Y Đạo Quan Đồ

Chương 703-1: Trung mỹ hữu hảo (1)

Cũng không trách thành viên đoàn đại biểu nước Mỹ đối với Trương Dương nhiệt tình, đa số người Mỹ đều tùy tính, kiểu cách nhà quan của bọn họ căn bản không cách nào so với trong nước, quan viên Trung Quốc và quan viên nước Mỹ gặp nhau, người trước cái nào cũng biểu hiện ra câu nệ, mà người nước Mỹ thì không có nhiều cố kỵ như vậy, Trương Dương là một người tùy tính, điều này làm cho hắn và người Mỹ càng dễ ở chung.

ĐOàn đại biểu nước Mỹ trước tiên ở nhà khách chính phủ, dựa theo dự định của nhật trình an bài, bọn họ sau khi nghỉ ngơi, buổi trưa cùng các lãnh đạo Nam Tích ăn cơm trưa, buổi chiều đi Cẩm Loan tham quan du lãm, buổi tối sẽ ở Cẩm Loan, sáng mai cùng đi Triệu Quý Đình đến Lam Sơn, tại khai phá khu kinh tế Lam Sơn tham quan rồi trực tiếp trở về Đông Giang, nhật trình an bài rất chặt chẽ.

Tát Đức Môn Thác trở về phòng nghỉ ngơi ngắn, mời Trương Dương đi tới phòng ông ta, Trương Dương gọi Thường Lăng Phong cùng đi, nguyên nhân là tiếng Anh của hắn quá cạn, vài câu đối thoại giản đơn còn đỡ, nếu như chơi quá phức tạp, hắn theo không kịp, cho nên gọi Thường Lăng Phong đến làm phiên dịch cho hắn hành động.

Trương Dương vào cửa, Tát Đức Môn Thác lại cho hắn một cái ôm nhiệt tình, lão già nước Mỹ này thích tiếp xúc tứ chi, Trương đại quan nhân thoáng có chút không thích ứng, hai người ngồi xuống, Tát Đức Môn Thác móc ra một cái hộp nhỏ xinh đẹp, đây là lễ vật ông ta mua từ nước Mỹ mang đến cho Trương Dương, Trương Dương không ngờ rằng người ta khách khí như vậy, cứ như vậy ngược lại có vẻ mình không đủ lễ, hắn không có chuẩn bị gì, căn bản không nghĩ sẽ cho Tát Đức Môn Thác lễ vật. Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: "Ông từ nước Mỹ xa xôi tới, còn tặng lễ vật cho tôi, thật là ngại quá."

Tát Đức Môn Thác cười ha hả nói: "Mở ra nhìn, xem có thích hay không!"

Trương Dương cũng không chối từ, nếu người ta tặng, nếu mà cứ từ chối, ngược lại có vẻ khó chịu, Trương Dương mở ra, bên trong là một hộp gõ chế, mở hộp, bên trong có một cái đồng hồ, Hamilton, tuy rằng người Mỹ trong công nghệ đồng hồ kém Thụy Sĩ, nhưng Hamilton cũng là danh biểu của nước Mỹ, Trương Dương nhìn nhìn, cầm lên, bà ngoại của Sở Yên Nhiên đã từng đưa cho hắn một cái đồng hồ như vậy, bất quá mang theo quá chói mắt, hơn nữa hắn hiện tại đã giải trừ hôn ước với Sở Yên Nhiên, Trương Dương rất ít đeo, hắn cầm dây đồng hồ, miệng tán dương: "Thật đẹp!"

Tát Đức Môn Thác cười hài lòng, vỗ vai của Trương Dương nói: "Thích là tốt rồi!"

Trương Dương cũng có chút kỳ quái, Tát Đức Môn Thác vì sao lại đối tốt với mình như vậy? Có câu vô công không cầu lộc mà.

Hắn mỉm cười nói: "Tát Đức Môn Thác tiên sinh, lần này ông đến Trung Quốc có sứ mệnh chủ yếu là gì?"

Tát Đức Môn Thác cười nói: "Xúc tiến giao lưu Trung Mỹ!"

Trương đại quan nhân là một người thẳng tính, thường nghĩ cái gì thì nói cái đó, hắn nói với ý tứ sâu xa: "Theo tôi được biết, lúc trước ông là một người theo chủ nghĩa phản Hoa mà" Tiếng Anh phức tạp như thế hắn không nói được, nhờ Thường Lăng Phong phiên dịch giúp hắn.

Thường Lăng Phong vừa nghe liền sửng sốt, làm gì có ai nói như vậy, người ta từ xa xôi đến đây tặng lễ cho hắn, hắn mở miệng ra là làm người ta xấu hổ, Thường Lăng Phong kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Phiên dịch đi, chỉ cần dịch lại cho ông ta nghe!"

Thường Lăng Phong lúc này mới đem ý tứ của Trương Dương phiên dịch nguyên văn.

