Trương Dương cười cởi mũ bảo hiểm ra rồi đi đến bên cạnh
sân để đám người hỗ trợ cởi bỏ bao tay quyền anh: “Ta xem ra, tiểu tử
ngươi có thể kiềm chế được ta là do ta không sử dụng được hai chân, do
quy tắc ước thúc ta a”.
Quách Chí Cường cũng từ trên lôi đài nhảy xuống cười nói:“Không cần quy tắc ước thúc ngươi thì ta đi tìm đánh sao?”. Nếu không áp dụng quy tắc
thì hắn căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương.
Thời gian này đang mùa hè, hai người vận động một lúc người đã đầy mô
hôi, vừa nói vừa cười đi về phía phòng tắm nhưng chưa kịp vào phòng tắm
thì Khương Lượng mang theo Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong đã đi tới. Ngưu
Văn Cường cùng Đỗ Vũ Phong vừa mới tới đã đến Cục du lịch tìm Trương
Dương nhưng không gặp, may thông qua Chu Hiểu Vân mới biết được Trương
Dương chạy đến nơi đây để vận động, thế là mấy người lại bắt Khương
Lượng dẫn đường tìm tới nơi.
Trương Dương nhìn thấy vài vị lão hữu đến chơi thì tất nhiên là hết sức
cao hứng, hắn cầm khăn mặt lau mồ hôi nói: “Vài vị ca ca, đợi một lát để ta đi tắm đã! Đỗ Vũ Phong nhìn thấy quyền đài thì con mắt cũng sáng
lên, hắn cũng là người yêu thích quyền anh nên bèn giựt giây gọi Khương
Lượng lên đài đấu luyện nhưng khiến cho tất cả mọi người không ngờ là,
Khương Lượng cư nhiên còn là một cao thủ quyền anh, hắn mất không đến
một hiệp đã đem Đỗ Vũ Phong đánh bại.
Trương Dương tắm rửa qua loa rồi đi ra. Hắn đem khăn mặt ném cho bọn Đỗ
Vũ Phong rồi ngồi xuống cạnh Ngưu Văn Cường nói: “Hôm nay có việc gì mà
lại tới đây?”. Ngưu Văn Cường nói: “Gặp chuyện buồn bực mà!”.
Trương Dương lưu ý thấy trên mặt hắn có vài vết xước thì không khỏi cười nói: “Tại sao? Chắc lại bị mấy con mèo nhỏ nó cào a?”. Ngưu Văn Cường
xấu hổ cười cười: “Nữ nhân kia thật là phiền phức, ba ngày thì hai ngày
tìm ta, ngươi nói giờ đây nữ nhân tại sao lại tục tằng như vậy? Hảo nữ
nhân tại sao không bị ta đụng vào?”. Trương Dương vỗ vỗ bả vai hắn:
“Thôi đi, bực tức làm gì, buổi tối, ta mời các ngươi uống rượu, chúng ta say sưa một phen!”.
Quách Chí Cường đứng một bên cầm khăn lau đâu ướt sũng nói: “Uống rượu
a, ta cũng đi!”. Trương Dương giới thiệu hắn với Ngưu Văn Cường rồi nói: “Ăn mãi ở khách sạn cũng chán, như vậy đi chúng ta đi quán Lão Nhai ăn
sau đó đi 1919 chơi. Ta sẽ bảo Tô Tiểu Hồng chuẩn bị một chút, thế nào?” Hắn vừa đề nghị lập tức đươc mọi người tán thành.
Quách Chí Cường tặc tâm nổi lên nói: “Trương Dương, ngươi giúp ta hẹn
với Vương Chuẩn và Tạ tiểu thư đi, đêm nay ta cô đơn!”. Trương Dương đối với hắn thực sự không thể làm gì được, nhìn hắn si tình như vậy thì lại gọi điện thoại cho Vương Chuẩn, hắn đương nhiên không thể nói thẳng là
mời Vương Chuẩn đi uống rươu mà nói Tô Tiểu Hông thích xem phim của Tạ
Lệ Trân, buổi tối muốn gặp mặt Tạ Lệ Trân. Vương Chuẩn cũng không biết
người thôi động phía sau chuyện này là Quách Chí Cường nên lập tức đáp
ứng sẽ nói với Tạ Lệ Trân, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên mãi đến khi đám Trương Duơng đi ăn uống thì vẫn không thấy
Vương Chuẩn cùng Tạ Lệ Trân đến, điều này làm cho Quách Chí Cường thập
phần thất vọng. Trong lòng Trương Dương cũng có tâm sự bởi vì Hà Ca Nhan có nói là hôm nay sẽ ngồi xe lửa tới, cho nên hắn tùy thời chờ tin tức
của nàng mà đi đón nhưng thẳng đến lúc cơm nước xong cũng không nhận
được điện thoại của nàng, chẳng lẽ nha đầu kia có chuyện gì trì hoàn mà
phải cải biên kế hoạch.
Quán rượu của Tô Tiểu Hồng đã chính thức khai trương nhưng do việc cải
tạo Lão Nhai vẫn chưa hoàn thành toàn bộ cho nên sinh ý bây giờ còn khá
khiêm tốn nhưng bởi vì có một số khách quen nên thu chi vẫn có thể cân
đối được. Lúc Trương Dương đi vào quán bar thì nhìn thấy trong bãi đỗ xe có ba chiếc xe.
Ngưu Văn Cường cũng là người làm ăn, hắn nhìn tình trạng bãi đỗ xe mà
đoán đươc sinh ý ở đây rất kém, hắn cười nói: “Phương Văn Nam là người
khôn khéo như vậy sao lại chọn mảnh đất này mở quán bar?”.
Trương Dương nói: “Cái này gọi là nhìn xa trông rộng, ngươi biết cái
gì!”, việc mà quán Lão Nhai này là do hắn phụ trách, lời nói của Ngưu
Văn Cường đương nhiên là có chút ít không vào tai. Ngưu Văn Cường cười
nói: “Càng nhiều người sinh ý mới có thể càng tốt!”. Khương Lượng nói:
“Cho nên ngươi chỉ có thể làm ăn tại thị trấn, ánh mắt quá ngắn!”.
Đỗ Vũ Phong giúp đỡ Ngưu Văn Cường phản bác nói: “Ngươi cũng từ thị trấn đi ra mới được vài ngày mà đã xem thường người thị trấn chúng ta?” Đám người này huyên não nhưng cũng chỉ vui đùa thôi, cũng sẽ không thật sự
trở mặt. Khi tới gần cửa chính quán bar thì Hà Ca Nhan rốt cục gọi điện
thoại tới, nàng cười nói: “Trương Dương! Ta đến rồi!”.
