại điều tôi từ Nam Tích về vậy, có điều có tiền đề, anh phải giải quyết chuyện lên cấp phó thính cho tôi." Hắn là cố ý nói vậy, biết rõ là không thể, mục đích chính là để làm bầu không khí thêm sôi nổi, đồng thời di dời sức chú ý của mọi người, hóa giải sự xấu hổ vừa mới mang tới cho Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Thằng ôn cậu đúng là không biết trời cao đất rộng thế nào cả? Phó thính ư? Cậu vừa mới được phê duyệt thành chính ban, thật thà làm mấy năm đi, tự hài lòng đi, cậu còn trẻ như vậy đã lên tới vị trí này, cán bộ trẻ tuổi mà có thành tựu giống như cậu ở toàn Trung Quốc chúng ta cũng không thấy được nhiều đâu."

Trương Dương nói: "Tôi đã hai mươi bảy rồi! Hai mươi bảy mới là chính ban, Lâm nguyên soái người ta mười chín tuổi đã là tướng quân rồi."

"Cam La chẳng phải mười hai tuổi đã bái tướng ư? Nếu là ở thời hiện tại đã là thủ tướng quốc gia rồi, cậu có bản sự đó không?"

Trương đại quan nhân bị Đỗ Thiên Dã mắng cho một trận, hắn bưng chén rượu lên, nói: "Cái đó, năng lực công tác thì tôi không dám nói, nếu lấy tửu lượng để luận chức quan, cho tôi vị trí của Cam La tôi cũng có thể đảm nhiệm."

Vinh Bằng Phi cười ha ha, nói: "Lời này tôi tin, mặc kể moi người có tin hay không, nhưng tôi thì tin!"

Tần Thanh cười khúc khích: "Tôi cũng tin!"

Tối nay mục đích chủ yếu ăn cơm cùng nhau chính là vì Trương Dương, thấy Trương Dương cuối cùng đã đã khôi phục lại được chút sinh khí, tinh khí thần ngày xưa dần dần về lại trên người hắn, mỗi người đều cảm thấy cao hứng từ tận từ đáy lòng.

Khi nhóm người này tụ lại một chỗ, đề tại chủ yếu vẫn không rời khỏi công tác, vấn đề mà Đỗ Thiên Dã hiện tại cần đối mặt không ít, lần này tập đoàn lợi ích lấy Từ Quang Nhiên cầm đầu của Nam Tích ngã ngựa, đối với Giang Thành cũng có tác động nhất định, thay đổi trên nhân sự chỉ là một trong số đó, còn có một chuyện khiến Đỗ Thiên Dã rất đau đầu, Vương Quân Dao ở núi Thanh Đài đầu tư thành phố điện ảnh giải trí quốc tế, bởi vì Vương Quân Dao đột nhiên tử vong, hạng mục đầu tư nhất thời gác lại, hiện tại xây dựng các phương diện đang trên đường tiến hành, không thể cứ vậy mà vứt đi được, Đỗ Thiên Dã là người lãnh đạo số một của Giang Thành, phải giải quyết vấn đề đến tiếp sau của thành phổ điện ảnh này, gã nhắc tới chuyện này, cảm thán nói: "Thành phố giải trí điện ảnh hiện đại hoá mà Vương Quân Dao đầu tư, bất kể quy mô hay là ngạch đầu tư đều khơi dòng lịch sử Bình Hải, nếu không nhắc đến vấn đề cá nhân của Vương Quân Dao, hạng mục này sau khi xây xong, du lịch văn hóa mà chúng ta tạo ra xoay quanh núi Thanh Đài trên cơ bản đã thành hình, nhưng hiện tại cái chết của cô ta khiến tất cả đã trở thành mờ mịt, những ngày nay tôi một mực đều bận rộn vì chuyện này, mọi người nếu như gặp được thương nhân có hứng thú đầu tư vào phương diện này thì giới thiệu cho tôi nhé."

Tuy là nói vậy, nhưng người có thực lực tiếp nhận quầy hàng này không nhiều, Đỗ Thiên Dã cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, mọi người đều là bạn bè, nói ra những việc khiến mình phiền lòng, áp lực tâm lý cũng sẽ giảm nhẹ đi một chút.

Trương Dương nói: "Được, tôi sẽ lưu ý giúp anh."

Khi rời khỏi Ngưu Mễ chi Hương mới là tám giờ tối, Đỗ Thiên Dã đi trước, Vinh Bằng Phi nói với Trương Dương: "Đừng đi vội, bọn Khương Lượng đều ở quán đồ nước sông Giang đợi cậu đó."

Trương Dương nói: "Mấy ngày nay uống không ngừng, ông thật sự coi tôi là hạng giá áo túi cơm à?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tửu lượng của cậu là cấp thủ tướng cơ mà, cậu thì sợ ai?" Y nói với Tần Thanh: "Thị trưởng Tần, cùng đi đi?"

Tần Thanh vốn hi vọng sau khi ăn cơm xong có thể có chút không gian riêng tư với Trương Dương, nhìn nhìn tình hình này, tối nay khó mà đạt được nguyện vọng, cô ta cười nói: "Thôi, cha tôi còn đang ở nhà chờ tôi."

Trương Dương nói: "Cùng đi đi, một đám đàn ông chúng tôi uống rượu cùng nhau rất vô vị, có đóa hoa hồng là thị trưởng Tần vừa hay có thể làm nền cho đám lá xanh chúng tôi.

Tần Thanh không nhịn được cười nói: "Sao nói thế nào cũng là đạo lý của cậu thế, được, tôi sẽ tới ngồi, dẫu sao thì chỗ đó cách nhà tôi cũng không xa." Tần Thanh là nói thật, quán đồ nướng sông Hán cách nhà cô ta chỉ mất có lộ trình mười phút đi bộ, chủ yếu là cô ta cũng muốn ở với Trương Dương thêm một chút.

Có điều Tần Thanh không ngờ tối nay mình không phải là đóa hoa hồng duy nhất, khi bọn họ tới quán đồ nướng sông Giang, vừa vào cửa thì gặp Từ Nhã Bội và Hải Lan cũng vừa mới tới đây. Hai người bọn họ đi dạo cả buổi chiều, Từ Nhã Bội đề nghị đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp Trương Dương.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm sao khéo thế, cười ha ha đi tới: "Ôi, thật khéo quá đi, các cô cũng tới đây ăn cơm à?"

Hải Lan nhìn thấy Trương Dương, lại nhìn thấy Tần Thanh, lập tức đoán được là có chuyện gì, cô ta mỉm cười nói: "Em mới từ Hongkong về, cùng Nhã Bội đi dạo phố, đi đến đây liền ghé vào ăn cơm."

Từ Nhã Bội biết Vinh Bằng Phi, bước lên chào một tiếng chú Vinh, cô ta là xưng hô từ phía cha cô ta.

Vinh Bằng Phi cười nói: "Nếu đã gặp nhau thì cùng ăn đi, sảnh Nhật Nguyệt!"

Ông chủ Lý Thừa Kiền nhìn thấy Trương Dương tới, vội vàng ra đón: "Chủ nhiệm Trương, ngài đúng là khách quỷ! Nghe nói ngài tới Nam Tích được thăng chức, hôm nay áo gấm về quê à?"

Trương Dương cười nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy rồi, suốt ngày chỉ nhớ tới thịt nướng ở chỗ ông, ăn ở chỗ khác thấy chẳng ra làm sao cả."

Lý Thừa Kiền nói: "Được, vậy để tôi mời khách."

Trương Dương nói: "Không cần, Khương Lượng bọn họ đã an bài rồi."

Lý Thừa Kiền nói: "Lát nữa tôi sẽ mang tới cho các anh mấy món đặc biệt."

Tần Thanh chủ động chào hỏi với Hải Lan, Hải Lan cũng biết quan hệ giữa Tần Thanh và Trương Dương, Tần Thanh cũng biết Hải Lan, có điều hai cô tiếp xúc cũng không nhiều lắm, hai người bọn họ có điểm giống nhau, đối với Trương Dương đều là kiểu hiến dâng cam tâm tình nguyện, căn bản không cần kết quả gì, danh phận gì, trên tình cảm nhìn rất thấu triệt, cũng rất thành thục. Hải Lan nói: "Chào Thị trưởng Tần, về đón năm mới à?"

Tần Thanh mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đừng có gọi theo chức nữa, như vậy thì xa lạ lắm, trước đây tôi thường xem tiết mục mà cô chủ trì."

Hải Lan nói: "Thị trưởng Tần còn nhớ à? Trước đây khi tôi còn ở đài truyền hình Giang Thành, từng làm một bài tin tức về chị."

Tần Thanh cười cười gật đầu, khi đó, cô ta còn ở Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư đoàn. Thoáng cái đã qua mấy năm rồi, hiện giờ cô ta đã trở thành thị trưởng thành phố Lam Sơn, mà Hải Lan cũng tới Hongkong, trở thành phóng viên nổi trội của đài truyền hình Thiên Không Hongkong.

Tần Thanh nói: "Tôi chắc là lớn tuổi hơn cô, gọi tôi là chị Thanh đi!" Thật ra Tần Thanh cũng không cần phải nói như vậy, nhưng ở trước mặt Trương Dương nói ra câu này, ít nhiều đều có mấy phận hàm nghĩa ý vị sâu xa, người khác tất nhiên là không phát giác ra điều gì, nhưng trong lòng Trương Dương lại trở nên kích động, Tần Thanh chắc không phải cố ý dùng phương thức này để nói cho hắn biết rằng cô ta đã chấp nhận Hải Lan chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất