Hai người đi dọc theo dưới bóng của hàng cây ven đường,
thi thoảng trước mặt lại có mấy đôi tình nhân đang ngồi tâm sự, tự nhiên bọn họ nhìn cũng chẳng khác gì như thế cả. Trần Tuyết nhỏ giọng nói:
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Trương Dương lúc này mới nói ra mục đích tới đây.
Trần Tuyết suy nghĩ một chút nói: "Kim Mậu ư? Cái người này thì ta
biết, căn cứ vào lịch sử ghi chép lại thì hắn là một thích khách lừng
danh, từng ám sát Tùy Dương đế, nhưng vì thất bại nên bị giết chết!"
"Còn có gì khác nữa không?" Trương đại quan nhân đối với các tư liệu về Kim Mậu tỏ ra rất hứng thú.
Trần Tuyết lắc đầu nói: "Như vậy đi, ta đưa ngươi tới thư viện, ở đó có lẽ sẽ có rất nhiều thông tin mà ngươi muốn!"
Trương Dương đi theo nàng tới thư viện, hắn cũng chẳng phải làm gì, tra
cứu tư liệu đều là do Trần Tuyết làm. Trương Dương nhàn rỗi không có
việc gì làm, thế là lấy quyển tạp chí điện ảnh ra xem. Bỗng để ý thấy có mấy ảnh có khung cảnh rất quen thuộc, nhìn kĩ lại một chút thấy dường
như là Thanh Vân trúc hải trên Thanh Thai Sơn, Trương Dương bắt đầu đọc, bộ phim này là một phim võ hiệp do đạo diễn là Vương Chuẩn làm, diễn
viên chính Lưu Đức Chính, có cả Hà Vân Nhan cũng đóng một vai phụ làm nữ sát thủ.
Trương Dương nhất thời có chút hứng thú, thấy bộ phim này có tên gọi
"Giang sơn mỹ nhân", trên báo không chỉ có ảnh Thanh Vân trúc hải mà còn có Cổ trường thành, bất quá không thấy có ảnh Hà Vân Nhan làm cho
Trương Dương có chút thất vọng. Từ tờ báo cũng thấy giới thiệu gì về sở
du lịch Giang Thành, Trương đại quan nhân trong lòng có chút bất bình,
hảo a Vương Chuẩn! Lão tử tạo cho ngươi các điều kiện tốt nhất hết sức
có thể nhưng một chút về sở du lịch Giang Thành ngươi cũng không thèm
nói đấy, thế này thật là công dã tràng mà.
Trần Tuyết sau một hồi tìm tư liệu trở lại cạnh hắn, ôm theo một tập
sách dày cộp, lúc này bắt đầu tỉ mỉ lật từng trang mà xem, Trương Dương
chẳng muốn quầy rầy nàng, ngồi tập trung đọc tờ tạp chí điện ảnh. Phải
thừa nhận vô luận là Thanh Vân trúc hải hay Cổ trường thành lên phim đều rất đẹp, càng là như vậy thì tính quảng cáo lại càng cao, nếu như vậy
thì danh khí của du lịch Giang Thành quả thật sẽ rất nổi bật.
Trần Tuyết bỗng nói: "Đây có một đoạn giới thiệu về hắn này!"
Trương Dương quay sang nhìn, Trần Tuvết lại nhỏ giọng nói: "Đậy là một
đoạn dã sử, Kim Mậu sau khi bị giết, nữ nhi của hắn quyết chí báo thù
cho cha, không tiếc mình vào cung trở thành một phi tần trong hậu cung
của Tùy Dương đế."'
Trương Dương nhíu nhíu mày, chuyện này thế nào mà trước đây hắn lại chưa từng nghe qua.
Trần Tuyết hít một hơi dài nói: "Vị qúy phi này không chỉ muốn giết
Dương Quảng mà còn mưu đoạt giang sơn Đại Tùy, nhưng sau chẳng hiểu vì
chuyện gì mà cũng bị Dương Quảng giết chết trước khi kịp thực hiện kế
hoạch!"
Trương Dương càng nghe càng hồ đồ, Dương Quảng sủng ái phi tần cực kì là điều mà ngươi ta vẫn thường nói, bất quá chưa hề nói nghe về nữ nhân
này, thậm chí cả đoạn dã tâm đoạt Giang Sơn cũng chưa từng nghe nói? Lẽ
nào tất cả chuyện này là phát sinh sau khi hắn chết?
Trần Tuyết đóng quyển sách lại nói: "Chỉ có như vậy thôi... Bất quá
những tư liệu này cũng chỉ là dã sử dân quan, không thể tin hoàn toàn
được. Mà ngươi sao tự nhiên lại có hứng thú với đoạn lịch sử thời triều
Tùy thế?"
Trương Dương đáp: "Ngẫu nhiên kiếm được một vài bản thư phép đương niên của Kim Mậu, ta vốn thích thư pháp cho nên tự nhiên sinh ra hứng thú
với cái nhân vật này." Cái giải thích này cùng có thể coi là hợp tình
hợp lý, Trần Tuyết cũng không có hoài nghi gì.
Trương Dương nhìn lại một chút đã là hơn bốn giờ chiều, hắn chủ động mời: "Thôi về nào! Ta mời ăn, coi như là cảm tạ ngươi đã giúp ta!"
Trần Tuyết đạm nhiên cười nói: "Quên đi, chuyện nhỏ thôi ấy mà, ta quen ăn ở căng tin trường rồi, cũng không muốn ra ngoài ăn!"
Trương Dương biết tính tình nàng ta nên cũng chẳng miễn cường, đứng dạy cáo từ: "Ta đi đây! Có gì cần nhờ ta không?"
Trần Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn hắn, bất quá lập tức hiểu ra là hắn chuẩn bị quay về Giang Thành, nàng lắc đầu nói: "Không có, ta cũng sắp nghỉ
hè rồi, cũng sẽ về Xuân Dương thôi."
"Hảo! Chờ ngươi nghỉ. Ta cùng gọi Triệu Tĩnh về, chúng ta gặp nhau một
lần." Trần Tuyết lần này không có cự tuyệt nữa, nàng nhẹ gật đầu.
**********************
Trương Dương ly khai khỏi thư viện, hướng bãi đồ xe đi đến, còn chưa đi
được mấy bước đã bị một đám nam sinh viên vây lấy, dẫn đầu chính là cái
tên vừa mới bị Trương Dương cho một trận.