Trương Dương nhìn đồng hồ đã thấy 8:30 tối: “Tại sao lại đến muộn như
vậy!? Đang ở nơi nào? Ta đi đón ngươi?”.“Không cần, ta cùng Hồ tỷ ở
cùng một chỗ!”.
“Ai?”. Điện thoại bị một người khác giật lấy: “Ta đây!! Trương trưởng
phòng thật sự là quỷ nhân hay quên, nhanh như vậy đã quên ta rồi?”.
Trương Dương lúc này mới kịp phản ứng, đối phương là Hồ Nhân Như, hắn
cười nói: “Sao có thể chứ. Hồ tiểu thư tuyệt đại tao nhã, bộ dáng hại
dân làm cho người ta cả đời khó quên!
Hồ Nhân Như nở nụ cười khanh khách: “Ngươi ở chỗ nào, chúng ta đã lên xe taxi rồi!”. Trương Dương vừa nói chuyện với Hồ Nhân Như vừa đi vào quán bar.
Lúc này Tô Tiểu Hồng đã chuẩn bị xong rượu và đồ ăn sáng, đối với đám
người Trương Dương này mà nói, văn hóa quán bar là ầm ĩ và nâng ly. Hơn
nữa để duy trì tửu lượng thì còn phải hầu hạ ăn sáng.
Bởi vì muốn xem biểu diễn nên cả đám ngồi ở đại sảnh! Quách Chí Cường
sau khi ngồi yên chỗ lại thúc giục Trương Dương gọi điện thoại cho Vương Chuẩn. Trương Dương bị bắt buộc bất đắc dĩ chỉ có thể gãi đầu gọi điện
nhưng không ngờ Vương Chuẩn đã đi tới cửa quán bar, lần này chẳng những
hắn đến đây mà còn đưa Tạ Lệ Trân đi cùng, cái khiến cho Quách Chí Cường mừng rỡ là Tạ Lệ Trân không đưa nữ trợ lý kia đi cùng.
Tạ Lệ Trân khá nổi tiếng, đám bạn Trương Dương cơ hồ liếc mắt một cái
đều nhận ra nàng. Hai mắt Ngưu Văn Cường cũng phát sáng nói khẽ với
Trương Dương nói: “Đây không phải là Tạ Lệ Trân sao?”.
Trương Dương gật nhẹ đầu: “Thật xinh đẹp, mặc quần áo so với không có
mặc có xinh đẹp hơn! Trương Dương véo vào hông hắn một cái nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi nói chuyện chú ý một chút, nàng chính là tình nhân trong
mộng của Quách Chí Cường!”. Ngưu Văn Cường có chút tiếc nuối cảm thán
nói: “Con mẹ nó ta đã tới chậm, sớm biết nàng đã đến đây thì ta sẽ đến
sớm vài ngày!”.
Trương Dương có chút buồn bực. Diễn viên phim cấp ba này lại có lực hấp
dẫn lớn như vậy sao? Tại sao cả đám đều biểu hiện như bị sắc hút hồn
vậy... Lúc này Quách Chí Cường đã tiến lên nghênh đón, rất ân cần kéo
ghế mời Tạ Lệ Trân ngồi xuống, sau đó mặt đầy tươi cười nói: “Tạ tiểu
thư uống chút gì không?”.
Trương Dương thật sự không nhìn được vẻ mặt hắn lúc này đành nhìn về
phía Tô Tiểu Hồng vẫy vẫy tay, Tô Tiểu Hồng lắc lắc thân hình uốn éo như rắn đi tới cười nói: “Trương trưởng phòng có phân phó gì a?”. Trương
Dương cười nói: “Cho trước hai chai Lộ Địch mười ba năm, bốn bình Phi
Thiên, một thùng Bách uy ướp lạnh, đêm nay thượng Quách công tử mời
khách!".
Tô Tiểu Hồng đương nhiên tinh tường thân phận của Quách Chí Cường nên
không khỏi cười nói “Quách công tử mời khách thì ngài cũng không thể
mãnh liệt làm thịt người ta nha!”.
Quách Chí Cường đang tiếp Tạ Lệ Trân nên tất nhiên không thể để mất mặt
mũi, hắn đại khí phất phất tay nói: "Hôm nay ai uống gì cứ uống, tất cả
đều tính trên đầu ta!”. Trương Dương cười tủm tỉm kề vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Bạn thân, hôm nay có mang đủ tiền không?”. Quách Chí Cường nhỏ giọng nói: “Kí số, hôm nào ta trả lại ngươi!”.
Vương Chuẩn đối với phong cách thiết kế và bài trí trong 1919 cũng rất
hứng thú nên nhờ Tô Tiểu Hồng dẫn đi đi lòng vòng bốn phía, khi trở về
đã nhìn thấy Quách Chí Cường đi lên sân khấu tặng cho Tạ Lệ Trân một ca
khúc “Thật ra em không hiểu lòng tôi”. Giọng hát của Quách Chí Cuờng
thực sự có vài phần chuyên nghiệp nên được mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả Tạ Lệ Trân từ xưa đến nay đối với hắn không yêu thích cũng mỉm
cười cố vỗ tay.
Vương Chuẩn ngồi xuống bên Trương Dương cười nói: “Vị Quách công tử này
hát không tệ!”. Lúc này Ngưu Văn Cường đã rót một chén rượu đưa cho Tạ
Lệ Trân đi mời rượu Quách Chí Cường, Tạ Lệ Trân cười đi tới.
Quách Chí Cường tiếp nhận chén rượu do Tạ Lệ Trân đưa tới ngửa cổ uống
một hơi hết sạch, mọi người lại đồng thanh trầm trồ khen ngợi. Trương
Dương cười nói: “Ngươi chẳng lẽ không thấy hắn có chủ ý với ai sao?”.
Vương Chuẩn nở nụ cười.
Lúc này Hồ Nhân Như cùng Hà Ca Nhan hai người sóng vai xuất hiện ở chỗ
cửa lớn quán bar, hai nàng vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của nam tử toàn trường. Hồ Nhân Như mặc cái áo tơ màu xám bạch cộc tay, phía
dưới mặc váy ngắn màu xám để lộ một đôi đùi đẹp cực kỳ mê người, toàn
thân toát ra vẻ đẹp nữ tính chức nghiệp thành thục. Hà Ca Nhan thì mặc
áo màu hồng phối hợp với quần màu lam nhạt, áo đút trong quần nhưng lại
để lộ ra đầu vai trắng như tuyết đồng thời áo ôm sát lấy thân để lộ ra
đường cong hoàn mỹ hấp dẫn ánh mắt. Mùa hè quả nhiên là thuộc về nữ
nhân, là thời gian các nàng có thể tận tình biểu hiện ra vẻ mỹ lệ của
chính mình.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào các nàng nhưng các nàng thì lại
chú thị vào Trương Dương. Trương Dương cười đứng lên đi về phía các
nàng. Ngưu Văn Cường tràn ngập vẻ hâm mộ nhìn Trương Dương nói: “Đồng
nghiệp bất đồng mệnh!”. Đỗ Vũ Phong trợn mắt nhìn nói: “Đã biết mệnh
mình thì về Xuân Dương bán hàng đi!”. Ngưu Văn Cường thở dài nói: “Ta
cũng tuy cầu cái gì rất cao đâu!”.
Vương Chuẩn cùng Hà Ca Nhan coi như là quen biết đã lâu. Hắn rất nhiệt
tình đi tới bắt chuyện. Hồ Nhân Như và Hà Ca Nhan là gặp nhau ở trên xe
lửa và cùng nhau ăn tối trên đó. Hồ Nhân Như tiếp nhận chén rượu do
Trương Dương đưa tới nói: “Ta lần này là vì công việc, không thể tưởng
được lại gặp Ca Nhan đi cùng xe, một đường cười cười nói nói bất tri bất giác cứ tới đây.”.
Hà Ca Nhan nói: “Ta tới đây cũng là vì công việc, để giúp Trương Dương
làm quảng cáo”. Khi nói ra những lời này nàng không khỏi có chút chột
dạ. Dù sao lần này cũng có điểm lấy việc công làm việc tư, thật ra nàng
sau khi được nghỉ hè vốn có ý định về với ông bà nhưng sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì lập tức chạy đến Giang Thành. Vương
Chuẩn là người buôn bán nên lập tức biểu hiện ra: “Hà tiểu thư, bởi vì
lần này quảng cáo có tính chất công ích cho nên về phương diện thù
lao......".
Trương Dương cười nói: “Tục tằn, Hà Ca Nhan cũng không có nói đến tiền
nong!”. Hà Ca Nhan nói: “Ta làm miễn phí, vì trợ giúp Giang Thành tuyên
truyền kinh tế du lịch, coi như là ta vì kinh tế địa phương mà cống
hiến!”.
Trương Dương nói: “Yên tâm, cũng sẽ không khiến ngươi về tay không, ta
sẽ mời ngươi đi du lịch miễn phí tại Giang Thành. Trong khoảng thời gian này mọi chi phí ta sẽ bao.” Hắn tận lực cường điệu nói: "Tiền túi của
ta a!!”. Ngưu Văn Cường đi theo nói một câu: “Ta cũng muốn tài trợ, Hà
tiểu thư có tiếp nhận không?”.
Hà Ca Nhan căn bản không tiếp chuyện cười với Trương Dương nói: “Ta ăn
rất khở, chút tiền lương của ngươi có đủ hay không a!?”. Ngưu Văn Cường
thấy khó xử, không ngờ trong mắt người ta căn bản là không có người
khác, hắn nhìn nhìn Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như mỉm cười nói: “Trương
Dương, ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, ta cũng là khách
nhân, ngươi cũng phải tỏ vẻ với ta chứ!”.
Lúc này trên đài nhạc khúc dừng lại, Tô Tiểu Hồng đi lên sân khấu mỉm
cười nói: “Đêm nay các lão bằng hữu tề tụ, chúng ta hoan nghênh tiểu thư Hà Ca Nhan hát tặng mọi người một khúc được không?”. Tất cả mọi người
đồng thời vỗ tay.
Hà Ca Nhan nhìn nhìn Trương Dương, hiển nhiên là trưng cầu ý kiến của
hắn, Trương Dương gật đầu nói: “Hát một bài, để cho bọn họ kiến thức một chút!”.
Hà Ca Nhan lúc này mới cười đi lên sân khấu, quay sang Tô Tiểu Hồng nhỏ
giọng nói cái gì đó. Không bao lâu sau, tiếng nhạc vang lên, bài hát là
“Nhất thì hạ lưu hành”, chất giọng của Hà Ca Nhan tuyệt đối là chuyên
nghiệp, nàng vừa cất tiếng ca tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Theo nhận định của Trương Dương, trong đám nữ hài tử này thì Hà Ca Nhan
ngoài xinh đẹp ra thì không nghi ngờ gì là người hát hay nhất vì nàng
xuất thân từ trường nghệ thuật ra.
Quách Chí Cường lúc này cũng tập trung nhìn lên sân khâu, hắn nhẹ nhàng
đụng vào vai Trương Duơng thấp giọng nói: “Bạn thân, người ta đang hướng về phía ngươi bày tỏ tình yêu đấy!”. Tuy nhiên thanh âm của hắn quá
lớn, cơ hồ tất cả mọi người chung quanh đều nghe được, Hồ Nhân Như buồn
cười.
Trương Dương giả bộ không nghe thấy, bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Hồ Nhân Như chủ động cùng hắn cạch chén rượu nói: “Chuyện công trình cơ
giới kia phải cảm ơn ngươi!”. “Chỉ là chuyện nhấc tay thôi, đúng rồi, ta quên chưa giới thiệu ngươi với một người!". Trương Dương gọi Tô Tiểu
Hồng tới, Tô Tiểu Hồng được coi là đại điện cho Phương Văn Nam, trong
khi đó đối với phương diện sinh ý Trương Dương cũng không muốn nhúng tay quá nhiều nên đem Tô Tiểu Hồng cùng Hồ Nhân Như giới thiệu lẫn nhau, sự tình sau này sẽ do các nàng chính mình đi làm.
Đêm đó tất cả mọi người đều tận hứng, mãi đến rạng sáng mới tan đi.
Trương Dương bảo Hồ Nhân Như cùng Hà Ca Nhan hai người đi về Đế Hào
thịnh thế còn hắn cùng mấy gã bạn thì chuẩn bị đi về biệt thự tiếp tục
chiến đấu.
