Y Đạo Quan Đồ

Chương 707-3: Chiêu binh mãi mã (3)

Lương Hiểu Âu bị ông ta hỏi có chút xấu hổ, cô ấy không thể đem tình hình thực tế kể ra, cắn cắn môi nói: "Tùy thị trưởng, chuyện này là trách nhiệm của ta, tôi không chiêu đãi được quý khách nước Mỹ, cho nên mới khiến cho Nam Tích chen chân vào."

Sắc mặt của Lương Thiên Chính lại đột nhiên trầm xuống tới, chén trong tay của ông bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, rất đột nhiên, nhìn ra được cũng không phải hắn dùng lực ném xuống, thế nhưng hắn khẳng định là cố ý làm như vậy, chén rơi xuống đất, vỡ làm nhiều mảnh, canh gà và mấy thứ khác cũng văng tung lung.

Tùy Quốc Minh và Liêu Bác Sinh đều ngơ ngác.

Lương Thiên Chính ho khan một tiếng: "Xin lỗi, tôi không giữ được, trách nhiệm của tôi!", Tùy Quốc Minh nghe xong những lời này, biểu tình của trên mặt trở nên cực kỳ xấu hổ, bên tai có chút đỏ lên.

Liêu Bác Sinh trong lòng thầm mắng, Tùy Quốc Minh thật sự là tự tìm xấu xí, Lương Thiên Chính hiển nhiên nổi giận rồi, không cầm chén đập vào mặt của Tùy Quốc Minh đã là cho ông ta mặt mũi.

Hai người cáo từ Lương Thiên Chính trong bầu không khí xấu hổ này, Lương Thiên Chính rõ ràng đã nổi giận, ngay cả tiễn biệt cũng không nói.

Lương Hiểu Âu tiễn bọn họ cất bước, sau khi trở về, thấy Lương Thiên Chính đang dọn dẹp đồ, nhanh chóng nói: "Chú, để con!", Lương Thiên Chính lắc đầu nói: "Chú làm đổ, đương nhiên để chú dọn.", Ông nhìn Lương Hiểu Âu, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương và áy náy, thấp giọng nói: "Tiểu Âu, chú thiếu con một tiếng xin lỗi.", Lương Hiểu Âu bởi vì những lời này, mũi cay xót, nước mắt không thể kìm được chảy xuống, Lương Thiên Chính lau nước mắt cho cô ấy, thấp giọng nói: "Chiến tích vĩnh viễn không quan trọng bằng các người, nếu như chú biết Tát Đức Môn Thác vô sỉ như thế, chú sẽ không cho con đi Cẩm Loan."

Lương Hiểu Âu rưng rưng nói: "Chú, thật ra... Tát Đức Môn Thác là bị con đẩy xuống nước, chính là vì chuyện này, ổng có thể hận Đông Giang, chuyện thành phố hữu hảo mới bị thất bại, đều là do con.”

Lương Thiên Chính lắc đầu nói: "Đẩy rất hay, nếu như chú ở tại hiện trường, chú nhất định sẽ đi qua tát cho một cái, chú không để bất luận kẻ nào khi dễ cháu gái ngoan của chú!", "Chú..." Lương Hiểu Âu khóc không thành tiếng.

Khâu Phượng Tiên mở tiệc chiêu đãi Trương Dương tại hoa viên trên tầng cao nhất của Nam Dương quốc tế, ứng với yêu cầu của cô, bên Nam Dương quốc tế đêm đó chỉ cho một bàn, Khâu Phượng Tiên mặc lễ phục dạ hội màu học, cổ áo chữ V mở rất sâu, phần thịt kiều nộn không chút tiếc rẻ thể hiện ra, nhũ câu mê người gợi cảm, cô ấy ngày hôm nay mang một bộ trang sức vật phẩm ngọc lục bảo tinh mỹ, phụ trợ cho khí chất của cô càng phát ra cao nhã bất phàm.

Trương đại quan nhân không ngờ rằng tiệc chiêu đãi đêm nay lại như thế long trọng, hắn mặc bộ đồ bình thường đi dự tiệc, thấy Khâu Phương Thiên xinh đẹp lung linh trong hoa viên, lại nhìn bộ trang phục trên người, Trương Dương có chút ngượng ngùng nở nụ cười: "Cũng không nói sớm, tôi cũng biết mà mặc âu phục."

Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Cậu không cần chính thức như vậy, tôi mặc long trọng, là vì muốn trịnh trọng, là bởi vì tôi có cầu việc cầu cậu, cho nên tôi muốn cho cậu một ấn tượng tốt đẹp.", Trương Dương nói: "Đâu chỉ là ấn tượng tốt đẹp, quả thật là cảnh đẹp ý vui, tú sắc ăn no."

Khâu Phượng Tiên nói: "Cảnh đẹp ý vui tôi tin, tú sắc ăn nó là một câu nói dối trá nhất, cho dù có xinh đẹp mỹ lệ thì vào thời khắc mấu chốt cũng không hơn sự mê hoặc của một cái bánh bao."