Nhìn đám thanh niên này Trương đại quan nhân không khỏi nở một nụ cười
bất đắc dĩ, nếu so với đám này thì tuổi Trương Dương cũng chẳng nhiều
hơn, nhưng hắn lăn lộn quan trường bấy lâu, va chạm với cuộc đời nhiều
tự nhiên cảnh giới cùng cao hơn bọn chúng gấp bội, đương nhiên Trương
Dương chẳng thèm chấp nhặt chúng làm gì.
Cái tên lúc này bị ăn đòn hiển nhiên là đã khôi phục lại bộ dạng, bất
quá trông vẫn chật vật lắm, hắn chỉ tay vào mặt Trương Dương nói: "Tiểu tử, ngươi đứng đó cho ta! Sự tình hôm nay không giải quyết xong thì
đừng có đi!"
Trương Dương nheo mắt lại, một cỗ uy áp vô hình lập tức tỏa ra xung
quanh, cái này là vương giả chi khí trong truyền thuyết, Trương đại quan nhân ở trong quan trường hơn một năm mới ngộ ra một chút ít, căn bản là chẳng đủ dọa người, nhưng trong đó có lẫn thêm cả sát khí, mà riêng về
sát khí của Trương đại quan nhân thì không cần phải bàn.
Đám sinh viên cảm thấv hô hấp như bị đè nén lại, Trương Dương dùng ánh
mắt quét ngang bọn chúng một lượt: "Các ngươi đều là sinh viên, không
lo học tập cho tốt lại thích tụ tập gây chuyện, như thế không tốt lắm
đâu!" Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Gọi tới nhiều người như vậy, có
phải là muốn đánh nhau không?"
Tên tiểu tử cầm đầu trừng mắt hung ác nhìn Trương Dương: "Đúng thì sao?"
Trương Dương thở dài: "Thật không biết trời cao đất dày là gì! Nói cho
các ngươi biết, ta là vận động viên tán đả quốc gia! Không muốn bị
thương thì biến hết đi!" Ánh mắt hắn nhìn vào cây đại thụ bên cạnh, đối
với đám sinh viên này hắn cũng chẳng muốn ra tay làm gì, chỉ cần dọa cho chúng biết sợ là được. Trương Dương vung tay lên vỗ một chưởng xuống
thân cây, cả thân câv đại thụ rung lên, lá cây rụng rào rào như mưa,
trên thân cây lưu lại một chưởng ấn rất rõ ràng sâu tới mấy cm, chiêu
này thực sự đã khiến cho đám sinh viên ở đây sợ tới vỡ mật. Công phu thế này trước giờ chỉ có thấy truyện, trong phim võ thuật, ngày hôm nav lại được tận mắt trông thấy, đối mặt với cao thủ như thế này, đừng nói là
là mười mấy mà ngay cả mấy chục thì cũng ăn đòn cả mà thôi.
Trương Dương bắt đầu quay ra hỏi: "Nào, bây giờ bắt đấu từ ai? Ai lên
đánh trước!" Vừa dứt lời cả đám kia chạy không còn một bóng, tên tiểu tử cầm đầu chạy còn nhanh hơn những kẻ khác.
Trương Dương bật cười ha hả, hôm nay thực sự là ngày vui vẻ nhất kể từ cái hôm có kẻ ám toán hắn.
Hắn đang cười thì phía sau vang lên một thanh âm già nua: "Tiểu tử! Ngươi cư nhiên phá hoại tài sản công cộng a!"
Trương Dương xoay người lại thì thấy một lão thái thái là lao công đang
chằm chằm nhìn hắn. Trương Dương cuống quít giải thích: "Lão thái, ta
chỉ là vỗ một cái thôi mà..."
"Thập niên thụ nhân, bách niên thụ mộc! Ngươi dám phá hoại công cối
trong trường Thanh Hoa a! Ta đánh!" Vừa nói lão thái vừa cầm cái chổi
xông đến.
Trương đại quan nhân vội trốn vào ô tô, nhưng tuy như vậy vẫn không khỏi ăn một chổi vào lưng.
Trần Tuyết đứng ở cửa thư viện nhìn hắn chật vật chạy trốn, khóe môi
không khỏi lộ ra một nụ cười thoáng qua, xinh đẹp như một đóa sơn trà
trong u cốc vậy.
******************************
Tuy rằng Tả Ủng Quân rất muốn giữ nữ nhi tại bên đó, nhưng Tả Hiểu Tinh
đã biết chuyện của cha mẹ, chưa tới kì nghỉ hè nàng sớm quay về nước,
máy bay hiện tại đã đáp xuống Đông Giang.
Đến đây đón nàng là dì của nàng Tương Tâm Nguyệt và biểu ca Điền Bân.
Nhìn sắc mặt Tả Hiểu Tình tái nhợt,Tương Tâm Nguyệt trong lòng xót xa,
nàng ta rảo bước nhanh đến cầm bàn tay của Tả Hiểu Tình nhẹ giọng nói:
"Hiểu Tình!"
Tả Hiểu Hình gọi một tiếng dì, sau đó nhào vào lòng Tương Tâm Nguvệt khóc thút thít.
Điền Bân cầm hành lý ho khan một tiếng nói: "Chỗ này đông người không tiện lắm a! Chúng ta trước hết rời đi đi!"
Trên ô tô, Tương Tâm Nguyệt vất vả lắm mới dỗ được Tả Hiểu Tình ngừng khóc.
Tả Hiểu Hình sau khi khóc một hồi, tâm tình cũng khá lên rất nhiều, nàng tiếp nhận khăn tay lau lau nước mắt nói: "Ta muốn lập tức quay về
Giang Thành gặp cha mẹ ta!"
Tương Tâm Nguyệt nói: "Bọn họ không việc gì, tất cả vẫn chưa có kết
luận gì, ngày hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta mai hãy về!" Nàng ta cũng
không có nói cho Tả Hiểu Tình rằng Điền Khánh Long cũng đã tới Đông
Giang cố gắng giúp Tả Ủng Quân.
Điền Khánh Long lúc này đang làm khách trong nhà Hứa Thường Đức, bọn họ ở Giang Thành lúc trước cũng là có quan hệ, hơn chục năm coi như không
tồi, cho nên Điền Khánh Long mới tìm đến Hứa Thường Đức. Mặc Hứa Thường
Đức và Hồng Vĩ Cơ quan hệ cùng rất tốt, nhưng quan hệ với Tả Ủng Quán
cũng không hề tồi, vốn là trước kia lúc vợ hắn lâm bệnh, Tả Ủng Quân
thân là viện trưởng bệnh viện nhân dân Giang Thành đã hết sức giúp đỡ.
Mà nữ nhi của Tả Ủng Quân cũng đã được hứa gả con con trai của Hứa
Thường Đức là Hứa Gia Dũng, có thể nói là thiếu một chút nữa thì coi như là người một nhà được. Theo lý mà nói thì với các tầng quan hệ như vậy, đương nhiên Hứa Thường Đức sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hứa Thường Đức đối với Điền Khánh Long cũng tỏ ra nhiệt tình, hai người
trước hết ngồi là nói lại chuyện cũ, sau đó trọng tâm câu chuyện rất
nhanh chuyển tới vấn đề của Tả Ủng Quân.
Điền Khánh Long nói: "Hứa chủ tịch, Ủng Quân làm người thế nào ngươi
cũng rõ ràng, hắn căn bản là một con mọt sách, đối với danh lợi, tiền
tài sẽ không đặt trong mắt đâu."
Hứa Thường Đức rút điếu thuốc ra nói: "Khánh Long, ta cùng Ủng Quân
quen biết đã lâu, hắn thế nào ta hiểu rõ. Ta tuy rằng giờ là người đang ở Đông Giang, nhưng mọi chuyện ở Giang Thành ta vẫn luôn quan tâm. Vấn đề của Lê Quốc Chính đã bôi đen toàn bộ đội ngũ cán bộ Giang Thành chúng
ta, chuvện này ảnh hưởng rất không tốt, tới mức chúng ta không thể ngờ
được."
Điền Khánh Long lặng lẽ chưa nói gì, hắn đối mới mấy lời nói suông này
của Hứa Thường Đức chẳng có hứng thú, hắn chỉ cần Hứa Thường Đức xuất
thủ, có Hứa Thường Đức tương trợ, vấn đề của Tả Ủng Quân tự nhiên sẽ dễ
giải quyết rất nhiều.
Hứa Thường Đức nói lại nói: "Lê Quốc Chính đã chết, thế nhưng hắn đã
lưu lại những vấn đề không thể giải quyểt được, vết đen Phùng Ái Liên
tham ô hối lộ đã để lại ảnh hưởng không tốt, bây giờ Tả Ủng Quân lại
dính vào việc như thế, ta không phải là không muốn không can thiệp, thế
nhưng nếu ta can thiệp vào thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tả Viên Triêu là thị trưởng Giang
Thành, việc này hoàn toàn trong phạm vi quyền hạn của hắn."
Nghe những lời này của Hứa Thường Đức, Điền Khánh Long lập tức minh bạch Hứa Thường Đức sẽ không xuất đầu giúp đỡ Tả Ủng Quân, không chỉ là việc của Tả Ủng Quân mà hiện tại bất luận việc gì ở Giang Thành hắn cũng sẽ
không nhúng tay. Trước kia Lê Quốc Chính đã khiến cho Hứa Thường Đức
phải sứt đầu mẻ trán, hiện tại Lê Quốc Chính đã chết, Hứa Thường Đức
đang điều chỉnh tu dưỡng, hắn sẽ không sinh sự đa đoan, lại càng không
chủ động chọc vào phiền phức.
Điền Khánh Long nói: "Hứa chủ tịch, Tương Tâm Tuệ đã thừa nhận tất cả
tài vật đều là nàng ta thu nhận, Tả Ủng Quân cũng không biết gì."
Hứa Thường Đức nói một câu rất quan liêu: "Phải tin tưởng tổ chức, phải tin tưởng năng lực công tác của tổ kỷ ủy, chuyện này nhất định sẽ tra
ra rõ ràng. Đảng chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho một hảo đồng chí oan uổng.
Tối đó gia đình Điền Khánh Long và Tả Hiểu Tình ăn tối ở Vọng Giang Lâu, Điền Khánh Long ở Đông Giang có rất nhiều bằng hữu, thế nhưng hắn cùng
không có kinh động tới ai. Hứa Thường Đức từ chối xong, hắn biết rằng
cứu được Tả Ủng Quân chỉ còn có bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri. Mà có thể
nhờ được Cố Duẫn Tri giúp đỡ thì may ra chỉ có Tả Viên Triêu giúp được,
bất quá Tả Viên Triêu đối với bà chị dâu rất thất vọng. Nhưng Điền Khánh Long xem ra, Tả Viên Triêu quan tâm nhất chính là tiền đồ của hắn, nếu
như hắn có dũng khí cùng Hồng Vĩ Cơ đấu một chút, thậm chí thái độ cường ngạnh hơn nữa thì sự tình cũng không đến mức như thế này.
Tả Hiểu Tình tâm trạng rất không tốt, cũng may là còn có Tương Tâm Nguyệt ở bên chiếu cố cho nàng.
Điền Bân nói: "Hay là để ta điện cho Hứa Gia Dũng một chút!"
Hàng lông mi của Tả Hiểu Tình khẽ giật, nàng tự nhiên minh bạch ý tứ của biểu ca, điện cho Hứa Gia Dũng cùng chính coi như là xin của Hứa gia
một cái nhân tình, nhưng là trong lòng nàng đối với Hứa gia vẫn có chút
bài xích, bất quá hiện tại cha mẹ rơi vào tình cảnh như vậy, nàng đích
xác cũng không biết phải làm như thế nào cho phải.
Điền Khánh Long lạnh lùng nhìn nhi tử nói: "Hài tử các ngươi không cần quan tâm đến chuyện này, ta tự có cách xử lý!"
Điền Bân bị phụ thân quát mặt có hơi đỏ lên, Tương Tâm Nguyệt sợ nhi tử
xấu hổ cười nói: "Cha ngươi cũng là lo cho ngươi thôi, rắc rối quan
trường các ngươi không hiểu được đâu!"
Tả Hiểu Tình lặng yên cúi đầu xuống, vành mắt đỏ hoe lên.
Điền Khánh Long có phần khó chịu với cái bầu không khí này, đứng dậy nói: "Ta đi toilet một chút!"
Điền Khánh Long vừa bước được mấy bước thì nghe thấy một thanh âm: "Kia chẳng phải là Điền đại ca sao?"
Điền Khánh Long xoay người lại nhìn, thì ra là cục trưởng phân cục Bạch Sa - Loan Thắng Văn, hai người vốn là lão bằng hữu.
Loan Thắng Văn cười cười đi nhanh tới, cầm tay Điền Khánh Long nói:
"Lão ca, ngươi thế nào mà tới Đông Giang này lại không báo cho ta một
tiếng?"
Điền Khánh Long cười cười: "Cùng nhà tới Đông Giang chơi ấy mà!"
"Chị dâu cũng tới?"
Điền Khánh Long gật gật đầu nói: "Ngươi cùng tới đây ăn a?"
"Cùng mấy người bạn uống rượu! A, đúng rồi, ngươi nhất định là cũng biết, Trương Dương ở sở du lịch Giang Thành!"
Điền Khánh Long thật có chút sửng sốt, đúng là quá trùng hợp, Trương
Dương cư nhiên đang ngồi gian phòng bên cạnh. Thực ra thì hắn cũng biết
Trương Dương tới trường Đảng Đông Giang học tập, tiểu tử kia vừa đi cái
thì Giang Thành thanh tịnh lại rất nhiều, không có nhiều việc khiến hắn
phải đau đầu xử lý nữa.
Loan Thắng Văn nói: "Điền đại ca, ngươi ở phòng nào? Để ta với Trương Dương sang đó kính rượu!"
Điền Khánh Long nói số phòng ra rồi quay trở lại phòng, bên này Loan Thắng Văn cũng quay về gọi Trương Dương.
Trương Dương cũng là vừa mới từ Bắc Kinh về sáng nay, Điền Khánh Long
cũng là một trong số ít nhân vật ở quan trường Giang Thành mà hắn tôn
kính, thế nên nghe nói Điền Khánh Long tới Đông Giang, hắn đương nhiên
muốn đích thân sang kính rượu, chỉ là hắn không ngờ Tả Hiểu Tình cũng
ngồi trong phòng đó.
Điền Khánh Long quav trở lại phòng còn không có nói cho mọi người gặp
Trương Dương và Loan Thắng Văn, thế nên Trương Dương đột nhiên xuất hiện khiến cho Tả Hiểu Tình ngây ngốc ra, nhìn bộ dáng hắn tươi cười trong
lòng Tả Hiểu Tình không khỏi dâng lên một cảm giác ủy khuất và chua xót
không nói lên lời. Nước mắt kìm nén nãy giờ rốt cuộc cũng tuôn ra, nàng
sợ hắn trông thấy bộ dáng này vội vàng đứng dậy đi ra cửa.
Tuy rằng là như vậy nhưng mọi người ở đây đều rõ cả, Điền Khánh Long
cùng biết rõ Trương Dương và Tả Hiểu Tình trước kia còn có một đoạn tình cảm, cho nên cũng không lấy gì làm lạ.
Loan Thắng Văn cũng là lần đấu tiên nhìn thấy Tả Hiểu Tình, nhưng hắn
vốn nghề là cảnh sát, vừa thấy biểu tình của nàng khi trông thấy Trương
Dương là hắn lập tức ý thức được nha đầu này với Trương Dương nhất định
có vấn đề. Hắn không khỏi thầm nghĩ tiểu tử này thật sự không biết là
người hay là yêu nhân a, thế nào mà phàm là nữ tử có chút xuất chúng là
đều dính dáng đến hắn.
Biểu tình của Trương đại quan nhân rất trấn định, trong khoảng thời gian này tu luyện quan trường coi như không hề uổng phí, trên mặt hắn lộ ra
vẻ cười nhàn nhạt: "Điền cục, ngài cũng thật là... Tới Đông Giang mà
chẳng báo cho ta lấy một tiếng, bộ sợ ta không mời nổi một bữa rượu
sao?"
Điền Khánh Long cười nói: "Tiểu tử ngươi mới thật là. Ngươi không thấy đây là gia yến sao? Người nhà chúng ta ngồi một chỗ cũng phải hội báo
cho ngươi sao?"
Mấv người đồng thanh nở nụ cười. Trương Dương rất lễ phép hướng Tương
Tâm Nguyệt chào hỏi. Tương Tâm Nguvệt cũng đã nghe cái tên Trương Dương
nhiều lần, nhưng bây giờ mới được gặp mặt, tiểu tử này thực sự là tướng
mạo anh tuấn, khí chất trầm ổn mà lão luyện, nàng thưởng thức nhất là
hắn đối mặt với những nhân vật cao cấp hơn hắn rất nhiều như Điền Khánh
Long, Loan Thắng Văn mà vẫn tỏ ra thoái mái tự tin, không có biểu hiện
gì lo lắng rụt rè, so với đám đồng trang lứa thì rất rất ít kẻ có thể
như vậy.
Trương Dương đối Điền Bân tuy rằng quá khứ có chút khúc mắc, bất quá đã
có Điền Khánh Long ở đây, hắn cũng mỉm cười chào hỏi như bình thường.
Một lượt rượu xong xuôi, hắn chợt phát hiện ra Tả Hiểu Tình vẫn đang
đứng cạnh cửa sổ, hắn không khỏi cười nói: "Tả Hiểu Tình a, ngươi thế
nào quên lão đồng học này rồi à?"
Tả Hiểu Tình quay đầu lại, đôi mắt có chút hơi đỏ, nàng hướng Trương
Dương mỉm cười nói: "Trương Dương! Xin lỗi, hôm nay ta không được khỏe, xin phép..." Nàng không giải thích nhiều, xoay người rời đi. Tương Tâm
Nguyệt cuống quít đuổi theo nàng.
Điền Khánh Long bảo Điền Bân đi theo đưa hai người về.
Loan Thắng Văn biết rõ là Tả Hiểu Tình rời đi có liên quan tới Trương Dương, nhưng cố ý nói: "Tẩu tử có phải không ưa ta không?"
Điền Khánh Long trừng mắt liếc hắn, rồi bật cười, Điền Khánh Long nâng
chén rượu lên nói: "Ta thật không nghĩ các ngươi lại quen biết nhau. Tục ngữ có câu thật không sai, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
Loan Thắng Văn nói: "Đây không phải là chửi ta sao? Lão ca, lâu lắm
không gặp ngươi vậy là vừa gặp đã chửi ta rồi. Nào ta kính ngươi ba
chén. Trương Dương tiếp sau nhé!" Hắn quay sang nhìn thấy Trương Dương
có chút không tập trung, hắn lấy khửu tay huých huých Trương Dương, lúc
này Trương Dương mới khôi phục tinh thần: "Cũng tốt, bất quá Điền cục
niên kỳ lớn hơn, chúng ta làm thế lại mang tiếng là khi dễ lão đồng chí, cứ cùng nhau uống ba chén đi!"
Ba người cùng nhau uống ba chén rượu.
Trương Dương lúc này mới hỏi Điền Khánh Long chuyện xảy ra ở Giang Thành.
Điền Khánh Lọng cùng không có nói ra, mà chỉ là đi đón Tả Hiểu Tình, thuận tiện ở lại Đông Giang giải sầu.
Trương Dương đâu có dễ lừa như vậy, từ biểu tình của Điền Khánh Long và
Tả Hiểu Tình hắn cũng đoán ra được tám chín phần. Loan Thắng Văn cũng
không phải là người ngoài, đặt chén rượu xuống bàn hắn nói luôn: "Điền
cục, ngươi lần này tới Đông Giang có phải là vì sự tình cha mẹ của Hiểu
Tình không?"
Điền Khánh Long nhìn hắn một chút, tiểu tử này thực sự là càng ngày tu
vi càng tinh thâm hơn. nếu hắn đã rõ ràng tới mức đó thì Điền Khánh Long cũng chẳng cần phải giấu diếm, từ từ gắp một miếng đồ ăn bò vào miệng
chậm rãi nhai nuốt, thần tình biểu hiện ra coi như là đã thừa nhận suy
đoán của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Ta lúc ở Bắc Kinh có một vị bằng hữu trong ban kỷ ủy trung ương, nên cũng nghe nói về tình huống ở Giang Thành, nghe nói là
Hồng bí thư lần này rất quyết tâm, sự tình e rằng không dễ dàng giải
quyết."
Điền Khánh Long đối với năng lực của Trương Dương cũng có nhận thức, hắn thở dài nói: "Chuyện này vốn không nên nháo lớn ra như vậy, Lê Quốc
Chính đã chết, hiện tại Phùng Ái Liên tâm thần thì có vấn đề, ta cũng
không biết là bà ta nói câu nào thật, câu nào giả!"
Loan Thắng Văn đối với tình huống ở Giang Thành không nắm rõ cho nên lẳng lặng ngồi nghe không nói gì.
Trương Dương nói: "Tả Hiểu Tình với ta là hảo bằng hữu, có cái gì có thể hỗ trợ được, Điền cục cứ phân phó!"
Nói chuyện trên bàn ăn cũng không thể nói được nhiều, Điền Khánh Long
đứng dậy nói: "Cũng muộn rồi, có gì để ngày khác nói, ta muốn về!"
Trương Dương gọi phục vụ thanh toán, tất cả chi phí cứ tính vào hắn, hôm nay là Chu Vân Phàm tẩy trần cho hắn cho nên hắn cũng chẳng phải bỏ ra
xu nào. Điền Khánh Long chẳng có khách khí với hắn, đi ra đại môn gọi
taxi về.
Trước khi Điền Khánh Long lên xe, Trương Dương có hỏi hắn đêm nay nghỉ
lại ở đâu, Điền Khánh Long cũng đoán được tiểu tử này đang tính toán cái gì, suy nghĩ một chút rồi đem địa điểm nói cho hắn.
Đêm đó Trương Dương vốn định tới chỗ Cố Giai Đồng, nhưng là Cố Giai Đồng nhận được điện thoại của Hà Lạc, nói nàng ta đau bụng, vì đã đáp ứng
với Ngụy Chí Thành sẽ chăm sóc cho hai mẹ con Hà Lạc nên nàng đành đưa
Hà Lạc tới bệnh viện. Trong lòng Trương đại quan nhân thật có chút phiền muộn, lại nói Ngụy Chí Thành khiến cho Giai Đồng phải chịu ủy khuất bao nhiêu năm như vậy, bây giờ lại còn muốn nàng phải chiếu cố cho nhân
tình của hắn, trên đời thật là chẳng có cái công đạo gì nữa.
Trương Dương lúc này đang bị ám ảnh với cái hình ảnh Tả Hiểu Tình rơi
nước mắt vừa rồi, hắn hiểu rõ lúc này là lúc mà nàng đang hết sức tuyệt
vọng, đang cần một sự trợ giúp. Trương Dương đi ô tô tới khách sạn mà
nhà Điền Khánh Long nghỉ lại, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tả Hiểu Tình.
Tả Hiểu Tình nghe máy, Trương Dương nghe được trong thanh âm đó một sự ưu thương: "Uy!"
"Hiểu Tình! Là ta, Trương Dương đây!"
Nghe thấy giọng nói trầm ấm mà thản thiết của hắn, Tả Hiểu Tình không
khỏi cảm thấy một chút hoảng loạn, nàng thật muốn cúp máy, nhưng cuối
cùng vẫn không làm như vậy, do dự một hồi lâu nàng mới lên tiếng: "Đã
trễ thế này rồi? Có việc gì sao?"
"Ta đang ở cửa khách sạn!"
Tả Hiểu Tình sửng sốt không nói gì.
Trương Dương nói: "Ta muốn gặp ngươi!"
"Muộn quá rồi..."
"Ta muốn gặp ngươi!" Trương Dương vẫn nói lại nguyên một câu đó.
Tả Hiểu Tình cắn cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đợi ta mươi năm phút nữa ở quán café!"
Tả Hiểu Tình vừa cúp máy, thì điện thoại lại rung, nàng bất đắc dĩ nghe
máy nói: "Không phải ta đã nói đợi ta mười năm phút sao..."
"Hiểu Tình!" Là giọng của Hứa Gia Dũng.
Tả Hiểu Tình nghe được thanh âm biết là mình nhầm, có chút lúng túng: "Là ngươi a!"
Hứa Gia Dũng nói: "Hiểu Tình, ngươi về nước lúc nào sao không nói với ta một tiếng? Sự tình lớn như vậy sao không nói cho ta?"
Tả Hiểu Tình nhẹ giọng: "Việc gia đình của ta, không muốn ngươi bận tâm!"
Hứa Gia Dũng nói: "Giữa chúng ta cần phải phân rạch ròi thế sao? Ngươi
yên tâm, ta lập tức về nước xem xem có thể giúp gì được cho ngươi hay
không!"
"Không cần đâu!" Tả Hiểu Tình nói, vừa rồi nghe Điền Khánh Long nói Hứa Thường Đức đã biểu thị sự không quan tâm.
"Hiểu Tình, ta thực sự muốn giúp ngươi!"
"Cảm tạ ngươi đã quan tâm, nhưng ta hiện chỉ muốn được yên!" Tả Hiểu
Tình nói xong liền cúp máy, tự nhiên nàng cảm thấy dễ chịu thoái mái hơn nhiều, nguyên lai là cự tuyệt cũng không có khó như tưởng tượng.
Nhớ tới vừa hẹn với Trương Dương, Tả Hiểu Tình thay đồ, sau đó rời khỏi phòng.
Trương Dương ngồi đợi ở quán café đã hai mươi phút mới thấy Tả Hiểu Tình xuất hiện. So với lần gần nhất gặp mặt, trông nàng có vẻ như gầy đi một chút, bất quá dáng vẻ hơi có chút tiều tụy này lại càng làm tăng thêm
vẻ đẹp nhu nhược của nàng.
So với lúc tối nhìn thấy hắn, bây giờ tâm tình Tả Hiểu Tình đã ổn định
lại rất nhiều, nàng hướng Trương Dương mỉm cười chào, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Trương Dương nhẹ giọng nói: "Có đói bụng không? Muốn ăn một
chút gì không?"
Tả Hiểu Tình lắc đầu: "Lúc tối ăn rồi nên ta không đói!"
"Ngươi gầy đi nhiều!"
Tả Hiểu Tình mĩm cười: "Có thể là ở nước ngoài chưa quen lắm!"
Trương Dương cũng minh bạch tâm tình hiện tại, cũng không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, hắn gặp nàng lần này là để hỏi rõ ràng sự việc một chút: "Hiểu Tình, chuyện của cha mẹ ngươi ta có nghe qua. Hiện tại mọi chứng
cứ đều bất lợi cho họ, bất quá đó hầu như đều là lời nói một phía của
Phùng Ái Liên!"
Tả Hiểu Tình cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ngươi đang an ủi ta?"
Trương Dương gật đầu, đừng quên chúng ta là hảo bằng hữu, ngươi gặp phải chuyện phiền phức, cho dù không thể giúp được gì thì chí ít cũng có thể chia sẻ với ngươi."
Trong lòng Tà Hiểu Tình cảm thấy ấm áp, nàng nhớ lại lúc ở Xuân Dương,
mỗi lúc nàng gặp chuyện gì hắn đều bảo vệ giúp đỡ nàng. Từ lúc nghe nói
cha mẹ gặp chuyện không may, trong lòng Tả Hiểu Tình thủy chung rơi vào
trạng thái sợ hãi và bất lực, nhưng lúc này đây bỗng nhiên nàng lại cảm
thấy rất an ổn, tất cả đó đều là vì Trương Dương, cũng chỉ có hắn mới
khiến cho nàng cảm thấy an toàn như vậy. Lúc ở nước Mỹ xa xôi kia, sâu
trong lòng nàng thủy chung vẫn không thể quên hắn.
"Cảm tạ!" Tả Hiểu Tình nhỏ giọng nói.
Trương Dương lắc đầu nói: "Với ta vĩnh viễn không cần nói hai chữ cảm
tạ! Ta sẽ tận lực bang trợ ngươi. Ngươi không cần phải lo lắng, trời có
sụp xuống ta cũng chống giúp ngươi!"
Trong lòng Tả Hiểu Tình thoáng có một chút run rẩy, nàng nhìn ánh mắt
nóng rực mà kiên định của hắn, ánh mắt này như cho nàng có thêm dũng
khí, làm cho nàng thoải mái, lại khiến nàng sinh ra một cảm xúc khó tả,
hai hàng lông mi chớp động, hai giọt nước mắt trong suốt cũng lăn dài
trên má.
Hiện tại Trương Dương đã không còn phải là cái tên thực tập sinh vê giáo kia nữa, hiện tại năng lực của hắn đề thăng rất nhiều. Hắn minh bạch
một điều đó là Hồng Vĩ Cơ là người khởi tạo trường phong vân này, hắn
cũng ý thức được muốn giải quyết vấn đề then chốt này không phải ở Giang Thành, mà chỉ có bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri lên tiếng mới có thể khiến
cho Hồng Vĩ Cơ gạt bỏ kế hoạch này.
Cố Giai Đồng mãi tận nửa đêm mới trở về biệt thự. Trương Dương cũng vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi xem ti vi chờ nàng.
Cố Giai Đồng về tới nhà, từ phía sau tiến tới ôm choàng qua cổ hắn, hôn lên má hắn một cái.
Trương Dương cầm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Mệt không?"
Cố Giai Đồng gật đầu thở dài: "Xem ra ta không biết là kiếp trước thiếu
Ngụy Chí Thành cái gì, bây giờ ngay cả nhân tình hắn cũng phải chiếu
cố!"
Trương Dương cười khổ, Cố Giai Đồng cũng thật là quá tốt. Hắn hỏi: "Hà Lạc thế nào?"
"Không có việc gì, chỉ là động thai chút thôi, chắc là bị chuyện của Ngụy Chí Thành kích thích."
"Ngụy Chí Thành thế nào?"
"Đại khái cũng không dưới mười năm, đó coi như cũng là kết quả tốt nhất rồi!"
Trương Dương lặng lẽ không nói gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của hai vợ
chồng Tả Ủng Quân, bọn họ sắp tới cũng không biết như thế nào đây.
Cố Giai Đồng đứng dậy nói: "Ta đi tắm một cái!" Đi hai bước bỗng nhiên
nhớ ra một việc liền nói: "Được rồi, ngày mai là sinh nhật Dưỡng Dưỡng, nhà ta làm bữa tiệc mừng, ngươi đưa cả Triệu Tĩnh tới nhé!"
Trương Dương gật đầu, như thế càng có cơ hội tốt gặp Cố Duẫn Tri, bất quá nhớ tới Minh Kiện hắn lại thoáng có chút do dự.
Cố Giai Đồng hiểu tâm tư hắn, nhẹ giọng nói: "Minh Kiện đi Hàng Châu rồi!"
Chiều hôm sau, Trương Dương sớm đón Triệu Tĩnh cùng mấy nữ hài chung
phòng kí túc với nó, bởi vì thường ngày Cố Dưỡng Dưỡng chơi chung với
các nàng đều rất vui vẻ nên mời tất cả cùng tới. Trương Dương minh bạch
Dưỡng Dưỡng đối với mình có chút tình cảm cho nên không có chọn quà
riêng mà mua một bộ dụng cụ vẽ tranh. Nguyên bản hắn đang định lát nữa
tới, thì nhận được điện thoại của Giai Đồng bảo hắn tới nhà để đón Dưỡng Dưỡng. Trong khoảng thời gian này Dưỡng Dưỡng cũng nhàn rỗi, thường
xuyên tới nhà trẻ làm tình nguyện viên, vốn Giai Đồng định tới đón nàng, nhưng vì bận ở nhà chuẩn bị cho nên không đi được.
Chỗ Trương Dương đang đứng tới nhà trẻ cùng không có xa, chạy thẳng tới đó xong hắn bảo mấy nha đầu Triệu Tĩnh ở trên xe chờ, rồi đi tới phòng
bảo vệ nhờ gọi điện cho Dưỡng Dưỡng một cái.
Lúc này cũng là lúc tan học, trong sân trường đều là phụ huynh tới đón
con em mình. Trương Dương đứng chờ một hồi lâu mới thấy Cố Dưỡng Dưỡng
mặc một chiếc váy trắng, áo hồng đi ra. Vừa trông thấy đám Trương Dương, Dưỡng Dưỡng liền mỉm cười vẫy vẫy tay, nhưng bộ dáng tươi cười của nàng lập tức ngưng bặt, thay vào đó là một biểu tình ngưng trọng và hoảng
sợ. Trương Dương nhạy cảm cảm thấy điều đó, xoay người nhìn lại hướng
Dưỡng Dưỡng vừa nhìn thấy đằng kia một gã nam tử tay cầm đao, mặt đằng
đằng sát khí chạy tới đám hài tử phía kia tiểu viện.
Ý thức được sự nguy hiểm đến với bọn trẻ, Cố Dưỡng Dưỡng hét lên một
tiếng chói tai rồi chạy nhanh tới chặn đường nam tử kia. Tên kia cứ thế
vung thanh đao lên chém xuống, Cố Dưỡng Dưỡng chẳng suy nghĩ nhiều,
nghiêng người sang một bên, nhưng lưỡi đao kia vẫn chém trúng cánh tay
phải của nàng, tiên huyết đỏ thẫm bắn ra chung quanh, hiện trường truyền đến những tiếng khóc thét chói tai.
Nam tử kia ánh mắt đỏ ngầu, vung đao lên lần nữa muốn tấn công Dưỡng Dưỡng.
Trương Dương vọt tới nhanh như tên bắn, một tai túm lấy gáy áo hắn, lâu
lắm rồi Trương đại quan nhân mới nổ dân như vậy, một kẻ đang tâm xuống
tay với hài tử và nữ nhi thì đúng là một kẻ mất nhân tính, tay kia túm
lấy cánh tay phải của hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tay phải của tên nam tử này lập tức bị đoạn. Tên này gục xuống ôm tay gào lên thảm
thiết, lo lắng hắn có thể làm hại đến một đứa trẻ vô tội nào gần đó,
Trương đại quan nhân đoạn luôn cánh tay còn lại của hắn rồi điểm huyệt
hắn. Tên kia lăn lộn dưới đất gào thét thảm thiết, hai mắt tràn đầy oán
độc nhìn Trương Dương.
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, lão tử cho ngươi
sống không bằng chết!" Hắn một quyền đánh vào đan điền tiểu tử kia, dùng nội lực chấn vỡ kinh mạch của đối phương. Trương Dương tuy rằng xung
động nhưng cũng là suy nghĩ chu đáo, cũng chẳng muốn bản thân tự nhiên
lại dính vào việc đánh chết người, một quyền của hắn khiến hắn nội
thương nặng, tên hung đồ này tuyệt không thể sống quá nửa năm.
Lúc này hai gã bảo anh nhà trẻ mới chạy đến, hiệp trợ Trương Dương chế phục hung đồ.
Trương Dương đi tới bên cạnh Dưỡng Dưỡng, thấy nàng máu chảy đầy người,
mọi người thân thiết xúm lại hỏi thăm. Trương Dương ôm lấy thân thể của
nàng, khuôn mặt Cố Dưỡng Dưỡng tái nhợt, giọng nàng run run: "Đám hài
tử không bị thương chứ?"
Trương Dương gật gật đầu, chung quanh ngày càng nhiều người, hắn giận dữ hét: "Cút hết!" rồi ôm Cố Dưỡng Dưỡng chạy tới xe ô tô.
Bị một đao chém vào tận xương, lúc tới bệnh viện được bác sĩ cấp cứu, tình huống Cố Dưỡng Dưỡng mới ổn định.
Bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri và Cố Giai Đồng nghe chuyện Cố Dưỡng Dưỡng bị hành hung tại nhà trẻ thì vội chạy ngay tới bệnh viện. Lãnh đạo công an tỉnh, cục trưởng phân cục Bạch Sa - Loan Thắng Văn cùng một số lãnh đạo khác cũng chạy tới bệnh viện, bọn họ đều đứng ngoài phòng bệnh.
Từ trước tới này Cố Duẫn Tri luôn là người hỉ nộ bất hiện, nhưng ngày
hôm nay, sắc mặt vị lão đại này bất thiện đi tới trước cửa phòng bệnh,
lãnh đạo công an tỉnh đón đầu chào Cố Duẫn Tri, bọn họ đang lo lắng
không biết Dưỡng Dưỡng ra sao, không ngờ Cố Duẫn Tri đã giận giữ quát:
"Đều ở đây cả làm cái gì? Trách nhiệm của các ngươi là giữ gìn trật tự
xã hội chứ đứng ở đây à? Đi làm công tác của mình đi!"
Cố Duẫn Tri đi tới phòng bệnh, nhìn vào trong thấy Dưỡng Dưỡng tay đã
được băng bó đang ngồi trên giường, khuôn mặt vẫn đang vui vẻ cười cười
nói nói, lão hết sức kinh ngạc vì sự kiên cường của nữ nhi, liền hướng
Giai Đồng ra hiệu chớ có lên tiếng.
Trương Dương rất cẩn thận gọt táo sau đó đưa cho nàng.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Ta lúc đó vốn định túm lấy cổ tay hắn nhưng mà không kịp. Thật sự là học nghệ chưa tinh mà."
Trương Dương cười nói: "Nha đầu ngốc, nếu như hắn thêm một đao nữa thì ngươi còn cánh tay này sao?"
Đôi mắt Cố Dưỡng Dưỡng sáng lên nói: "Một cánh tay đổi lại là bảo vệ được cho đám hài tử vô tội kia, ta cam tâm tình nguyện."
Trương Dương trong lòng thầm phục nữ hài tử này, lại nghe phía sau
truyền đến tiếng cười: "Nói cho cùng! Thế mới là nữ nhi của ta!"
Trương Dương cuống quít đứng dậy.
Cố Duẫn Tri không để ý tới hắn mà đi tới bên giường cầm tay Dưỡng Dưỡng
thân thiết nói: "Dưỡng Dưỡng a, ngươi dọa chết ba của ngươi rồi..." Rất ít khi trước mặt người ngoài mà Cố bí thư lại toát ra vẻ ôn nhu như
thế.
Cố Giai Đồng nhìn vết máu trên người Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Trương Dương cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Trương Dương đi tới xe jeep lấy một bộ quần áo rất hay, bộ quần áo bị
dính máu tiện tay ném luôn vào thùng rác, phát hiện thấy Loan Thắng Văn
đang đứng ở gần đó gọi hắn.
Trương Dương tươi cười: "Loan cục, thế nào lại cũng ở đây thế?"
Loan Thắng Văn nhìn bốn phía một chút, thấy không có ai để ý mới hỏi: "Cố bí thư thế nào?"
Trương Dương thực sự là dở khóc dở cưỡi, thương thế của Dưỡng Dưỡng
không quan tâm mà lại chỉ quan tâm tới phản ứng của Cố bí thư. Hắn thở
dài nói: "Còn có thể thế nào? Nữ nhi ngươi vô duyên vô cớ bị chém một
đao, ngươi thoải mái được sao?"
Loan Thắng Văn cũng là chủ động thám thính một chút, có thể nói chuyện
vừa rồi kinh động toàn bộ hệ thống công anh tỉnh Bình Hải, chưa nói đến
thương thế của Dưỡng Dưỡng, nhưng rõ ràng bản chất sự tình là cực kì
nghiêm trọng, hắn hạ giọng nói: "Hai tay hung đồ đều bị ngươi đánh gãy
cả a..."
Trương Dương trừng mắt: "Con mẹ nó, cái loài súc sinh, nếu không phải ở đó có bao nhiêu người, thì ta cho hắn một đao rồi."
Loan Thắng Văn có thể lý giải được phẫn nộ của Trương Dương, hắn đối với chuyện này cũng hết sức thống hận, một nam tử cư nhiên lại dùng hung
khí xuống tay với hài tử và nữ nhi, thực là không thể chấp nhận được,
hắn nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm cho rõ ràng, không
thể tha thứ cho cái tên vô nhân tính ấy. Sự tình điều tra cũng sơ bộ thì hắn là công nhân của bách hóa dệt Đông Giang, vì đóng cửa nên bị mất
việc, hơn nữa con gái hắn gần đây bị tai nạn giao thông qua đời, có lẽ
là tâm thần bị kích động quá nên có vấn đề."
Trương Dương cười lạnh: "Nhưng cũng không thể trút giận nên đám hài tử
vô tội khác được chứ. Con mẹ nó, cái loại này cần gì thẩm vấn, có một
giết một!" Hiện trong bụng suy nghĩ may là mình đã sớm động tay động
chân, vạn nhất với cái lý do bệnh tâm thần kia thì chẳng phải là hung đồ kia lại được nhởn nhơ ngoài vòng phép luật sao.
Loan Thắng Văn đương nhiên không biết Trương Dương đã động chân động tay với hung đồ kia rồi, hắn thấp giọng nói: "Sự tình này thật là có lỗi
với Dưỡng Dưỡng!"
Trương Dương trừng mắt: "Không chỉ là có lỗi với Dưỡng Dưỡng, mà còn có những hài tử bị làm cho sợ chết khiếp. Loan cục, bảo đảm trật tự xã hội không phải một hai câu nói là được!" Trương Dương vừa nói xong thì điện thoại của hắn đổ chuông, nguyên lại là Cố Giai Đồng gọi hắn.
Trở lại phòng bệnh, Cố Duẫn Tri đang đứng ở ban công, Cố Giai Đồng đánh mắt cho Trương Dương, hắn hiểu ý đi ra ban công đứng.
Cố Duẫn Tri nhìn ánh nắng cuối chiều đang tắt dần phía xa xa, thở phào
một cái nhẹ nhõm nói: "Trương Dương! Tên hung đồ kia hôm nay là hướng
về phía Dưỡng Dưỡng hay là về phía đám hài tử?"
Trương Dương hiểu được Cố Duẫn Tri lo lắng cái gì, hắn liền đáp: "Cố bí thư! Là hắn nhằm tới đám hài tử trong sân trường, Dưỡng Dưỡng vì bảo vệ cho đám hài tử nên mới xông ra chặn hắn lại. Tất cả là tại ta không
ngăn kịp hắn lại!"
Cố Duẫn Tri lắc đầu, chuyện này là một chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai có thể ngờ được hậu quả cả.
Trương Dương nhẹ giọng: "Cố bí thư yên tâm, Dưỡng Dưỡng sẽ mau chóng
lành lại bệnh thôi. Ta đảm bảo tên tay nàng cũng sẽ không để lại bất
luận một dấu vết gì."
Cố Duẫn Tri đương nhiên tin tưởng y thuật thần kì của Trương Dương, lão thở dài cảm thán.
Trương Dương vốn định đêm nay nói với Cố Duẫn Tri về vấn đề ở Giang
Thành, nhưng xảy ra chuyện này khiến hắn có chút khó mở miệng. Đang lúc
không biết phải nói như thế nào thì Cố Duẫn Tri hỏi: "Ngươi có chuyện
gì muốn nói với ta sao?"
Trương Dương gật đầu: "Cố bí thư! Không biết ngài có nghe chuyện về hệ thống ý viện Giang Thành chưa?"
Cố Duẫn Tri không nói lời nào, hai mắt hơi nheo lại một chút.
Trương Dương nói tiếp: "Lê Quốc Chính đã chết. Phùng Ái Liên hiện cung cấp không ít chứng cứ sự tình càng lúc càng lớn..."
"Có quan hệ gì tới ngươi?"
Trương Dương ngẩn người, hắn đành nói thật: "Là vì... chuyện này có liên quan tới một vị bằng hữu..."
"Là một đảng viên, là một cán bộ quốc gia, công tư phân minh thế nào
ngươi hiểu không?" Ngữ khí Cố Duẫn Tri vẫn bình thản nhưng trong đó lộ
ra ý tứ trách cứ rõ ràng.
Trương Dương dù sao cũng đã nói ra, hắn thẳng thắn nói tiếp: "Chưa nói
tới những điều Phùng Ái Liên nói là thật hay giả, hiện tại nhân tâm ở
Giang Thành hoàn toàn đã rơi vào trong sợ hãi, như thế đối với sự nghiệp cải cách không có cái điểm gì tốt. Phản hủ xướng liêm là tốt, bất quá
uống cong thành thẳng chưa chắc đã là tốt!"
(Phản hủ xướng liêm: chống tham nhũng tiêu cực, đề cao công chính liêm minh)