Tần Chấn Đường nói: "Nếu như hắn thật sự có mục đích khác, khẳng định sẽ không nói thật."
Triệu Toàn Tăng nói: "Thả hắn không?"
Tần Chấn Đường gật đầu nói: "Thả hắn đi!" cha cực kỳ uy nghiêm trong lòng Tần Chấn Đường, hắn không dám cãi mệnh lệnh lão gia tử.
Trương Dương đi ra phòng tạm giam đã là buổi chiều hai giờ, mặt trời trốn trong tầng mây, bầu trời xám trắng, không biết có phải bởi vì tại vùng núi mà sau giờ ngọ bỗng nhiên nổi gió to. Tần Chấn Đường cũng không đứng ra, Triệu Toàn Tăng dẫn người đem Trương Dương thả ra, đi tới phòng y tế kiểm tra cho hắn rồi vết thương một chút trước, từ khi Trương Dương bị bắt đến bây giờ đã qua bốn tiếng đồng hồ, bọn họ mới nhớ tới xử lý thương thế cho Trương Dương, đổi thành người thường, chỉ cần là không có máu cũng xanh không nổi, quân y xử lý vết thương cho Trương Dương một chút.
Lúc kiểm tra vết thương, Trương Dương nói: "Bên trong không có đạn, giúp tôi băng bó một chút là được."
Quân y vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một chút, thực sự không nghĩ ra vì sao đầu đạn không ở bên trong, từ biểu hiện cho thấy, vai của Trương Dương cũng không có bị bắn xuyên qua.
Triệu Toàn Tăng đứng một bên lạnh lùng nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: "Chuyện làm rõ chưa?"
Triệu Toàn Tăng trầm thấp nói: "Coi như mày may mắn vận khí!"
Trương Dương cười nói: "Nói cách khác, các người chuẩn bị thả tôi?"
Triệu Toàn Tăng gật đầu, hắn nhìn Trương Dương một chút, quần áo trên người của Trương Dương tất cả đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Một gã binh sĩ đi tới đem điện thoại di động phóng của Trương Dương đặt ở một bên, Triệu Toàn Tăng nói: "Tìm quần áo cho hắn thay." Triệu Toàn Tăng cũng không phải là là lương tâm đột nhiên nổi lên, mà là hắn cho rằng Trương Dương máu tươi nhễ nhại như vậy đi ra ngoài, sẽ ảnh hưởng hình tượng của quân doanh bọn họ, Trương Dương bị súng bắn bị thương vốn không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người.
Quân y xử lý xong vết thương, binh sĩ đã đem quân phục tới thay, Trương Dương đi tới trước vòi nước tẩy rửa vết máu trên người một chút, Triệu Toàn Tăng đưa cho hắn một cái khăn mặt, thấp giọng nói: "Nếu như để cho tao tra được mày và chuyện lần này có quan hệ, tao tuyệt không bỏ qua mày."
Trương Dương thản nhiên cười nói: "Như nhau!"
Triệu Toàn Tăng sửng sốt một chút, hắn lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Dương, Trương Dương cũng hoài nghi là bọn họ thiết lập cái bẫy này, để cho hắn tiến vào. Trương Dương đi tới sau màn che, thay quân phục, quân phục là đồ mới, coi như là bồi thường đối với mấy giờ giam giữ hắn.
Sau khi thay quân phục Trương Dương đi ra, ngay cả Triệu Toàn Tăng cũng không thể không thừa nhận, thằng nhãi này mặc quân phục vào thật là oai hùng, trước khi Trương Dương ra cửa, đưa mắt nhìn Triệu Toàn Tăng từ trên xuống dưới.
Triệu Toàn Tăng bị hắn nhìn có chút khó hiểu: "Làm gì?"
Trương Dương chỉ chỉ áo khoác của hắn: "Có thể cho tôi một cái không, tôi lạnh!"
Triệu Toàn Tăng trong lòng thầm mắng thằng nhãi này được voi đòi tiên, nhưng mà Trương Dương ngày hôm nay mất không ít máu, cảm thấy lạnh cũng rất bình thường, hắn ta cởi áo khoác của mình đưa qua, Trương Dương mặc áo khoác vào xuy, bởi vì vai phải bị thương nên mặc quần áo vào có vẻ có chút ngốc, vẫn là Triệu Toàn Tăng hỗ trợ kéo ống tay áo vào.
Đi ra phòng y tế, Trương Dương ngẩng đầu, tìm kiếm mặt trời trên bầu trời, vất vả tìm được rồi một màu xám trắng trong bầu trời mênh mông, hắn thở dài nói: "Khí trời ngày hôm nay không tốt!"
Triệu Toàn Tăng đưa điện thoại di động trả cho hắn.
Trương Dương nhìn điện thoại một chút, lúc lật xem ghi chép cuộc gọi, điện thoại di động vang lên, hắn liền nghe máy, nghe được âm thanh của Kiều Mộng Viện: "Trương Dương, anh có sao không?" Nội tâm của Trương Dương cảm thấy một dòng nước ấm đang gột rửa, hắn bỗng nhiên hiểu cái gì, thấp giọng nói: "Cảm ơn!"
Kiều Mộng Viện im lặng một chút, nhẹ giọng nói: "Có thời gian, anh đi thăm ông của tôi đi!"
Trương Dương nhất thời hiểu mình sở dĩ có thể đi ra, tất cả đều dựa vào Kiều lão lên tiếng, hắn thấp giọng nói: "Tôi sẽ đi!"
Kiều Mộng Viện nói: "Văn phu nhân rất lo cho anh, anh ngàn vạn lần đừng gây sự, sau khi rời khỏi đây gọi điện thoại cho dì ấy, để cho dì ấy an tâm."
Trương Dương gật đầu, cúp điện thoại, dưới sự áp giải của Triệu Toàn Tăng và hai gã binh sĩ đi ra cửa lớn quân doanh. Lúc này Tần Chấn Đường đang đứng trong phòng làm việc ở trên lầu, lẳng lặng nhìn Trương Dương, trong ánh mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, hắn không rõ, vì sao cha muốn tha cho tên kia? Hắn thậm chí có chút hối hận, vừa rồi mình rõ ràng có cơ hội giết chết Trương Dương, nhưng sao hắn không làm như vậy? Vì sao?
Đi tới trước cửa lớn, Trương Dương bỗng nhiên dừng chân, chậm rãi quay người lại, nhìn chỗ của Tần Chấn Đường, vươn tay trái, làm ra tư thế người xạ kích.
Nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo thằng nhãi này, trong đôi mắt Tần Chấn Đường hầu như muốn phun ra lửa.
Trương Dương sở dĩ làm ra động tác bắn súng này, là một loại phát tiết, hắn bị người tính kế lừa vào trong bẫy, nếu như không phải Kiều lão lên tiếng, lần này phiền phức khẳng định không nhỏ, hiện tại hồi tưởng lại, bên trong có lỗ thủng rất nhiều, chỉ cần thoáng cẩn thận một chút sẽ vạch trần gian kế của đối phương, thế nhưng quan tâm của hắn đối với Cố Dưỡng Dưỡng đã ảnh hưởng tới phán đoán của hắn đối với chuyện này, từ sau khi chuyện của Cố Giai Đồng phát sinh, hắn đã trở thành chim sợ cành cong, hắn sợ lịch sử tái diễn, sợ người bên cạnh bị bất luận thương tổn gì.
...............................................................
Cửa lớn của quân doanh chậm rãi đóng lại phía sau Trương Dương, hắn thấy được ba thân ảnh xa xa, Tra Vi, Cố Dưỡng Dưỡng, Giang Quang Á.
Lúc Cố Dưỡng Dưỡng thấy Trương Dương xuất hiện ngoài cửa lớn quân doanh gian, vành mắt nhất thời đỏ lên, cô bước nhanh đến, tiện đà chạy, chạy càng lúc càng nhanh, đi tới trước mặt của Trương Dương, bỗng nhiên mở hai tay ôm chặt lấy hắn, Trương đại quan nhân có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, hắn buông hai tay xuống, nghe Cố Dưỡng Dưỡng khóc nói: " Vì sao anh ngu như vậy? Em không sao, em rất tốt. "" Cố Dưỡng Dưỡng thấy Trương Dương vi mình mà một mình mạo hiểm nên cảm động không ngớt, Trương đại quan nhân không ngờ là kết quả này, bị Cố Dưỡng Dưỡng dưới ánh mắt của Tra Vi và Giang Quang Á ôm chặt như vậy, Trương đại quan nhân thật sự có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, hắn thấp giọng khuyên giải an ủi: "Dưỡng Dưỡng, anh không sao, chỉ là hiểu lầm, hiện tại đã nói rõ rồi."
Giang Quang Á thấy tình cảnh trước mắt trong nội tâm nhất thời cảm thấy mất mát không gì sánh được, hắn rốt cục đã hiểu tâm tư của Cố Dưỡng Dưỡng căn bản không có đặt trên người hắn, trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng từ đầu đến cuối chỉ thích một mình Trương Dương.
Trong đôi mắt đẹp của Tra Vi cũng xẹt qua một tia mất mác, nhưng mà còn đỡ hơn Giang Quang Á, cảm giác mất mác của cô nhẹ hơn nhiều. lúc Cố Dưỡng Dưỡng ôm lấy Trương Dương. Ánh mắt xấu hổ Trương đại quan nhân xấu hổ vẫn đang nhìn Tra Vi, Tra Vi cười nhìn hắn.
Cố Dưỡng Dưỡng rốt cục nhớ tới phía sau còn có Tra Vi và Giang Quang Á, cô thả Trương Dương, mặt cười ửng đỏ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói nói: " Em …… em …… vui quá!"