Trương Dương vui vẻ ngồi xuống đối diện Khâu Phượng Tiên, Khâu Phượng Tiên nói: "Tôi đặc biệt chuẩn bị rượu vang của Pháp được ủ ba mươi năm.", Trương Dương nói: "Cho dù rượu vang tốt tôi cũng uống không quen.", Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Con người đôi khi không thể chỉ lo cảm thụ của mình, còn phải chiếu cố đến người khác, đêm nay tôi vắt óc tìm mặc trang phục, chuẩn bị bữa cơm ánh nến này, vì phần khổ tâm của tôi, cho dù cậu không thích cũng phải giả bộ thích, không vui cũng phải giả hài lòng.", Trương Dương cười ha ha, từ sau lần xông vào vùng cấm quân sự kinh thành phát sinh, hắn sản sinh một ít tâm đề phòng đối với Tra Tấn Bắc và Khâu Phượng Tiên những người này thì, quốc an Hình Triêu Huy đã sớm hoài nghi bọn họ, lần này lại đặc biệt nhắc nhở hắn, một ít tư liệu mà quân đội mất đều là thứ mà bên Đài Loan cảm thấy hứng thú, mà Khâu Phượng Tiên đúng lúc lại là từ Đài Loan tới, loại quan hệ này không thể không khiến cho Trương Dương cảnh giác.

Bồi bàn đến đây rót rượu cho bọn họ, Khâu Phượng Tiên nâng ly rượu lên, tư thái ưu nhã cùng chạm ly với Trương Dương.

Trương đại quan nhân đúng ưu nhã không hơn, hắn uống rượu vang như trâu uống nước, cũng không nhìn, cũng không ngửi, nâng ly lên uống cái ực, tất cả đều nuốt xuống dưới, chép chép miệng, nói với bồi bàn: " Rót đầy!"

Khâu Phượng Tiên bị hình dạng uống rượu của Trương Dương làm nở nụ cười: "Xem ra tôi sai rồi, hẳn là nên chuẩn bị cho cậu rượu nội.", Trương Dương nói: "Thật ra không quan tâm là uống rượu gì, quan tâm là uống cùng người nào.", Khâu Phượng Tiên xoay xoay ly thủy tinh, những giọt rượu trong ly cũng chuyển động theo: "Uống rượu với tôi có cảm giác thế nào?"

Trương Dương ăn ngay nói thật nói: “Căng thẳng, một chút cũng không thoải mái.", Khâu Phượng Tiên mân mê môi anh đào nói: "Lời này thật đả thương người!"

Trương Dương nói: "Bởi vì tôi biết cậu tìm ta không phải vì giao tình, cũng không phải vì phát triển tình cảm siêu hữu nghị cái gì, cô là vì công tác, cô là vì khối đất của sân thể dục cũ Nam Tích, cô ngẫm lại đi, ban ngày tôi đi làm bận cả ngày, buổi tối còn muốn nói chuyện công tác, tôi làm sao có thể dễ dàng?", Khâu Phượng Tiên cười nói: "Nghe cậu giải thích như thế, trong lòng tôi tố thơn một ít, tôi biết cậu không muốn bàn công tác, cậu nói đúng, tôi đi tới Nam Tích mục đích chính là vì công tác, thời gian của tôi rất ít, ngày mai lại phải đi đến Hongkong tham gia một buổi triễn lãm châu bảo, đêm nay phải nói chuyện công tác với cậu, ai kêu chúng ta là bạn bè, cậu tha thứ một chút nha."

Trương Dương cười nói: "Thấy cô đêm nay chuẩn bị đầy đủ như thế, khiến cho tôi cảnh đẹp ý vui, tôi co ngoại lệ, đối với người khác, ngoài tám tiếng đồng hồ tôi tuyệt đối không nói chuyện công tác."

Khâu Phượng Tiên nói: "Cảm ơn Trương đại nhân ưu ái!", Trương Dương cười ha hả nói: "Nói thật, Tinh Toản các người sao không làm châu bảo, tự nhiên lại muốn làm địa ốc? Không phải phía dưới khối đất của sân thể dục cũ cất giấu một mỏ hột xoàn chứ?", Khâu Phượng Tiên cười nói: "Thật sự là bội phục tưởng tượng của cậu, không thể nào, thời đại hiện tại phát triển, bất luận cái ngành nghề gì phát triển cũng sẽ gặp phải bình cảnh, cho nên trong lúc thích hợp mở rộng qua ngành nghề khác cũng là điều nên làm, Lý Gia Thành Hongkong lúc đầu làm hoa nhựa, hiện tại không phải làm địa ốc sao?"

Trương Dương nói: "Lúc trước Hải Sắt phu nhân mua cái khối đất này hai tỷ, nếu như không phải bà ấy gặp chuyện không may, cái khối đất này hẳn là đã khai phá.", Khâu Phượng Tiên nói: "Lúc đó chúng tôi cũng tham dự cạnh tranh.", Trương Dương gật đầu nói: "Phát triển trong nước biến chuyển từng ngày, giá đất đang không ngừng tăng lên, Nam Tích làm thành phố phát triển trọng điểm của Bình Hải, giá trị của cái khối đất này không thể đo lường.", Khâu Phượng Tiên cười nói: "Chúng ta là bạn cũ, ngươi cho một lời rõ ràng, rốt cuộc là điều kiện gì mới có thể bàn tiếp?", Trương Dương nói: "Hiện tại người có hứng thú đối với cái khối đất này rất nhiều, tôi đang lo lắng có phải nên làm một lần cạnh tranh công khai."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất