Y Đạo Quan Đồ

Chương 672-3: Văn đấu và võ đấu (3)

Liêu Bác Sinh hoảng quá, đầu óc y vận chuyển cực kỳ nhanh, thế là vị chủ nhiệm khu khai phá xưa nay dùng sự già dặn để nổi danh làm ra một động tác khiến ai nấy đều cứng lưỡi, y không ngờ dũng cảm lao về phía Trương Dương.

Ở Trương đại quan nhân, tất cả đều nhìn thấy Trương đại quan nhân giơ bàn tay to như cái quạt của hắn lên, hung hăng tát cho Liêu Bác Sinh một cái. Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Liêu Bác Sinh là ai chứ? Thư ký trưởng chính phủ Thành phố Đông Giang, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang, rất được bí thư thị ủy Lương Thiên Chính coi trọng, là chiến hữu thân mật của Lương Thiên Chính, Trương Dương anh là một cán bộ cấp ban nho nhỏ mà ở trước mặt nhiều người như vậy tát y, đây không chỉ là tát vào mặt Liêu Bác Sinh mà chẳng khác nào tát cả khu khai phá, cả thành phố Đông Giang.

Phân cục trưởng khu khai phá Mạnh Tường cũng không ngờ Trương Dương lại lớn gan như vậy, nhìn thấy hắn đánh chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá, liền lớn tiếng hét: "Bảo vệ chủ nhiệm Liêu!"

Mặt Liêu Bác Sinh sưng phồng lên, vốn y cũng không nghĩ rằng Trương Dương dám động thủ với mình, nhưng khi Trương Dương vọt tới trước mặt mình, y đột nhiên ý thức được, thằng ôn này là muốn gây bất lợi đối với mình, y xông lên không phải bởi vì hắn y không sợ, mà là y biết mình không tránh được, nếu không tránh được thì chẳng thà biểu hiện dũng cảm một chút, ta là đảng viên, đảng viên thì sợ ai chứ?

Liêu Bác Sinh nếu có thể đoán trước được Trương Dương sẽ dùng một cái bạt tai đầy tính vũ nhục để công kích mình, y bất kể là như thế nào cũng sẽ không lao lên, quay người lại thì sao chứ? Giơ mông ra cho người ta sút mấy cái còn dễ coi hơn là bị người ta tát nhiều. Liêu Bác Sinh bị một cái tát của Trương Dương đánh cho ngây ra, với sự cáo già của y, y cũng không biết nên đối mặt như thế nào, mất mặt, hôm nay mất mặt quá!

Trương Dương sau khi đánh Liêu Bác Sinh một bạt tai, trong lòng đã bớt giận đi nhiều, nhưng hắn cũng bắt đầu hối hận rồi, đấu trí không lại người ta, bất đắc dĩ mới phải dùng vũ lực, đánh xong thì rất là thống khoái, nhưng ảnh hưởng về sau khẳng định là rất phiền phức, một loạt hành động vừa rồi của Liêu Bác Sinh đã chọc giận mình, mình cuối cùng vẫn không nén được, động thủ với y, vốn là Trương Dương chiếm hết lý, nhưng một cái tát này sau khi đánh ra, tính chất của sự việc đã thay đổi.

Mạnh Tường cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, ở trước mặt mọi người đánh lãnh đạo, chuyện này khá phiền toái, có điều không tạo thành tội thương hại, vẫn chưa đến lượt cục của gã quản, chuyện này nên do Ủy ban kỷ luật phụ trách, Mạnh Tường chỉ dẫn người đi tới bảo vệ Liêu Bác Sinh, gã không dám để cho người vây Trương Dương, vũ lực của thằng ôn này mọi người đều nhìn thấy không phải, người thường có thể vây được.

Liêu Bác Sinh sau khi trúng một cái tát này, tức giận đến nỗi nửa ngày vẫn chưa nói được gì, chức quan của y lớn hơn Trương Dương, tuổi cũng lớn hơn hắn, nhưng trong đầu thằng ôn này căn bản không có khái niệm tôn ti, không ngờ ở trước mặt mọi người đánh mình một cái tát, Liêu Bác Sinh tay run run thò vào túi, động tác này rất giống động tác rút súng của cảnh sát Hongkong khi bắt cướp, nhưng chủ nhiệm Liêu không có súng, nếu thật sự là cho y một cây súng, không khéo lúc này y thực sự rút ra bắn chết Trương Dương rồi.

Di động đổ chuông, Liêu Bác Sinh giật bắn mình, cho nên những người khác đều rất bực bội nhìn vào bàn tay đang run run của chủ nhiệm, không biết y sẽ làm ra phản ứng như thế nào.

Liêu Bác Sinh rút điện thoại di động ra, nhìn nhìn số điện thoại, là bí thư thị ủy Lương Thiên Chính gọi, y cắn chặt môi, xoay người đi sang một bên.

Trương Dương cũng không tiếp tục truy sát, đối phó với Liêu Bác Sinh, một cái tát là đủ rồi.

Mạnh Tường không biết nên nói gì, nhìn Trương Dương rồi thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, anh phải khống chế tình tự của mình!"

Trương Dương không nói gì, xoay người nhìn ra sau, Lưu Hi Văn và đám phóng viên đồng hành mặt mũi bầm dập từ dưới đất bò dậy, mắt Lưu Hi Văn cũng rách, hai cái máy chụp ảnh trên người hai người đều trong lúc hỗn loạn bị người ta ném vỡ. Trong cuộc tranh đấu này, song phương đều không chiếm được tiện nghi, đều có tổn thất.

Khi Liêu Bác Sinh tiếp điện thoại, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, y gọi một tiếng bí thư Lương rồi không nói gì nữa.

Lương Thiên Chính vẫn chưa biết Liêu Bác Sinh bị đánh, nhưng chuyện ống thải còn có những điểm rò khác thì y đã biết rồi, ngữ khí của Lương Thiên Chính rất trầm thấp, nghe ra được là tâm tình của y rất không tốt, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đã hạ tối hậu thư với y, bắt họ trước năm giờ phải giải quyết vấn đề ống thải, nếu không giải quyết được thì các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế phải ngừng sản xuất vô điều kiện, Lương Thiên Chính vốn cho rằng tìm được điểm rò rồi, tình huống được báo về từ hiện trường khiến y rất lạc quan, nhưng không ngờ tới sau cùng lại vẫn có sự cố, hiện tại cách năm giờ chỉ còn không tới một tiếng, muốn trong thời gian ngắn tại như vậy tìm được các điểm rò khác, sau đó sửa chữa là chuyện không thể, Lương Thiên Chính nói khẽ: "Bác Sinh, thông tri cho các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế, trước năm giờ phải dừng thải nước bẩn." Điều này chẳng khác nào tuyên bố vườn công nghiệp quốc tế phải lập tức ngừng sản xuất.

Liêu Bác Sinh tuy rằng đã trúng một cái tát, nhưng lúc này trên cơ bản đã điều chỉnh lại, chuyện bị đánh để sau hẵng nói, chuyện trên công tác phải giải quyết trước. Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, nếu tất cả xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đều phải ngừng sản xuất, tổn thất khó có thể ước đoán được!"

Lương Thiên Chính nói: "Tổn thất kinh tế có thể vãn hồi, nhưng có một số tổn thất một khi đã tạo thành thì vĩnh viễn cũng vô pháp vãn hồi." Những lời này của y nói không rõ ràng, nhưng Liêu Bác Sinh từ trong đó đã lĩnh hội được ý tứ của Lương Thiên Chính, tổn thất không thể vãn hồi này không chỉ là sự phá hoại đối với hoàn cảnh mà còn cả trên chính trị nữa, Lương Thiên Chính khẳng định đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu bởi vì sự kiện này mà trên chính trị bị ở vào tình thế bị động, như vậy đối với những người như họ mà nói là được không bằng mất.

Liêu Bác Sinh buồn bã nói: "Bí thư Lương, tôi lập tức sẽ đi thông tri, đợi sau khi đường ống thải được sửa xong triệt để mới khôi phục sản xuất bình thường của khu vườn công nghiệp quốc tế."

Lương Thiên Chính ừ một tiếng, y gác máy, mệt mỏi tựa vào ghế, sự kiện nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế khiến y trở nên cảnh giác, đối với cá nhân y mà nói, đang phải đối diện với một giai đoạn quan trọng nhất trong sĩ đồ, căn cứ vào tình huống trước mắt, phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình bởi vì có liên quan tới sự kiện của Âu Dương Như Hạ mà rất có khả năng phải thoái vị. Lương Thiên Chính là nhân tuyển đương nhiên trên vị trí này. Trong nội bộ tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh cũng một mực ủng hộ y, quan hệ của Lương Thiên Chính và phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền trước giờ rất thân mật, trong cuộc nói chuyện của hai người, Văn Quốc Quyền cũng để lộ một số tin tức về phương diện này. Có điều người mà Lương Thiên Chính lo lắng nhất chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, sau khi tới Kiều Chấn Lương sau khi tới, trong chính đàn Bình Hải càng lúc càng biểu hiện ra sự cường thế của y, gần đây chính đàn Bình Hải thay đổi thường xuyên, Kiều Chấn Lương đang lợi dụng cơ hội cơn bão chính trị Nam Tích để bắt đầu bầy binh dàn trận, sau đại hội đảng, ban lãnh đạo mới của Bình Hải sẽ hình thành, căn cứ vào tình thế trước mắt, ban để của Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa sẽ nắm ưu thế áp đảo trên ghế thường ủy.

Tống Hoài Minh ở trước sự cường thế của Kiều Chấn Lương tựa hồ cũng không có quá nhiều sức hoàn thủ, một điểm rõ ràng nhất chính là Lưu Diễm Hồng, lão đồng học, hồng nhan tri kỷ của y, một người mà Tống Hoài Minh cực kỳ coi trọng cũng bị Lưu Chiêu của ban chống tham nhũng đảng của Trung kỉ ủy thay thế, không nắm được ghế bí thư Ủy ban kỷ luật thì như vậy bên trong thường ủy càng không thể có vị trí của cô ta. Điều này khiến liên minh giữa mình và Tống Hoài Minh càng trở nên đáng quý hơn, khi sự kiện ô nhiễm xảy ra, Lương Thiên Chính trước tiên nghĩ tới lợi ích của Đông Giang, y cho rằng mình và Tống Hoài Minh khác nhau ở chỗ, Tống Hoài Minh nhìn vấn đề từ góc độ của tỉnh Bình Hải, còn mình thì nghiêng về Đông Giang, y không muốn Đông Giang phải chịu tổn thất lớn trên kinh tế, vườn công nghiệp quốc tế là một tay Lương Thiên Chính xây dựng lên, ở trong lòng y nó đóng góp một vụ trí rất quan trọng, y coi nó như con trai của mình, cho nên sau khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên mà y nghĩ đến là làm thế nào để bảo vệ nó. Khi chuyện biến thành càng lúc càng nghiêm trọng, Lương Thiên Chính bắt đầu cân nhắc chuyện này rất có thể sẽ gây ra ảnh hưởng chính trị cho mình, nếu y vẫn không áp dụng biện pháp quyết đoán, chỉ sợ sự kiện ô nhiễm này sẽ càng lúc càng lớn, tạo thành ảnh hưởng rất bất lợi cho sinh nhai chính trị của y.

Chính là dự kiến sẽ có khả năng dẫn tới nguy cơ chính trị cho nên Lương Thiên Chính mới nhịn đau đưa ra quyết định bắt xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế tạm thời ngừng sản xuất.

Nhưng cơn bão chính trị này lại chỉ vừa bắt đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất