Trương Dương rất phục thằng ôn này, không ngờ gã ngoại
trừ tính tình dễ xung động ra còn là một kẻ mê gái, vỗ vỗ vai gã, kéo gã trở lại, nói: "Tôi nói nè anh bạn, theo đuổi con gái nhà người ta theo
kiểu anh, nói chưa được hai câu đã để lộ ra bộ mặt sắc lang của mình
rồi."
Quách Chí Cường khiêm tốn thụ giáo, rất thành khẩn nói: "Tạ Lệ Trần này
là người trong mộng của tôi, tôi nhìn thấy cô ta là không khống chế nổi. Trương Dương, anh nói gì đó tác hợp cho tôi đi!"
Khi hai người nói chuyện thì Quách Chí Hàng tới, cười ha ha nhìn bọn họ, nói: "Hai đứa uống cũng máu nhỉ, hơn hai giờ rồi mà vẫn uống à?"
Trương Dương và Quách Chí Hàng tuy không quen nhau, nhưng lần trước khi
hắn và Viên Lập Ba phát sinh xung đột, Quách Chí Hàng từng giúp hắn.
Quách Chí Hàng gọi một chai bia, nhìn em trai, nói: "Lão gia tử không
yên tâm về em, em trong thời gian ở Giang Thành tốt nhất là nên thu liễm tính khí một chút, nếu thực sự gây ra chuyện gì, cẩn thận không ông ấy
chặt gãy chân em đó!"
Quách Chí Cường trong đầu vẫn chỉ toàn là hình bóng của Tạ Lệ Trân, hắn
làm chuyện gì cũng rất nóng vội, cầm chén lên nói với Trương Dương:
"Trương Dương, hay là cậu nói với tên đạo diễn đó, giúp tôi làm diễn
viên đóng thế cũng được!"
Quách Chí Hàng nghe thấy mà ngớ cả người: "Nói lại đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quách Chí Cường thở dài nói: "Em nghĩ, em đã yêu mất rồi..."
...
Tình yêu của Quách Chí Cường bắt đầu từ một bên yêu đơn phương, còn tình cảm của Trương Dương và Tả Hiểu Tình thì lại biến thành khó bề phân
biệt, Tả Hiểu Tình lần này về nước, cảm thấy Trương Dương đã thay đổi
rất nhiều, mẹ của cô ta thì vẫn ở trong trại tạm giam đợi tuyên án, cha
của cô ta tuy dùng phương thức uyển chuyển để tỏ ý rằng không phản đối
cô ta và Trương Dương đi lại với nhau, nhưng cô ta cảm thấy rằng giữa
mình và Trương Dương đã biến thành có chút xa lạ. Cô ta ý thức được mình trước giờ đều là đóa hoa trong phòng ấm, mà Trương Dương thì là một cây đại thụ cao chọc trời không ngừng trưởng thành trong ma luyện, khi cô
ta cần sự giúp đỡ, Trương Dương sẽ không chút do dự mà xuất hiện ở bên
cạnh cô ta, còn khi Trương Dương cần sự an ủi thì cô ta lại không có ở
bên cạnh hắn. Khi cô ta muốn dũng cảm tới yêu Trương Dương thì lại đột
nhiên phát hiện mình không hề hiểu gì về thế giới của Trương Dương cả.
Bạn học của Tả Hiểu Tình để chào đón cô ta về nước, đặc biệt mở tiệc tẩy trần cho cô ta ở Ngư mễ chi hương, bữa tiệc tẩy trần này ít nhiều tới
hơi muộn, bạn học của Tả Hiểu Tình có không ít người làm việc ở bệnh
viện nhân dân thành phố Giang Thành, sau khi cha cô ta xảy ra chuyện,
cũng chẳng còn ai muốn quan hệ nữa, hiện tại Tả Ủng Quân được chứng minh là thanh bạch, được khôi phục lại chức cũ, đám bạn học này tất nhiên
muốn liên lạc lại. Tả Hiểu Tình vốn không muốn đi, nhưng cái nhìn của Tả Ủng Quân đối với chuyện này rất thản nhiên, y nói với con gái rằng, bạn học làm vậy cũng là chuyện thường tình, dẫu sao thì trên thế giới người có thể cùng chung hoạn nạn là rất ít.
Hồng Linh và Trần Quốc Vĩ cũng thông tri cho Trương Dương, Trương Dương
tuy không phải là bạn học của bọn họ, nhưng dẫu sao thì lúc trước cũng
từng thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, hiện tại danh khí
của Trương Dương ở Giang Thành rất lớn, không những là trưởng phòng
phòng mở rộng thị trường, còn đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu
thương của Giang Thành, hiện tại những sinh viên chưa tốt nghiệp từng
thực tập cùng thời kỳ này bắt đầu ngưỡng mộ tên vệ giáo sinh này, trong
khoảng thời gian hơn một năm ngắn ngủi đã lăn lộn tới mức này, tuyệt
không phải chỉ dùng hai từ vận khí để giải thích rõ ràng.
Đám thanh niên sau khi lăn lộn một đoạn thời gian ở trong xã hội, cũng ý thức được tính quan trọng của mạng lưới quan hệ xã hội, có mối quan hệ
như thế này đương nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên tên vệ giáo sinh Trương Dương đã nhận được lời mời của đám sinh viên chưa tốt nghiệp này.
Trương Dương quyết định tham gia của gặp mặt của bọn họ đều là vì nể mặt Tả Hiểu Tình, trước chuyện hắn cũng không trao đổi trước với Tả Hiểu
Tình, khi hắn lái chiếc jeep xuất hiện ở trong bãi đỗ xe của Ngưu mễ chi hương, nhìn thấy Hồng Linh và đám bạn học đang đứng trò chuyện ở cửa.
Trương Dương thoáng chốc đã hấp dẫn sức chú ý của tất cả mọi người, dẫu
sao thì người lái xe tới cũng chỉ có một mình hắn. Trần Quốc Vĩ mỉm cười ra đón: "A! Trương Dương tới rồi!"
Hồng Linh cũng bước tới, không khỏi nhìn chiếc xe jeep của Trương Dương
với ánh mắt đầy ao ước: "Hiện tại nên gọi là trưởng phòng Trương rồi,
tốc độ thăng quan của cậu còn nhau hơn cả hỏa tiễn đấy!"
Trương Dương mỉm cười từ trong xe cầm một hộp Phi thiên mao đài ra: "Một cán bộ cấp khoa mà thôi, tôi nói nè Hồng Linh, cậu không giễu tôi thì
chết à?" Một câu nói này của Trương Dương khiến sự kiêng kỵ của mấy
người đối với quan chức cùa hắn lập tức biến mất. Hồng Linh cười nói:
"Ai mà không biết cậu là cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ nhất ở Giang Thành
này, hiện tại cậu sắp trở thành một nhân vật truyền kỳ rồi đó!"
Trương Dương đưa thùng Phi thiên mao đài cho Trần Quốc Vĩ, lại từ trong
xe cầm ra hai hộp Chi hoa sĩ: "Bằng hữu Hương Cảng tặng, tối nay nước và rượu đều để tôi lo!"
Trần Quốc Vĩ âm thầm cảm thán, xem ra năng lực lăn lộn trong cái xã hội
này chẳng có liên quan gì tới bằng cấp cả, mình tuy rằng tốt nghiệp năm
năm đại học y khoa, nhưng so với một vệ giáo sinh như người ta không
biết còn kém bao nhiêu lần, người ta tùy tiện mang tới một bình rượu
thôi cũng bằng một tháng tiền lương của mình rồi.
Tả Hiểu Tình lúc này cũng đi xe tới, Hồng Linh thấp giọng nói với Trương Dương: "Sao cậu không đón bạn ấy?"
Trương Dương cười nói: "Bận!" Trên thực tế từ tối hôm đó sau khi ăn cơm ở Ngư mễ chi hương, hắn chưa từng chủ động liên hệ với Tả Hiểu Tình.
Hơn mười bạn học bước vào trong Ngưu mễ chi hương, quản lý đại sảnh nhìn thấy Trương Dương vào, vội vàng chạy tới nghênh đón: "Trưởng phòng
Trương, ngài tới sao không thông báo trước một tiếng!"
Trương Dương cười nói: "Tôi họp mặt với bạn học, phòng đã đặt trước rồi!"
Hồng Linh nói: "Phòng 316!"
Quản lý đại sảnh nhìn thấy bọn họ có khoảng hai mươi người, rất ân cần
nói vói Trương Dương: "Phòng 316 hơi nhỏ một chút, hay là tới phòng 318
đi, vừa hay tối nay không có ai đặt phòng đó, bên trong còn có Karaoke,
bạn học các anh tụ họp cũng có thể vui chơi tận hứng!"
Trương Dương gật đầu, không nói nhiều mà tiếp tục tiến về phía trước.
Trương Dương không cảm thấy gì, nhưng đối với đám bạn học của hắn mà
nói, đây không phải là lợi hại bình thường, giá cả ở Ngưu mễ chi hương
rất cao. Hồng Linh tới đặt chỗ nên biết rõ nhất, tiểu chuẩn của phòng
318 là 888, thấp hơn giá này thì không thể tiến vào, cô ta là đặc một
bàn tiêu chuẩn 500. Trương Dương tới đây, chưa thèm nói tiếng nào người
ta đã tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, xem ra bản lĩnh của vị tiểu học đệ này hiện
giờ không phải là lớn bình thường đâu.
Một đám người tiến vào phòng, ngược lại lộ ra có chút câu thúc, sau khi
rời khỏi công trường, địa vị xã hội của bọn họ đã bất giác phát sinh
biến hóa, đa số người đều phân tới bệnh viện, hiện tại vẫn là một bác sĩ nhỏ. Tả Hiểu Tình đương nhiên là nhân vật chính ngày hôm nay, cô ta tới Mỹ du học, chắc là một người có tiền cảnh sáng nhất trong các bạn học.
Trương Dương thì vốn là một nhân vật kém cỏi nhất trong đám bản khoa
sinh của viện y học, nhưng hiện tại thằng ôn này lại lắc mình biến thành cán bộ quốc gia, hơn nữa còn thành công bước vào cấp khoa, thông qua
chuyện vừa rồi, ánh mắt của cả đám người nhìn hắn lại có chút thay đổi,
thủ vị nhường cho Tả Hiểu Tình ngồi, sau đó thì lại bắt đầu nhường nhau. Trần Quốc Vĩ khách khí nói: "Trưởng phòng Trương ngồi đi!"
Bình thường nếu người ta không gọi hắn là trưởng phòng thì Trương Dương
sẽ có chút không vui, nhưng đám bạn học thực tập này gọi hắn như vậy lại khiến hắn cảm thấy không vui, hắn hiểu rõ, người ta chưa chắc đã thực
sự tôn kính hắn, người ta là nể quan vị của hắn mà thôi, hắn cười nói:
"Để các bạn nữ ngồi vào trong, đám con trai chúng ta ngồi ở bên ngoài
uống rượu!" Hắn xử lý chuyện so vói đám bạn học này thì khéo léo hơn
nhiều.
Câu nệ chỉ là tạm thời, giữa bạn học sau mấy chén rượu, bầu không khí
lập tức khôi phục lại vẻ thoải mái tự nhiên, không biết vì sao, Hồng
Linh đột nhiên nhắc tới chuyện xấu hổ của Trương Dương ở phụ khoa, cả
đám bạn học liền bật cười rầm rầm.
Trương Dương nhớ tới tình cảnh lần đầu sống lại, không khỏi lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Tả Hiểu Tình cũng đang chìm trong hồi ức, nhớ lại những kỷ niệm mình và
Trương Dương gặp nhau rồi ở cùng nhau tại Xuân Dương, tất cả dường như
chưa từng thay đổi, nhưng lại tựa hồ như đã thay đổi rồi, Trương Dương
hiện tại đã có thêm mấy lần khôn khéo và lão luyện, bớt đi mấy phần
nhiệt huyết, xung động.
Trần Quốc Vĩ uống hơi nhiều, hắn cảm thán, nói: "Lúc trước khi chúng ta
bước ra khỏi cổng trường, tưởng rằng tất cả đều rất tươi đẹp, cho rằng
chỉ cần mình nỗ lực, trên thế giới này không có chuyện gì là không làm
được, nhưng sau khi đi làm mới phát hiện rằng hiện thực phức tạp hơn
nhiều so với những gì mà chúng ta nghĩ, trong xã hội này, muốn bước lên
một bước đều vô cùng gian nan."
Tả Hiểu Tình hờ hững nói: "Bởi vì trong chúng ta đa số đều là người bình thường, cuộc sống của chúng ta vốn nên bình đạm thôi."
Hồng Linh nói: "Vậy tôi thấy lý tưởng làm viện trưởng của mình chắc là phải tan vỡ rồi!"
Cả đám bạn học đều bật cười.
Một người trong đó nói: "Trương Dương, cậu không phải từng làm bí thư
của bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở Xuân Dương ư?"
Trương Dương cười nói: "Miễn cưỡng làm thôi ý mà, lúc đó thực sự là
không tìm được ai, không trâu bắt chó đi cày thôi, tôi đành giơ đầu ra
mà làm mấy ngày, mông còn chưa thấy nóng đã bị người ta đá ra rồi!"
Hồng Linh cười khúc khích, nói: "Cậu đừng khiêm tốn, tôi đã đặc biệt
tiên hành một phen điều tra nhắm vào cậu rồi, Trương Dương à Trương
Dương, lúc trước khi ở bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương còn chưa nhìn ra, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, không những bước vào sĩ đồ, hơn
nữa còn lăn lộn rất phong sinh thủy khởi, sau này phát đạt rồi, đừng
quên đám bạn học cũ chúng tôi đấy nhé!" Nếu như là trước đây, Hồng Linh
nhất định sẽ không thừa nhận một vệ giáo sinh như Trương Dương là bạn
học của mình, hiện tại lại chủ động níu kéo quan hệ.
Trương Dương cười nói: "Hồng Linh, cậu đúng là biết nói chuyện đấy, làm
bác sĩ thì khuất tài quá, nên đi làm marketting mới đúng."
Tả Hiểu Tình gật đầu với vẻ đồng cảm: "Tớ cũng cảm thấy vậy!"
Hồng Linh cười đùa: "Hai người các cậu một xướng một hòa, cứ như sợ
người khác không nhìn ra quan hệ cùa các cậu vậy." Một câu này khiến cho Tả Hiểu Tình mặt đỏ bừng lên.
Trương Dương vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, nói: "Đây gọi là ăn ý đấy, đương
nhiên không thể bằng cậu và Trần Quốc Vĩ được, hai người lúc nào thì
định kết hôn, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở các cậu, lái xe không
có giấy phép là phạm pháp đấy, còn nữa, cũng đừng có quên kế hoạch hóa
ra đình!" Sự phản kích của hắn hơi thâm độc một chút. Hồng Linh cho dù
là cũng tính là dạng táo bạo, nhưng dẫu sao vẫn chưa kết hôn, mặt đỏ lên gắt: "Cậu mà là cán bộ quốc gia à, lòng báo thù quá nặng!" Nhìn thấy
Trương Quốc Vĩ ở bên cạnh không nói câu nào, chỉ biết cười trừ, không
khỏi đẩy hắn một cái, nói: "Người ta đều khí phụ em kia, anh không quan
tâm à!"
Trần Quốc Vĩ cười nói: "Trương Dương, cậu đừng khí phụ cô ấy, cậu mà khí phụ cô ấy, cô ta sau khi về sẽ lấy tôi ra để trút giận đấy!"
Tất cả mọi người lại bật cười.
Ánh mắt của Trương Dương chạm nhau với Tả Hiểu Tình, lập tức quấn vào
nhau, bọn họ lúc này đột nhiên cảm giác như quay về quá khứ, quay về lúc còn ở Xuân Dương.
...
Sau bữa tiệc, đám bạn học tạm biệt nhau ở cửa lớn, Hồng Linh kéo tay
Trần Quốc Vĩ, nói với Trương Dương: "Trương Dương, Hiểu Tình giao cho
cậu đưa về nhé!" Cô ta lén lút nháy nháy mắt với Tả Hiểu Tình, Tả Hiểu
Tình cúi đầu xuống, cô ta biết Hồng Linh là có ý tốt, nhưng vẫn có chút
không quen với bầu không khí lúc này.
Trương Dương nói: "Đi, lên xe, anh đưa em vể!"
Tả Hiểu Tình ngẩng đầu lên, đám bạn học đã đi xa rồi, cô ta cắn cắn môi, lí nhí nói: "Không cần đâu, em lái xe tới mà!"
Trương Dương cười nói: "Giữa chúng ta từ lúc nào lại biến thành xa lạ như vậy?"
Tả Hiểu Tình lúc này mới theo hắn lên xe jeep, Trương Dương lái xe chầm
chậm đi trên con đường ven hồ, đi tới vị trí giữa hồ thì từ từ đỗ xe vào ven đường.
Tả Hiểu Tình nhìn hắn, nói: "Vì sao không đi nữa?"
Trương Dương không nói gì, hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tả Hiểu
Tình đến xuất thần, trong bóng tối, đường nét ôn nhu của Tả Hiểu Tình
biến thành có chút mơ hồ, nhưng lại tăng thêm một loại sức hấp dẫn không nói thành lời cho cô ta. Trương Dương nhìn khuôn mặt như quen thuộc mà
lại tựa lạ lẫm này, đột nhiên dũng cảm giang tay ra, ôm Tả Hiểu Tình vào trong lòng, Tả Hiểu Tình không cự tuyệt, thân thể mềm mại khẽ run rẩy
như một con chim nhỏ đang sợ hãi.
Trương Dương hôn nhẹ lên môi cô ta, Tả Hiểu Tình rõ ràng là vẫn rất run, cô ta muốn đáp lại Trương Dương, nhưng trong lòng lại luôn có một loại
cảm giác khó nói thành lời, cảm giác này khiến cô ta không thể thực sự
đắm chìm trong vòng tay của Trương Dương.
Đàn ông có những lúc cũng rất mẫn cảm, Trương Dương không tiếp tục hôn
nữa, hắn lặng lẽ buông Tả Hiểu Tình ra, rời khỏi môi cô ta, hít sâu một
hơi, nói: "Xin lỗi..."
Tả Hiểu Tình lắc lắc đầu, mặt nhìn ra ngoài trán ghé sát vào cửa sổ,
nói: "Ngươi nên nói xin lỗi là em..." Trầm mặc một lúc, cô ta mới quay
mặt lại, chủ động nắm lấy tay Trương Dương, nói: "Trương Dương, em trong quá khứ đều một mực sống dưới sự che chở của cha mẹ, mỗi một chuyện mà
em làm, mỗi một lần lựa chọn của em đều chưa hề trải qua quá trình suy
nghĩ nghiêm túc của bản thân, lần này cha mẹ em xảy ra chuyện, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với em, em lần đầu tiên ý thức được rằng, mình
trước giờ vẫn chưa thẳng thắn đối mặt với cái thế giới này."
Trương Dương chậm rãi gật đầu.
Trong mắt Tả Hiểu Tình lóe lên vẻ kiên định trước giờ chưa từng có:
"Trương Dương, em thích anh, cho nên em trước khi đi Mỹ đã rất do dự, em là một cô bé không có chủ kiến, thậm chí ngay cả dũng khí theo đuổi
tình cảm của mình cũng không có, lần này nếu như không có anh ủng hộ em, em thực sự không biết phải làm gì. Trương Dương, cám ơn anh!"
Trương Dương nói khẽ: "Anh không muốn nghe em nói những lời này!"
Tả Hiểu Tình nuốt lệ nói: "Em biết, nhưng em thật sự không biết nên đối
điện với anh như thế nào, anh hiện tại và Trương Dương ở trong ký ức của em đã hoàn toàn khác rồi, và anh lúc còn ở Xuân Dương giống như là hai
người khác nhau vậy, em không biết rốt cuộc là anh thay đổi hay là em
thay đổi, nhưng... em biết, khi em đối điện với anh đã không có loại cảm giác như trước kia...Trương Dương... anh hiểu không?"
Trương Dương nhìn Tả Hiểu Tình với ánh mắt thương xót, sau đó chậm rãi
gật đầu, đưa tay ra, lau những giọt nước mắt trong suốt ở trên mặt cho
cô ta. Hắn nói khẽ: "Hiểu Tình, anh sẽ đợi, anh sẽ kiên nhẫn đợi em."
Tả Hiểu Tình nắm chặt tay Trương Dương rồi đặt lên mặt mình: "Trương
Dương, em đảm bảo, em sẽ quen nhanh thôi, em sẽ không để anh phải đợi
quá lâu đâu..."
...
Có một số chuyện thông qua quan phương dẫu sao cũng không tốt bằng quan
hệ cá nhân. Dưới sự giúp đỡ của Phương Văn Nam, Trương Dương và Trương
Trung Tường cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau. Quan
hệ giữa Trương Trung Tường và Phương Văn Nam rất tốt, cho nên gã cũng
không thể né tránh Trương Dương mãi được: "Trưởng phòng Trương, tôi cũng không giấu anh, chức quản đốc này tôi cũng không định làm nữa!" Gã cười rất chán nản: "Việc kinh doanh của nhà máy đã tới tình trạng này, tôi
cũng chẳng còn mặt mũi nào mà làm tiếp nữa, cho nên tôi chỉ muốn khi
mình vẫn còn tại nhiệm, có gắng mưu cầu thêm một chút phúc lợi cho công
nhân."
Trương Dương có chút minh bạch rồi, vấn đề từ trước tới nay của nhà máy
dệt không chỉ là từ công nhân, mà cũng có quan hệ rất lớn với Trương
Trung Tường này.
Trương Trung Tường nói: "Tôi biết tôi làm vậy là không đúng, nhưng các
anh có từng nghĩ tới, nhà máy dệt trên dưới mấy ngàn nhân khẩu, đều là
dựa vào nhà máy mà có cơm ăn, thị lý nói một câu bảo chúng tôi di dời
thì chúng tôi phải rời đi, trong mắt chúng tôi đây chính là bát cơm,
chẳng ai muốn đề người khác đạp đổ bát cơm của mình cả."
Trương Dương nói: "Thị lý không phải là đã xây một nhà xưởng mới ở khu
khai phá cho các anh ý, hơn nữa còn giúp các anh thay mới thiết bị nữa."
Trương Trung Tường nói: "Trưởng phòng Trương, anh chắc là chưa biết đó
thôi, sau khi nhà xưởng mới đi vào hoạt động, trong nhà máy của chúng
tôi có bao nhiêu người sẽ mất việc, e rằng là gần một nửa lớn đó! Nhưng
công nhân này chính phủ có phụ trách thu xếp cho không? Công nhân không
phải là những kẻ ngốc, tin tức gì bọn họ cũng có thể nghe ngóng được,
tôi bị kẹt ở giữa chính phù và công nhân nên rất khó xử, tôi muốn bảo vệ lợi ích quốc gia, nhưng tôi cũng không muốn vứt bỏ lợi ích của công
nhân, trưởng phòng Trương, anh có hiểu được nỗi khổ của tôi không?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Quản đốc Trương, lợi ích cá nhân ở trước mặt lợi ích của tập thể thì lợi ích cá nhân phải đứng sau, lợi ích tập thể ở trước mặt lợi ích của quốc gia thì lợi ích tập thể phải đặt sang một
bên, tôi nghĩ anh, thân là cán bộ quốc gia, đạo lý đơn giản này chắc anh cũng hiểu chứ?" Trương đại quan nhân có thể nói ra những lời này, chứng tỏ kiến thức của hắn đã xưa không bằng nay rồi.
Trương Trung Tường nói: "Tôi đương nhiên là hiểu, nhưng nói thì dễ, thật sự bắt tay vào làm thì đâu phải đơn giản? Tôi biết trong quá trình cải
cách phải trả một cái giá rất lớn, nhưng vì sao những người đầu tiên
phải trả giá đắt lại là công nhân chúng tôi?"
Trương Dương lẳng lặng nhìn Trương Trung Tường, nếu như đặt mình vào
hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, quả thật chuyện này có chút tàn khốc, nhà máy dệt trong công trình khai phá phong cảnh chùa Nam Lâm lần này không
nghi ngờ gì nữa đã phải chịu tổn thất lớn nhất. Những gì mà công nhân
bọn họ đang lo lắng là hướng đi về sau, sau khi nhà xưởng mới ở khu khai phá được xây thành, theo việc đổi mới thiết bị, lượng nhu cầu đối với
công nhân cũng sẽ giảm đi rất lớn, rất nhiều công nhân sẽ bị cho thôi
việc, đây mới là mấu chốt của mâu thuẫn.
Trương Dương nói: "Nếu tôi có thể giải quyết vấn đề việc làm sau này cho những công nhân này thì sao?"
Hai mắt Trương Trung Tường sáng lên, hắn lớn tiếng nói: "Nếu trưởng
phòng Trương có thể giải quyết được vấn đề này, tôi dám bảo chứng rằng
nhà máy dệt trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành toàn bộ việc di dời!"
...
Chuyện lớn như vậy, Trương Dương không thể làm chủ được, hắn một mình
hồi báo lại với Lý Trường Vũ việc này, Lý Trường Vũ rút thuốc ra nói:
"Trương Dương, cậu biết nhà máy dệt có bao nhiêu công nhân không?"
Trương Dương còn chưa kịp trả lời thì Lý Trường Vũ đã nói tiếp: "Hơn hai ngàn bốn trăm người, cậu biết sau khi nhà máy mới ở khu khai phá được
xây xong và đi vào sản xuất, cần bao nhiêu công nhân không?" Y lại tự
mình trả lời: "Bảy trăm người, cũng chính là nói, nhà máy dệt sẽ có hơn
một ngàn bảy trăm người phải đối mặt với cảnh thất nghiệp!"
Trương Dương vốn cho rằng thị lý không biết điểm mấu chốt của nhà máy
dệt, không ngờ Lý Trường Vũ lại nắm rõ tình hình của nhà máy dệt như
vậy, hắn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi: "Thị lý đã nắm rõ tình hình của nhà máy
dệt như vậy, vì sao không nhắm vào tình huống cụ thể mà tiến hành giải
quyết?"
Lý Trường Vũ bảo: "Cải cách đang phải đối điện với một quá trình thâm
hóa toàn diện, xí nghiệp của chúng ta cũng phải đối mặt với một quy
trình chuyển hình toàn diện, vấn đề của nhà máy dệt mà cậu nhìn thấy,
chỉ là một trong hàng ngàn vạn vấn đề mà thôi, đối với chúng ta mà nói
thì là một thử nghiệm hoàn toàn mới, trong quá trình chuyển hình cùa xí
nghiệp. Dạng vấn đề của nhà máy dệt là khó tránh khỏi, không thể cứ xảy
ra vấn đề thì để chính phủ giải quyểt, vấn đề của nhà máy dệt, chính phù hoàn toàn có năng lực để giải quyết, nhưng rất nhanh sẽ có xí nghiệp
thứ hai, thứ ba xuất hiện vấn đề đồng dạng, tất cả những vấn đề này
chẳng lẽ đều dựa vào chính phủ, chẳng lẽ phải để toàn bộ áp lực dồn lên
đầu quốc gia ư?"
Những lời nói của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương mà nói thì quá mơ
hồ, hắn trợn mắt lên: "Chẳng lẽ các ông định mặc kệ những công nhân này, để bọn họ tự sinh tự diệt ư?"
Lý Trường Vũ lắc đầu, nói: "Quốc gia sẽ không vứt bỏ những công nhân
này, ý tứ của tôi không phải là mặc kệ họ, Trung Quốc có câu, gọi là phá rồi lại xây, cải cách của chúng ta cần một lối đi hoàn toàn mới, tôi
định mang nhà máy dệt này ra làm một thí điểm, làm mẫu cho tất cả xí
nghiệp của Giang Thành, tìm ra một con đường sáng nghiệp hoàn toàn mới."
Trương Dương thở ra một hơi, nói: "Vẫn là để người ta tự sinh tự diệt thôi."
Lý Trường Vũ nói: "Khu khai phá gần đây xây không ít nhà máy, cơ hội có
công ăn việc làm đâu đâu cũng có, việc xây dựng khu phong cảnh chùa Nam
Lâm, khu phong cảnh tường thành cổ đều sẽ tạo ra không ít cơ hội, chúng
ta sẽ ưu tiên nghĩ đến công nhân nhà máy dệt trước, đối với những công
nhân nguyện ý tự mình lập nghiệp, chúng ta sẽ cấp cho họ chính sách ưu
đãi rất lớn, thời đại đang phát triển, khái niệm bát sắt (công ăn việc
làm ổn định) sớm nên phá bỏ."
Trương Dương nói: "Ông chỉ đứng nói thì không thấy đau lưng, rất nhiều
công nhân vẫn hi vọng vào chút tiền lương đó đấy!" Hắn và Lý Trường Vũ
nói chuyện tùy tiện quen rồi, căn bản không cố kỵ gì cả, nghĩ cái gì là
nói ngay cái đó.
Lý Trường Vũ đương nhiên cũng không so đo với hắn làm gì, cười cười bảo: "Cầm một cái bát sắt là thấy thỏa mãn, sẽ không có chí tiến thủ, kỳ
thực bên ngoài còn có rất nhiều bát vàng bát bạc đang đợi kia. Trương
Dương, cậu tới trường Đảng học tập, sao chẳng hiểu biết thêm được tí gì
vậy?”
"Tôi không có lý tưởng cao xa như vậy, tôi cũng không có ánh mắt siêu
nhiên, tôi chỉ muốn xây dựng cảnh khu tường thành cổ cho thật tốt, mở
rộng và phát triển đường cổ, tường thành cổ thật tốt, giành vinh quang
cho phó thị trường Lý, thuận tiện kiếm cho tôi một chút chính tích mà
thôi."
Lý Trường Vũ biết thằng nhóc này trong đầu chỉ nghĩ tớ việc thăng quan,
không khỏi mỉm cười, nói: "Thật thà làm tốt công tác, cách chức phó ban
(xử) đã không xa nữa rồi."
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lý Trường Vũ, ta x, Lý Trường Vũ học cách rung rinh của Hình Triêu Huy từ lúc nào vậy? Thầm nghĩ mình đã lăn lộn ở phó ban cục quốc an rồi, đáng tiếc phó ban này lại không được lộ
ra ánh sáng.
Lý Trường Vũ vỗ vỗ vai hắn, lại nói một cách cường điệu: "Trẻ tuổi mà
lên nhanh quá sẽ rất dễ khiến cho người ta đố kỵ, cậu hiện tại vẫn là
phó chủ nhiệm ban chiêu thương, đã được hưởng đãi ngộ cấp phó ban rồi." Ý tứ của y là Trương Dương nên biết tự hài lòng, con người không thể ăn
một bữa mà béo ngay được, chiếu theo tốc độ phát triển trước mặt cùa
Trương Dương, trước ba mươi tuổi thành phó sở là hoàn toàn có khả năng.
...
Tuy không thể từ chỗ Lý Trường Vũ nhận được câu trả lời khiến bản thân
thỏa mãn, song vẫn không hề khiến lòng nhiệt tình công tác của Trương
đại quan nhân bị giảm sút, thông qua Phương Văn Nam ở giữa dân xếp, hắn
và Trương Trung Tường vẫn đạt thành ký kết ngầm, vấn đề di dời nhà máy
dệt tuy tạm thời không thể giải quyết, nhưng công trình cảnh khu chùa
Nam Lâm đã khai triển bình thường rồi.
Việc quay phim cùa Vương Chuẩn dưới sự giúp đỡ của Trương Dương cũng
được tiến hành rất thuận lợi, Quách Chí Cường nghiễm nhiên trở thành
nhân viên ngoài biên chế của đoàn làm phim, cơ hồ từ sáng đến tối đều ở
trong đoàn làm phim của Vương Chuẩn, mục đích của thằng ôn này chính là
Tạ Lệ Trân, có điều Tạ Lệ Trân tựa hồ như không có nhiều hảo cảm đối với loại con cháu cán bộ như hẳn, trừ một lần theo hắn đi tham bái xá lợi
Phật tổ ra, đối với lời mời sau này của Quách Chí Cường thì coi như
không thấy.
Quách Chí Cường cũng hết đường xoay xở, vì chuyện này mà hắn đặc biệt
tới thỉnh giáo Trương Dương: "Tôi nói nè Trương Dương, cậu giúp tôi nghĩ cách đi, làm sao mới có thể khiến cô ta yêu tôi được đây?"
Trương Dương có chút dở khóc dở cười, gần đây hắn và Quách Chí Cường
thỉnh thoảng lại ăn cơm, vận động với nhau, tình bạn giữa hai bên tiến
triển rất nhanh. Trương Dương nói: "Chuyện tình cảm mà, không phải là
việc mà người khác có thể giúp đỡ được."
"Cậu cứ thử nói xem nào, tôi bất kể là tướng mạo hay là điều kiện gia
đình đều tốt, nhưng Tạ Lệ Trân sao lại chẳng thèm đếm xỉa tới tôi?"
Trương Dương uống một ngụm trà, nói: "Chí Cường à, cô ta chính là diễn
viên, tôi thấy cậu hay là đừng có nghiêm túc quá, vả lại, cô ta trước
đây còn từng đóng phim cấp ba, cậu không thể thật sự muốn cưa cô ta làm
bạn gái chứ?" Trương đại quan nhân đối với nữ diễn viên phim cấp ba vẫn
rất lưu tâm.
Triệu Quang Nghĩa trừng mắt lên nhìn hắn: "Tôi nói nè, con người cậu sao mà phong kiến quá vậy? Phim cấp ba thì sao chứ, đó là đóng phim, tôi
thấy nhân phẩm của Tạ Lệ Trân rất khá! Tôi thích kiểu gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn của cô ta."
Trương Dương đưa tay ra vỗ trán hắn, nói: "Ôi nói nè anh bạn, anh đừng
có điên vậy chứ, có câu nói là gì nhỉ? Đĩ vô tình còn con hát thì vô
nghĩa, huống chi là còn đóng phim cấp ba, cậu..."
Triệu Quang Nghĩa mặt đỏ tía tai gầm lên: "Cậu đừng có vũ nhục người ta, cẩn thận tôi tẩn cậu đó!"
Trương Dương than thầm, thằng nhóc này đúng là một hoa si, hắn hảo tâm
nhắc nhở: "Chí Cường, tôi không nghĩ cậu lại nghiêm túc như vậy đâu, cậu kiềm chế một chút đi, gia đình cậu liệu có cho phép một diễn viên từng
đóng phim cấp ba vào cửa không, đánh chết tôi cũng không tin đâu."
Quách Chí Cường cầm chén trà của Trương Dương lên uống cạn, nói: "Nói vói cậu đúng là phí lời, cậu có giúp tôi không đây?"
"Cậv chạy tới đây bảo tôi nghĩ cách cho cậu, tôi có thể có cách gì chứ? Cậu bảo tôi giúp, giúp thế nào?"
Quách Chí Cường nói: "Cậu và Vương Chuẩn thân nhau như vậy, cậu nói giúp tôi, để tôi tìm được một vai diễn trong đoàn làm phim, cho tôi có cơ
hội đóng chung với Tạ Lệ Trân."
Trương Dương thực sự là to cả đầu ra rồi, Quách Chí Cường tuyệt đối là
loại hoa si, thằng ôn này nhàn rỗi không có việc gì làm, tinh lực đều
chuyển dời lên người Tạ Lệ Trân rồi, may mà Tạ Lệ Trân không vừa ý hắn,
nếu không vạn nhất hai người thật sự yêu nhau, chuyện này kiểu gì cũng
thành họa hại. Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi kệ, câu theo đuổi minh
tinh thì liên quan chó gì tới tôi! Có bản sự thì tự đi lừa đi, tôi nếu
nhúng tay vào, vạn nhất người ta lại thành yêu tôi thì sao?"
"Nhìn cái bộ dạng chó má của cậu kìa, tôi nói cho cậu biết, cậu nếu có ý đồ với Tạ Lệ Trân, tôi sẽ trở mặt với cậu luôn đó!"
Trương Dương trợn mắt lên lườm lại hắn, nói: "Bản thân cậu coi cô ta là
bảo bối thì tưởng rằng người thiên hạ ai cũng coi cô ta là bảo bối hết
chắc, tôi không ngại nói với câu, tôi còn..." Tại sao vốn muốn nói ra
một câu khắc bạc, nhưng nghĩ một chút lại nuốt ngược trở vào, dẫu sao
thì cũng phải để ý tới tình tự của Quách Chí Cường, hiện tại hắn đang
một lòng mê đắm Tạ Lệ Trân, chỉ coi cô ta là cô gái đơn thuần nhất, xinh đẹp nhất trần đời, chẳng chịu nghe người khác nói xấu nửa câu về cô ta.
Vương Chuẩn lúc này gọi điện thoại tới, là muốn thương lượng vói Trương
Dương chụp ảnh quảng cáo phong cảnh, căn cứ theo ý nghĩ của gã, trong
mấy chục giây quảng cáo này phải cô đọng văn hóa phong quang của Giang
Thành, không những phải chụp chùa Nam Lân, tường thành cổ, đường cổ, còn phải chụp cả núi Thanh Đài, nhưng chỉ phong cảnh thôi thì quá đơn điệu, Vương Chuẩn ngẫm nghĩ, nhớ tới một người - Hà Hâm Nhan, gã cho rằng khí chất của Hà Hâm Nhan phù hợp với chủ đề mà gã muốn thể hiện nhất.
Trương Dương nghe Vương Chuẩn nói xong, lập tức đồng ý ngay.
Trương Dương vừa gác điện thoại của Vương Chuẩn thì lập tức gọi điện
thông báo cho Hà Hâm Nhan, không tới một phút, cô bé này liền trả lời,
nghe Trương Dương nói xong chuyện này, Hà Hâm Nhan căn bản không nghĩ
ngợi gì mà đã đồng ý ngay, cô ta làm chuyện gì cũng hùng hùng hổ hổ, so
với đàn ông bình thường còn dứt khoát hơn: "Em tới trạm xe lửa đây, tối
nay sẽ tới Giang Thành!"
Trương Dương vốn nói không cần gấp nhưng người ta đã gác điện thoại rồi.
Quách Chí Cường một mực ở bên cạnh nghe lỏm Trương Dương, mặt mày thần bí nói: "Chuyện gì thế? Có nói hộ tôi không?"
Trương Dương trợn mắt lườm gã: "Cậu có phải là nhàn cư vi bất thiện
không hả? Cả ngày đóng đô ở phòng làm việc của tôi làm gì? Hưởng điều
hòa miễn phí à, uống trà miễn phi à, có thoải mái không?"
"Cậu tưởng tôi thích gặp cậu chắc? Tôi là muốn gặp Tạ Lệ Trân kìa, có
điều người ta lại không cho tôi cơ hội." Quách Chí Cường nói: "Cậu rốt
cuộc là có định giúp tôi hay không đây? Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ
đem việc cậu tòm tem với gái báo lại cho Sở Yên Nhiên đấy!"
Trương Dương trợn mắt lên: "Tôi x, ở đâu ra vậy? Cậu có bệnh à!"
"Tôi không chịu được khi nhìn thấy người ta ăn thịt mà tôi ngay cả canh
cũng không được húp, trong lòng tôi đã mất thăng bằng một cách nghiêm
trọng, cậu cứ xem mà làm đi, người ta đều nói tôi thành sự không đủ mà
bại sự có thừa, tôi thật sự là không nhẫn tâm làm hại cậu đâu!"
Trương Dương bất lực bất cười: "Muốn ăn đòn phải không?"
"Ai cho ai ăn đòn còn chưa biết đâu!"
"Không phục à?"
"Về phương điện quyền anh, tôi hơn cậu ba con phố luôn!"
Hai người nói làm là làm, buổi chiều chạy tới phòng quyền anh của thể
dục quán đối luyện, về phương điện quyền anh, Quách Chí Cường là sư phụ
của Trương Dương, dưới tiền đề không dùng nội công, chú trọng quy tắc,
Trương đại quan nhân thật sự không phải là đối thủ cùa Quách Chí Cường,
liên tục bị Quách Chí Cường đánh trúng mấy lần, có điều Trương Dương
mang đồ bảo vệ, hơn nữa năng lực chịu đòn lại mạnh, không hề chịu một
chút tổn hại nào.
Năng lực học tập của Trương đại quan nhân cũng khiến Quách Chí Cường bội phục không ngớt, tiếp xúc vận động quyền anh chưa tới một tuần đã nắm
được kỹ xảo cơ bản rồi, phòng thủ tiến công rất ra dáng, đố kháng với
một tên lão luyện như gã mà không rơi vào thế hạ phong. Sau khi liên tục bị Quách Chí Cường đánh cho mấy cú, Trương đại quan nhân không nhịn
được nữa, xuất kỳ bất ý nhấc chân lên đá một cái vào mông Quách Chí
Cường.
Quách Chí Cường gỡ chụp răng ra: "Tôi x! Đồ ăn gian!"