Tát Đức Môn Thác cũng không bởi vì những lời này của Trương Dương mà cảm thấy hờn giận, trên thực tế, nhược điểm của ông ta rơi vào trong tay của Trương Dương, chuyện ông ta đi chơi gái tại Hồng Ngũ Nguyệt, Trương Dương biết rất rõ, lúc đó còn uy hiếp ông ta, chính là vì nguyên nhân này, Tát Đức Môn Thác mới bỏ công bỏ sức giúp Trương Dương từ nước Mỹ chạy về đây, cái loại đi thẳng về thẳng như Trương Dương, Tát Đức Môn Thác rất thích, tuy rằng ông là nghị viên của New York, trước mặt người khác có thể làm ra vẻ đạo mạo, nhưng mà chuyện cởi quần chơi gái đều bị Trương Dương biết hết, ông không cần phải ngụy trang gì nữa, Tát Đức Môn Thác câu đầu tiên hỏi: "Hắn ta là ai?"

Trương Dương nhìn thoáng qua Thường Lăng Phong, nói: "Hắn là bạn thân tốt nhất của tôi, có thể hoàn toàn tin tưởng!" Tuy rằng một câu nói bình thường, nhưng mà Thường Lăng Phong nghe vào trong tai, trong lòng ấm áp dễ chịu, giữa bạn bè cái quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau.

Tát Đức Môn Thác gật đầu nói: "Trương Dương, cậu cũng là quan viên chính phủ, đối với chuyện chính trị cũng hiểu rõ, lúc trước tôi quả thật là một người theo chủ nghĩa phản Hoa, nhưng mà thời đại thay đổi, quan hệ Trung Mỹ đang không ngừng thay đổi, lúc trước tôi phản Hoa vì chính trị cần, là vì phù hợp với lợi ích nước Mỹ, nhưng hiện tại nếu như tôi tiếp tục ôm tư tưởng này, thì tôi đã không còn hợp với thủy triều của chính trị hiện nay"

Trương Dương nghe Tát Đức Môn Thác nói xong, không khỏi nở nụ cười, hắn nói: "Nghe nói ông muốn tranh cử chức thống đốc bang của New York?"

Tát Đức Môn Thác nói: "Có chuyện này!"

Trương Dương nói: "Cho nên lần này ông chủ động yêu cầu mang đoàn phỏng vấn đến Trung Quốc, là vì muốn mượn cơ hội này để tạo hình tượng thân Hoa, do đó thay đổi cái nhìn của cử tri đối với người từng mang tư tưởng phản hoa, và tranh thủ nhiều sự ủng hộ của cử tri"

Tát Đức Môn Thác cười vui vẻ, dựng ngón cái lên với Trương Dương: "Trương Dương, cậu thật sự thông minh!"

Trương Dương nhìn cái này và biểu tình, trong lòng thầm than, thảo nào đều nói chính khách là loại người không biết xấu hổ nhất, chính khách nước Mỹ hẳn là không học qua trường lớp nào, mà da mặt và biểu tình đều dày hơn cả tường thành, hắn bỗng nhiên nhớ đến một ý kiến, quay đầu lại phải tặng cho Tát Đức Môn Thác một cuốn dạy làm cho da mặt dày lên, để cho ông ta về nước từ từ nghiên cứu.

Trương Dương nói: "Cụ thể có suy nghĩ gì?"

Tát Đức Môn Thác nói: "Đoàn đại biểu chúng tôi lần này đến đây, không chỉ là vì gia tăng hiểu biết chính trị của nhau, mà còn mưu cầu hợp tác trên kinh tế, lần này chúng tôi đến khảo sát khu khai phá kinh tế của Đông Giang"

Đầu óc của Trương đại quan nhân nhanh chóng chuyển động, lão già nước Mỹ này cũng không phải là người bình thường, nếu như có thể kéo người này đến Nam Tích đầu tư, thì kinh mậu năm nay sẽ coi như là thành công phân nửa rồi.

Trương Dương nói: "Có đạt được ý đồ không?"

Tát Đức Môn Thác lắc đầu nói: "Nếu như đạt được ý đồ, chúng tôi sẽ không đến khu khai phá kinh tế của Lam Sơn"

Trương Dương nói: "Các người có nghĩ sẽ đến khảo sát khu khai phá kinh tế của Nam Tích chúng tôi không? Dù sao thì cũng đến đây du ngoạn mà"

Tát Đức Môn Thác cười nói: "Đông Giang là thành phố trọng điểm của Bình Hải, mà khu khai phá kinh tế ở Lam Sơn là khu khai phá cấp quốc gia duy nhất tại Bình Hải, Nam Tích các người có ưu thế gì?"

Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút, thật đúng là không nghĩ ra Nam Tích có bao nhiêu ưu thế, nghẹn nửa ngày, nói ra một câu: "Rẻ!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất