Cát Quốc Khánh nói: "Ở đây không phải vùng cấm quân sự, bên kia mới là... "Hắn chỉ chỉ một bên mặt khác.
Trương Dương lắc đầu, tiếp tục vùi đầu đi tới, đi hơn chục mét, đi tới một sườn núi nhỏ, từ nơi này có thể thấy tình hình vùng cấm quân sự phía dưới, Cát Quốc Khánh có vẻ rất cẩn thận, trốn ở phía sau một tảng đá, ý bảo Trương Dương ngồi xổm xuống, Trương Dương đi tới bên người hắn, nhìn lại theo ánh mắt của hắn, nhưng thấy phía trước 200 mét là lưới sắt ngăn, bên trong có không ít kiến trúc, còn có binh sĩ thường trực ở bên trong, dưới trạm gác có một cửa nhỏ.
Cát Quốc Khánh nói: "Bọn em lúc đó ngồi ở chổ này vẽ trang, binh lính đột nhiên vọt đến, muốn bắt bọn em"
Trương Dương nói: " Đi, nói chuyện với bọn họ!"
Cát Quốc Khánh lắc đầu nói: "Em không đi, đi qua như vậy, bọn họ khẳng định sẽ bắt chúng ta"
Trương Dương thấy mặt hắn bị dọa trắng, cười thầm, thằng nhãi này nhát gan quá. Vỗ vỗ đầu vai của Cát Quốc Khánh nói: " Vậy cậu ở chỗ này chờ, tôi đi qua hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì"
Cát Quốc Khánh nói: " Trương đại ca, anh nói xem, bọn họ có phải là xem chúng ta trở thành gián điệp quân sự?"
Trương Dương nói: "Cái này cũng rất khó nói, ai cho mấy đứa vẽ tranh ở chổ này?" Hắn đứng lên đi về phía trước, Cát Quốc Khánh hạ giọng căn dặn: " Cẩn thận một chút ".
Trương Dương cười khoát tay áo, căn cứ huống nắm giữ hiện nay, chuyện này hẳn là một hiểu lầm, chỉ cần tìm được lĩnh đạo của bộ đội, đem tình huống nói rõ hẳn là không có vấn đề quá lớn vấn đề quá lớn.
Trương Dương đi không xa đã bị lính gác trên chòi canh phát hiện, lính gác nhìn thẳng hắn, có vẻ rất cảnh giác, nhưng mà cũng không có ý nói chuyện.
Trương Dương đi đến cửa nhỏ dưới chòi canh, theo hắn không ngừng tới gần, lính gác bắt đầu có vẻ khẩn trương, hắn giơ súng lên, thị lực của Trương Dương tốt, thấy rõ cử động của đối phương, hắn giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: "Đồng chí giải phóng quân, tôi tới tìm lãnh đạo của các người "
Lính gác giương giọng nói: "Nơi này là vùng cấm quân sự, người bình thường không được đi vào!"
Trương Dương vẫn tiếp tục đi về phía trước, thấy hắn đã dần dần đến gần tuyến cảnh giới, lính gác lớn tiếng nói: "Đứng lại, anh không thể vượt qua tuyến cảnh giới phía trước! "
Trương Dương dừng chân: "Đồng chí giải phóng quân, vừa rồi các người bắt học sinh của học viện mỹ thuật, tôi là gia trưởng, đến đây giải thích với các người!"
Lính gác nói cái gì xuống phía dưới, cửa nhỏ mở ra, hai gã quân nhân mang theo vũ khí đi ra, bọn họ đi tới trước mặt của Trương Dương, biểu tình uy nghiêm nói: "Giấy chứng nhận của anh!"
Trương Dương rất phối hợp, hắn cũng không phải đến gây sự, chỉ muốn đem Cố Dưỡng Dưỡng mang đi, hắn đem thân phận của mình và giấy chứng nhận công tác ra, giao cho đối phương, cười tủm tỉm nói: "Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục Nam Tích, đảng viên cộng sản, cán bộ quốc gia, không phải người xấu " Trương Dương cho rằng giới thiệu như vậy càng dễ lấy tín nhiệm.
Một gã quân nhân cao lạnh lùng nhìn hắn một cái, vừa cẩn thận so sánh ảnh chụp trên giấy chứng nhận công tác và thân phận, nói: " Không sai, anh tới nơi này làm gì? Không biết nơi này là vùng cấm quân sự sao?"
Trương Dương tiếp nhận chứng minh thân phận của mình, cười nói: "Tôi đến tìm người, nghe nói các người bắt vài học sinh, tôi là anh của một người bên trong "
Quân nhân lạnh lùng nói: " Đi nhanh lên, ở đây không cho phép người xa lạ dừng lại "
Trương Dương nói: "Đồng chí, các người bắt vài học sinh kia... " Quân nhân không chút khách khí cắt đứt lời của Trương Dương: "Học sinh Cái gì Không biết đang nói cái gì
Trương Dương sửng sốt: "Nhưng có người nói rõ ràng thấy bắt sáu học sinh "
"Anh đang nói gì thế, chúng tôi là giải phóng quân, sao có thể vô duyên bắt người?"
Trương Dương càng nghe càng kỳ quái, hắn xoay người nhìn lại phương hướng ẩn thân của Cát Quốc Khánh, Cát Quốc Khánh cũng không có hiện thân, lúc này điện thoại di động của Trương Dương vang lên, sau khi kết nối, nghe được âm thanh của âm thanh của Giang Quang Á: "Trương Dương, Dưỡng Dưỡng bọn họ đều đã trở về, Cát Quốc Khánh cũng đã trở về!"
Trương đại quan nhân vô cùng kinh ngạc há to miệng, Dưỡng Dưỡng trở về? Nói như vậy Dưỡng Dưỡng không có việc gì, nhưng Cát Quốc Khánh vừa rồi còn cùng mình, sao có thể trở về nhanh như vậy, đáp án chỉ có một, Cát Quốc Khánh vừa rồi hẹn hắn đến nơi đây là giả, Trương Dương nói Dưỡng Dưỡng không có việc gì chứ?"
" Không có việc gì, cô ấy tới, em để cô ấy nói với anh!"
Trương Dương gật đầu nói: "Được rồi..." Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "Ầm" Một tiếng nổ, mặt đất dưới chân rung rung, chỗ cách bọn họ không xa đột nhiên xảy ra nổ mạnh, đá núi hòa bùn đất tung toé khắp nơi, bởi vì nổ mạnh cách bọn họ rất gần, hai gã quân nhân vô ý thức nằm sấp trên mặt đất, Trương Dương bị chấn ù tai, hắn còn không có làm cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, người quân nhân trên chòi canh giơ súng nhắm ngay hắn, hét lớn: "Giơ tay lên!"
Lúc này một viên xa xa bắn ra, trúng ngay trán của lính gác, máu tươi hòa não từ não sau phun ra, thân thể hắn lay động một chút, từ trên chòi canh rơi xuống.
Trương Dương bị chấn kinh, mình đang ở trong một bàn cờ, người khác thiết lập một cái bẫy, lợi dụng quan tâm của hắn đối với Cố Dưỡng Dưỡng, dẫn vào trong ván cờ.
Đầu bên kia của điện thoại Cố Dưỡng Dưỡng nghe được tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, nghe được cô ta sợ đến thất sắc, kêu lên: "Anh rể! Anh rể!"
Trương Dương ù tai không dứt, hắn nhìn điện thoại di động trong tay, biết có người nói chuyện, thế nhưng hắn nghe không rõ ràng lắm, Trương Dương lớn tiếng nói: "Anh không sao!"
Hai gã quân nhân nằm rạp xuống rốt cuộc có phản ứng, một người nhanh như hổ đói vồ mồi chụp lấy Trương Dương, định khống chế hắn, Trương Dương lấy một tay đẩy ra, gã còn lại giơ súng bắn, Trương đại quan nhân phản ứng thần tốc, cơ thể lăn lộn một cái, né tránh viên đạn, chỗ hắn vừa nằm lưu lại vài vết đạn.
Lúc gã quân nhân lại lần nữa giơ súng bắn, Trương Dương vọt tới bên cạnh hắn như tia chớp chụp lấy cổ tay của hắn, hầu như đồng thời, tên quân nhân đã siết cò súng, đạn bắn về phía bầu trời.