Án hình đối với Tưởng Tâm Tuệ đã được phát ra, bởi vì hành vi của nàng
đã cấu thành phạm tội, tuy rằng sau này đã tiến hành khắc phục nhưng dù
sao đã gây ra hậu quả xấu nên bị phán xử tù có thời hạn hai năm. Trong
hệ thống y tế còn có sáu cán bộ nữa bị nhận hình phạt. Phùng Ái Liên sơ
thẩm bị xử tù chung thân, bị tước đoạt quyền lợi chính trị suốt đời
nhưng nàng cũng không chống án mà tỏ vẻ phục tùng phán quyết của Tòa án. Đối với hệ thống cán bộ Giang Thành mà nói, đám mây đen bao phủ lên bầu trời Giang Thành cuối cùng đã tan đi. Theo sau vụ nguyên Thị trưởng Lê
Quốc Chính tử vong và Phùng Ái Liên bị tuyên án, trận kinh đào hãi lãng
này rốt cục cũng lắng xuống.
Bí thư Thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ giờ phút này đang lẳng lặng ngồi
trong văn phòng, hắn quay lưng lại với bàn làm việc, đưa mắt nhìn qua
cửa sổ mà quan sát phong cảnh dưới chân Giang Thành. Tuy Giang Thành
đang trong giai đoạn thay đổi lớn nhưng trong tầm mắt hắn thì trước mắt
chưa nhìn thấy một Giang Thành biến hóa quá lớn.
Tâm tình Hồng Vĩ Cơ dạo này không tốt. Nghĩ lại trong đám cán bộ cùng
tuổi, trên con đường quan lộ thì hắn được tính là gặp nhiều thuận lợi
nhất. Trong lúc vị bạn học Lý Trường Vũ còn đang là Bí thư huyện ủy Xuân Dương thì hắn đã là Bí thư Thị ủy Lam Sơn, trên vị trí này hắn đã được
tất cả mọi người thán phục, đã đem lại cho kinh tế Lam Sơn năm năm liên
tục tăng trưởng và là chứng minh tốt nhất cho chiến tích của hắn. Tuy
vậy, trước khi Hồng Vĩ Cơ đến Giang Thành hắn cũng không có quá nhiều
hùng tâm vì Giang Thành này là một thành phố công nghiệp già cỗi. Muốn
trong vòng ngắn ngủi năm năm đạt được thay đổi mang tính căn bản là rất
khó. Hồng Vĩ Cơ thậm chí không nghĩ tới mình sẽ ngồi ở Giang Thành ngây
ngốc năm năm. Hăn đã từng là Bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất Bình Hải, cũng
là tương đương cấp Phó tỉnh trưởng nên ánh mắt của hắn nhìn xa hơn. Lúc
mới đến Giang Thành, hắn chỉ chăm chú vào vị trí Thường vụ Tỉnh ủy,
trong lòng cho rằng ván đã đóng thuyền, vấn đề chỉ là thời gian nhưng
hắn cũng không có nghĩ đến, hắn mới đến đây không bao lâu thì Giang
Thành liên tiếp phát sinh chuyện. Những chuyện này mặc dù biểu hiện ra
ngoài không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng tới hắn nhưng lại ảnh hưởng thật lớn đến quan hệ giữa hắn và Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri.
Công bình mà nói, Cố Duẫn Tri cũng không có biểu hiện ra sự bất mãn đối
với hắn. Thậm chí khi có người tố hắn có vấn đề về kinh tế thì Cố Duẫn
Tri còn biểu hiện ra đủ tha thứ cùng thấu hiểu nhưng Hồng Vĩ Cơ hiểu rõ
Cố Bí thư cũng không coi hắn là người một nhà, thậm chí không định kéo
hắn vào trận doanh của đối phương. Lúc mà Cố Duẫn Tri và Hứa Thường Đức
đấu tranh thì hắn rất không may bị tính vào trận doanh của Hứa Thường
Đức.
Vì vậy mà vị trí Thường vụ Tỉnh ủy này đối với hắn mà nói đã ngày càng
xa vời. Hồng Vĩ Cơ ý thức đươc trong thời gian ngắn hắn rất khó nhảy ra
ngoài Giang Thành, ít nhất là lúc Cố Duẫn Tri còn tại nhiệm thì viễn
cảnh con đường làm quan của hắn thập phần ảm đạm. Hắn thậm chí còn vụng
trộm khẩn cầu, hy vọng rằng Cố Duẫn Tri có thể sớm về hưu, hy vọng Cố
Duẫn Tri có thể sớm ngày rời khỏi vị trí Bí thư Tỉnh ủy.
Lần này hệ thống y tế sinh chuyện khiến cho Hồng Vĩ Cơ minh bạch được
một cái đạo lý, đó là hắn mặc dù là Bí thư Thị ủy Giang Thành nhưng tại
chính đàn Giang Thành uy tín cũng không cao cho nên mới sinh ra trò đùa
giỡn bức vua thoái vị tại hội nghị Thường ủy kia. Sau này Lý Trường Vũ
tuy có giải thích với hắn nhiều lần nhưng Hồng Vĩ Cơ lại thủy chung khó
có thể tiêu tan được. Làm quan đến vị trí này đều có ý chí không giống
bình thường, tuy ý chí của Hồng Vĩ Cơ cũng không nhỏ nhưng những cám dỗ
và khó khăn trên con đường làm quan đã khiến cho tâm tính hắn phát sinh
biến hóa vi diệu, hắn cần phải có một khoảng thời gian để tỉnh táo lại.
Sau khi Phùng Ái Liên thay đổi khẩu cung, Hồng Vĩ Cơ đã bắt đầu dần dần
tỉnh táo, hắn bắt đầu đối mặt với vị trí hoàn cảnh của chính mình, bắt
đầu lo lắng sau này mình nên làm như thế nào?
Thư ký Lý Huy gõ cửa, sau khi được cho phép thì đi vào, hắn nói khẽ:
“Hồng bí thư, Tả thị trưởng đến đây!”. Hồng Vĩ Cơ gật đầu thì Tả Viên
Triêu đã cười đi vào trong phòng hắn. Hồng Vĩ Cơ đứng lên, hắn cười chỉ
vào ghế nói: “Viên Triêu a!! Ngồi! Ta đang muốn tìm ngươi!"
Tả Viên Triêu ngồi xuống, Lý Huy rót cho hắn chén trà, sau đó lại lấy
cho Hồng Vĩ Cơ một cốc đầy nước rồi mới lui ra ngoài. Hồng Vĩ Cơ ngồi
xuống bên người Tả Viên Triêu nói khẽ: “Chuyện của chị dâu ngươi ta thấy thật đáng tiếc!”.
Tả Viên Triêu trên mặt lộ ra vẻ đau lòng nói: “Mỗi người đều phải chịu
trách nhiệm về hành vi của mình. Hồng bí thư, pháp luật của chúng ta
nghiêm minh, bất luận kẻ nào đều không có ngoại lệ”. Những lời này Tả
Viên Triêu nói ra cũng không có khó khăn gì, sâu trong đáy lòng hắn rất
khó chịu đối với Hồng Vĩ Cơ, hắn cho rằng trước đây mọi cử động của Hồng Vĩ Cơ một mực đều nhằm vào chính mình, còn Hồng Vĩ Cơ cũng có lý do,
hắn cho rằng là Tả Viên Triêu đạo diễn việc tố cáo việc của mình lên
tỉnh, nên lần này cho Tả Viên Triêu một lần giáo huấn cũng là bình
thường.
Tả Viên Triêu nói: “Hồng bí thư, ta lần này tới là muốn báo cáo về việc
Khai phá khu, trước mắt tiến độ mở rộng tiến triển thuận lợi, nguồn tài
chính ban đầu cũng đã có nhưng mà căn cứ tính toán sơ bộ thì khoản ngân
sách đầu tư hiện nay còn xa mới đủ, cần phải mở rộng chiêu thương”.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Việc mở rộng Khai phá khu Giang Thành là công trình cấp trọng điểm của Tỉnh, Tỉnh cũng đã cho chúng ta không ít chính sách ưu
đãi, Thành phố cũng đã toàn lực duy trì về tài chính cho công trình. Ta
hy vọng chúng ta có thể xây dựng được một khu Khai phá đứng đầu Bình
Hải, thậm chí là cả khu tam giác kinh tế Thanh Giang!”. Tuy nhiên nghe
đến đây Tả Viên Triêu cảm thấy Hồng Vĩ Cơ vẫn chưa rõ ý mình thì hắn
thấp giọng nói: “Hồng bí thư, việc mở rộng không có vấn đề gì, viễn cảnh cũng hết sức tốt, vấn đề mấu chốt ở chỗ nguồn tài chính rót vào. Trước
mắt chúng ta đang sử dụng quá nhiều nguồn tài chính của địa phương, chỉ
riêng công trình ba đường vòng bao quanh thành phố cũng đã lấy đi một bộ phận tài chính vốn định rót vào cho khu Khai phá!”.
Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nói: “Việc chiêu thương thì cần phải xem năng lực
của bên chính quyền các ngươi!”. Hắn chỉ một câu đã đẩy sạch sẽ trách
nhiệm.
Tả Viên Triêu trong lòng thầm mắng, thật sự là một lão hồ ly nhưng loại
tâm tình bất mãn này vẫn không biểu lộ ra, hắn kiên nhẫn nói: "Hồng bí
thư, trước đây chúng ta làm chiêu thương hấp dẫn đầu tư chủ yếu nhằm vào quốc nội, Hongkong và khu vực Đông Nam Á. Ta nghĩ như vậy vẫn chưa đủ
mà phải mở rộng tầm mắt xa hơn một ít, phải thu hút một số doanh nghiệp
quốc tế Âu Mĩ để bọn họ tới Giang Thành làm ăn”.
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, luận sự mà nói, đề nghị của Tả Viên Triêu rất có đạo lý. Hắn thấp giọng nói: “Công tác chiêu thương là công tác trọng điểm
nên phải điều động các đồng chí tích cực nhất!”.
Tả Viên Triêu nói: “Hồng bí thư, ta có một biện pháp!”. Hồng Vĩ Cơ nhìn Tả Viên Triêu cổ vũ hắn nói tiếp.
Tả Viên Triêu nói: “Ta nghĩ biện pháp là cần đi ra ngoài, mời một số
doanh nghiệp ngoại quốc lớn đến Giang Thành tham quan. Nói đến đi ra
ngoài thì chúng ta có thể tổ chức đoàn khảo sát đi Âu Mĩ thăm quan học
tập, học tập kinh nghiệm tiên tiến của người khác đồng thời làm tốt công tác chiếu thương thu hút đầu tư."
Hồng Vĩ Cơ đối với ý nghĩ này của Tả Viên Triêu tỏ vẻ đồng ý, hắn thấp
giọng nói: “Mời họ vào, việc này đã có tính toán cụ thể gì chưa?”. Tả
Viên Triêu nói: “Tháng trước ta đi hội hoa ở Bắc Nguyên, ở đó họ lợi
dụng hội chợ mà mời tới không ít khách thương bên ngoài mà phát triển
kinh tế mậu dịch. Ta thấy, hội hoa lần này bọn họ làm thành năm trăm
hạng mục đồng thời cố ý phấn đấu đạt tới hơn một ngàn hạng mục. Hiệu quả là cực kỳ rõ rệt, kinh nghiệm tiên tiến của bọn họ chúng ta hoàn toàn
có thể lấy ra dùng.”.
Hồng Vĩ Cơ nói: "Ngươi cũng muốn làm hội hoa?”.
Tả Viên Triêu cười nói: “Nguời ta làm hội hoa, nay nếu chúng ta cũng làm theo họ thì chẳng phải là bắt chước người khác sao? Ta đã suy nghĩ mấy
ngày thì Giang Thành chúng ta có văn hóa ẩm thực đã lâu, không bằng
chúng ta tổ chức cái gọi là “Mỹ thực tiết”, lợi dụng ẩm thực để tạo ra
chiêu bài chiêu thương'”.
“Mỹ thực tiết? Ta không cảm thấy có cái gì đặc sắc! Thành thị nào cũng
đều làm qua rồi!". Tả Viên Triêu nói: “Hồng bí thư, Giang Thành chúng ta chả phải có tập tục ăn thịt dê vào thời tiết nóng sao?”.
Hồng Vĩ Cơ tuy không phải người Giang Thành nhưng đến Giang Thành đã một thời gian ngắn, đối với tập tục ẩm thực của Giang Thành cũng có hiểu
biết nhất định. Mỗi kỳ nghĩ hè đến, dân chúng đều tổ chức hội ăn thịt
dê, uống súp dê để cường thân kiện thể, tư âm bổ khí. Bởi vậy, dân gian
sớm có câu “Đến Giang Thành ăn một bát canh, không cần thần y cho phương thuốc” là vậy.
Tả Viên Triêu nói: “Theo lịch sử ghi lại, trước Tống Triều, trong các
bữa tiệc cung đình thịt dê là đồ ăn chính. Đến triều Nguyên, thịt dê
trong bữa tiệc cung đình lại càng chiếm được địa vị thống soái, chiếm
đến hai phân ba lượng thức ăn. Trong ngôn ngữ Hán thì hay có các câu “Kì Dương vị tường”,“Dương đại vi mỹ”,“Ngư dương vi tiên’’, “Thực dương vi
dưỡng”... đều dẫn dắt và chúc phúc mọi nguời có cuộc sống tốt đẹp cũng
như truy cầu mỹ thực.
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, cảm giác đề nghị của Tả Viên Triêu càng ngày càng có ý tứ.
Tả Viên Triêu nói: “Việc tổ chức chuyện ăn thịt dê và thời tiết nóng
thành ngày lễ lần thứ nhất vừa có thể phát triển văn hóa ẩm thực cũng
như có thể xúc tiến thương mậu, đây là việc nhất cử lưỡng tiện”.
Hồng Vĩ Cơ cười nói: “Hảo! Ngươi nghĩ rất tốt, Viên Triêu a!, chuyện này phải làm thành đại sự, Giang Thành chúng ta cũng nên có một vài việc
vui mừng để hấp dẫn sự chú ý của Bình Hải”.
Tả Viên Triêu nói: “Ý tưởng này cũng không phải của ta mà do vài vị giáo sư trường Đại học sư phạm Giang Thành báo cáo với ta để gọi là phát
triển văn hóa thành thị. Đấy là một trong những đề nghị của họ, ta cảm
giác rất hay cho nên mới báo cáo lại với ngài”.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Thời gian cũng chỉ còn một tháng a, thời gian có phải
là hơi gấp gáp quá không?”. Tả Viên Triêu nói: “Vạn sự khởi đầu nan, có
lần đầu tiên thì sau này mới có thể làm càng tốt, càng làm càng lớn! Chỉ cần chúng ta tận tâm tận lực thì ta nghĩ một tháng trù bị là đủ!”.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Hội nghị Thường ủy lần sau ta sẽ tuyên bố chuyện này!”.
Lý Trường Vũ khi nghe được việc Tả Viên Triêu muốn làm Phục dương tiết
thì cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Dù sao mảng văn hóa do hắn phụ trách,
cảm giác đầu tiên đương nhiên là có chút khó chịu nhưng lại lập tức nghĩ tới giờ đây Tả Viên Triêu là Quyền Thị trưởng Giang Thành, cho dù người ta đưa ra chuyện này cũng không có cái gì không đúng. Kế tiếp Lý Trường Vũ bắt đầu bình tĩnh lo lắng tác đụng của chuyện này đối với Giang
Thành, hắn không thể không thừa nhận đề nghị này của Tả Viên Triêu rất
tốt, việc chiêu thương thu hút đầu tư không thể chỉ là một câu nói suông được, không thể chỉ cả ngày nói bốc nói phét mà không đi làm thực tế
được.
Giờ đây Giang Thành xác thực đang tiến hành cải cách tổng thể nhưng biến hóa của Giang Thành còn chưa được người khác hiểu rõ. Điều kiện và
chính sách đầu tư của Giang Thành rất tốt nhưng bên ngoài vẫn chưa nhận
thức được, nói cách khác là khuyết thiếu một sự hiểu biết chung mà Phục
dương ẩm thực tiết do Tả Viên Triêu đưa ra hoàn toàn bổ khuyết được chỗ
trống này. Lý Trường Vũ chưa bao giờ phủ nhận năng lực của Tả Viên
Triêu, xem ra vị Quyền Thị trưởng này đối với công tác cải cách vẫn có
giải thích đặc biệt của mình.
Hội nghị Thường ủy Giang Thành đối với đề nghị tổ chức Phục dương tiết
của Tả Viên Triêu đều bỏ phiếu thông qua, trong đó Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ đương nhiên đảm nhiệm chủ tịch Ban tổ chức, Tả Viên Triêu là Phó chủ tịch phụ trách công tác thực tế, Lý Trường Vũ là ủy viên thường trực xử lý công việc. Mục tiêu của Phục dương mỹ thực là khơi dậy sự quan tâm
đối với văn hóa, du lịch, ẩm thực các mặt, đối với năng lực của đội ngũ
cán bộ Giang Thành, cũng coi như là lần thứ nhất được kiểm duyệt toàn
diện.
Khi thảo luận tự do sau khi Hồng Vĩ Cơ đưa ra việc tổ chức Phục dương
tiết năm nay, Lý Trường Vũ nói: “Ta nghĩ Hội trường chính tổ chức Phục
dương tiết có thể thiết lập tại Lão Nhai. Giờ đây việc cải tạo Lão Nhai
đã cơ bản hoàn thành, có thể nhân cơ hội Phục dương mỹ thực tiết lần này mà giới thiệu Lão Nhai với du khách thập phương”.
Tả Viên Triêu cười nói: “Lý Phó thị trường nói không sai, bất quá chúng
ta phải lo lắng đến tình huống thực tế, ở Lão Nhai đường sá hẹp, không
thích hợp để tổ chức các hoạt động quy mô lớn như vậy, hơn nữa Phục
dương tiết lần này chúng ta tuy nói là phát triển văn hóa ẩm thực nhưng
mục tiêu thực sự lại là phát triển kinh tế. Theo ta Hội trường cần phải
thiết lập tại Khai phá khu, nơi đấy có quảng trường rộng, giao thông
tiện lợi, cũng thuận tiện để duy trì trật tự và không gây xáo trộn đối
với cuộc sống bình thường của nhân dân”.
Lần này Hồng Vĩ Cơ đứng về phía Tả Viên Triêu: “Ta nghĩ Tả thị trưởng
nói không sai. Hội trường chính nên thiết lập tại Khai phá khu, mục tiêu chính của chúng ta là hoạt động kinh tế, chủ yếu là muốn giới thiệu với khách nhân về diện mạo khu Khai phá, để bọn họ minh bạch về chính sách, điều kiện đầu tư của chúng ta!”. Bí thư Thị ủy cùng Thị trưởng đều đã
nói như vậy thì các Ủy viên Thường ủy đương nhiên không có ý kiến gì,
vài ngày kế tiếp, Lý Trường Vũ rất nhanh đã cảm giác được trong vụ này
Tả Viên Triêu đối với hắn có vẻ xa lánh. Các ủy viên Ban tổ chức cơ hồ
đều là do Tả Viên Triêu bổ nhiệm, chính hắn tuy là ủy viên thường trực
xử lý công việc nhưng lại là hư chức. Hắn minh bạch, người ta từ đầu đã
không muốn cho chính mình tham dự chuyện này, đây là chiến tích của
người ta, mình muốn được phân một chén canh là không thể!
Trong lúc Thị ủy và chính quyền Giang Thành đang oanh oanh liệt liệt trù bị Phục dương âm thực tiết thì Trương Dương lại đi theo đoàn làm phim
tới Thanh Thai sơn, cùng đi với Vương Chuẩn để tổ chức quay phim chụp
ảnh tuyên truyền quảng cáo du lịch cho Giang Thành.
Hà Ca Nhan mặc một cái áo dài màu trắng theo lối cổ trang, trông tựa như Lăng Ba tiên tử từ trên rừng trúc xanh xẹt qua, cả đoàn làm phim đối
với khí chất phong tư của nàng đều tán thưởng không thôi, ngay cả Tạ Lệ
Trân cũng nhịn không được nhìn Vương Chuẩn tán dương: “Hà tiểu thư thật
sự là xinh đẹp, hoá trang cổ trang mà thanh thuần như thế, nếu đi diễn
vai Thiếu nữ u hồn xinh đẹp thì riêng việc hóa trang so với Tiểu Hiền
còn muốn kinh diễm hơn”.
Vương Chuẩn thật ra đã nhiều lần có lời mời chiêu nạp Hà Ca Nhan, chỉ
tiếc là Hà Ca Nhan đối với sự nghiệp biểu diễn cũng không quá hứng thú,
nàng lần này sở dĩ đáp ứng đi quay phim quảng cáo cũng chủ yếu là đi
chơi hơn nữa là cho Trương Dương mặt mũi. Trong giới học sinh nghệ
thuật, tuy nàng là một trong những người cực kỳ có thiên phú và thành
tích tốt nhất nhưng Hà Ca Nhan lại không hề giống các cô gái khác. Đối
với ngành biểu diễn nghệ thuật không quá hứng thú, ở sâu trong lòng nàng đối với biểu diễn nghệ thuật có cảm giác bài xích.
Vương Chuẩn rất hài lòng xem màn hình camera rồi nhìn Trương Dương nói:
“Trương trưởng phòng, ngươi thử khuyên nhủ nàng xem điều kiện ra sao,
nếu được ta dám cam đoan chỉ cần trong vòng ba năm sẽ khiến cho nàng nổi danh khắp cả Đông Nam Á!”.
Trương Dương cười cười cũng không có trả lời, lúc này trên bầu trời đột
nhiên rơi xuông mấy giọt mưa. Vương Chuẩn vội vàng chỉ huy đoàn làm phim kết thúc công việc, Hà Ca Nhan từ trên không trung hạ xuống. Trương
Dương đi qua đỡ nàng xuống. Hà Ca Nhan cười nói: “Ta biểu hiện thế
nào?”.
“Rất tốt. Không thể tốt hơn!”. Hà Ca Nhan cười ngọt ngào phá lệ.
Trương Dương che cho nàng đi vào trong trại tạm thời, Vương Chuẩn lại
chỉ đạo đám quay phim quay cảnh rừng trúc trong mưa, tên đạo diễn lưu
manh này rất chuyên nghiệp.
Quách Chí Cường ân cần đưa khăn mặt cho cho Tạ Lệ Trân, nguyên bản vụ
quay phim chụp ảnh này hắn không có chuyện gì nhưng do nhàn rỗi mà cũng
là cố tình nhàn rỗi mà tìm Trương Dương để làm vai cố vấn cho Cục du
lịch mà theo lên Thanh Thai sơn. Điều này cũng tồi. Hắn thành trợ lý đời sống cho Tạ Lệ Trân nhưng mà được cái thằng nhãi này rất biết cách làm
người, ra tay lại hào phóng nên cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều
thân quen với hắn. Hắn còn đáp ứng Vương Chuẩn, hai ngày lúc quay cảnh
công thành thời chiến tranh sẽ điều bộ đội tới diễn vai quần chúng.
Tạ Lệ Trân cũng không giống lúc đầu, không phải lúc nào cũng hờ hững nữa mà giờ đây ngẫu nhiên cũng nói chuyện với hắn đáp hai ba câu, như vậy
cũng đã khiến cho Quách Chí Cường mừng rỡ.
Buổi chiều mưa tạnh, Vương chuẩn lại kéo ra chụp cảnh cầu vồng còn Hà Ca Nhan tại thác nước hoàn thành cảnh quay đánh đầu thì toàn bộ cảnh diễn
quảng cáo chấm dứt.
Đoàn Vương Chuẩn còn muốn ở lại trên núi để tiếp tục quay bổ sung đủ
hình ảnh còn Trương Dương và Hà Ca Nhan nhiệm vụ đã hoàn thành nên hai
người có ở lại cũng không ý nghĩa gì. Sau khi thương lượng thì xuống núi sớm. Khi đi xuống đến thôn Thanh Hà thì màn đêm đã buông xuống. Bí thư
chi bộ Lưu Truyền Khôi vẫn đang ngồi xổm dưới cây hòe trước cửa Thôn ủy
hút thuốc lá, nhìn thấy Trương Dương cùng Hà Ca Nhan đi tới, hắn đứng
dậy: “Trương Dương, đã trở lại!”.
Truơng Dương cười gật nhẹ đầu: “Lão bí thư chi bộ tại sao còn đang chỗ
này?”. Luu Truyền Khôi rít một hơi thuốc lá nói: “Chờ ngươi, thấy ngươi
đỗ xe ở đây nên muốn chờ ngươi trở về!”.
Truơng Dương cười nói:“Đoàn làm phim vẫn còn ở lại trên núi, chúng ta làm xong việc rồi cho nên muốn quay về Xuân Dương.”.
Lưu Truyền Khôi nói:“Ăn cơm xong hẵng đi a!”.
Trương Dương gật gật đầu. Lão bí thư chi bộ đã thịnh tình mời, cũng
không thể cự tuyệt mặt mũi người ta được. Lưu Truyền Khôi đã cho người
chuẩn bị xong, ăn cơm tại trụ sở Thôn ủy, vì Lưu Đại Trụ đi Bắc Kinh nên nhà không có ai nấu nướng nhưng trong thôn cũng không thiếu cao thủ nấu ăn nên các món ăn đã được chuẩn bị tỉ mỉ khiến cho bọn Trương Dương ăn
uống ngon lành.
Trương Dương lấy từ trong xe ra hai chai Phi thiên mao đài cùng Lưu
Truyền Khôi uống. Lưu Truyền Khôi bình thường lúc uống rượu không thích
nhiều lời cho nên lúc ăn com đều là Trương Dương cùng Hà Ca Nhan nói
chuyện. Phần lớn thời gian hắn đều lắng nghe, khi rượu uống đủ độ hắn
nói: “Trương Dương, ta có việc muốn cầu xin ngươi!”.
Trương Dương cười nói: “Bằng vào quan hệ giữa chúng ta sao phải dùng từ
cầu xin? Lão bí thư chi bộ, ngươi chỉ cần nói, chỉ cần ta có thể làm
được nhất định sẽ hết sức đi làm cho ngươi!"
Lưu Truyền Khôi gật đầu nói: “Đại Trụ ở Bắc Kinh được ngươi ít nhiều
chiếu cố nên hắn cũng coi như không tệ nhưng hắn dù sao đã thành gia
thất, toàn gia lớn nhỏ đều cần được hắn chiếu cố, ta nghĩ......Trương
Dương uống cạn rượu trong chén rồi nói: “Ngươi muốn cho hắn trở về?”.
“Đúng vậy! Ta muốn hắn trở về, bất quá ta cũng muốn, sau này sẽ không để đem hắn ở Thanh Hà thôn nữa, hài tử lớn dù sao cũng phải có việc làm
của mình. Ta định đem ít tiền tích cóp được giúp hắn mà một cái khách
sạn tại thị trấn, mặt tiền cửa hàng ta đã chọn xong chỉ còn chuyện này
ta phải cân nhắc thương lượng với ngươi. Nếu ngươi cảm thấy bên Bắc Kinh kia không tiện thì coi như ta chưa nói qua những lời này.”.
Trương Dương cười nói:“Có phải ngươi nhớ hắn, bắt hắn về sinh cháu nội
cho ngươi?”. Lưu Truyền Khôi cũng không gạt hắn: “Vợ con ta đang mang
thai, cái thai này trước kia đều là do ngươi cho thuốc, hai ngày trước
đã xác định là nam hài!”. Nói đến chuyện này trong lòng lão như nở hoa.
Trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Truơng Dương có phần bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi nghe ta nói cái này. Ta
là cán bộ xuất thân từ công tác kế hoạch hoá gia đình, lão bí thư chi bộ ngươi có phải là đang khảo nghiệm tính giai cấp và nguyên tắc của ta
sao?”.
Lưu Truyền Khôi nhấp một ngụm rượu nói: “Cái rắm! Đừng cho là ta không
biết, ngươi bây giờ làm ở Cục du lịch, kế hoạch hoá gia đình cái rắm!”.
Hà Ca Nhan nghe được Lưu Truyền Khôi nói như vậy với Trương Dương thì
nhịn không được mở miệng nói: “Lưu bí thư chi bộ, ngài nói cái này không đúng rồi. Con của ngươi sinh nhiều như vậy mà lại còn muốn sinh nữa,
đây là chính sách kế hoạch hoá gia đình của quốc gia đó!”.
Lưu Truyền Khôi đương nhiên sẽ không cùng một tiểu cô nương chấp nhặt,
hắn ha ha cười nói: “Ngươi còn chưa kết hôn đương nhiên không hiểu, chờ
tương lai ngươi cùng Trương Dương kết hôn, ngươi xem hắn muốn nam oa vẫn hay nữ nhi?”.
Hà Ca Nhan đỏ mặt đến cổ, cái lão nhi này, nếu đổi là nàng tính tình
trước kia thì sẽ quơ lấy bình rượu đập bể ngay nhưng nghe Lưu Truyền
Khôi nói thì trong nội tâm chẳng những không có tức giận mà ngược lại
cảm giác sự vui sướng không nên lời.
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn nhìn Hà Ca Nhan, tiểu nha đầu thẹn thùng
đầy mặt càng có vẻ xinh đẹp động lòng người. Lưu Truyền Khôi nhịn không
được ho khan một tiếng nói: “Trương Dương, ta hỏi chuyện này thế nào?
Ngươi cho ta một lời thống khoái đi!”.
Trương Dương nói: “Bảo hắn trở về nhưng không được biên chế chính thức
nữa, chờ lúc nào hắn khai trương khách sạn ta khẳng định sẽ đi cổ
động!”.
Lưu Truyền Khôi được Trương Dương trả lời thuyết phục thì cũng thở dài
một hơi. Thật ra hắn cũng không phải lo lắng Trương Dương không thả
người mà chỉ cảm thấy Trương Duơng đối với gia đình hắn tốt như vây, về
tình về lý đều muốn hỏi qua người gia cho phải phép.
Vùng núi mưa nói đến là đến, đang ăn cơm thì bên ngoài sấm sét vang dội
rồi nổi lên mưa to, Lưu Truyền Khôi nhìn ra bên ngoài hảo tâm đề nghị
nói: “Ta xem các ngươi đêm nay cũng đừng nên đi nữa, mưa lớn như vậy,
son đạo hiểm trở lại không dễ đi, ở lại sơn trang a!”. Làng du lịch bọn
họ khởi công xây dựng bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành nhà khách của
Thanh Hà thôn.
Trương Dương nhìn mưa rơi bên ngoài mà bỏ đi ý niệm muốn đi suốt đêm
quay về Xuân Dương. Chờ mưa nhỏ đi sẽ lái xe đưa Hà Ca Nhan vào sơn
trang.
Sơn trang thời gian gần đây sinh ý cũng không tốt, ngoại trừ một người
trông cửa và bán hàng ra thì những người khác đã rút lui. Trương Dương
bảo cho hai gian phòng, các phòng coi như không tệ, TV quạt điện vòi tắm hoa sen mọi thứ có đủ.
Hai người ngồi trên xe đi được một đoạn ngắn đã bị mua xối ướt toàn
thân, cũng may trong xe Trương Dương còn có quần áo, sẵn đem áo sơmi
cùng quần ngắn giao cho Hà Ca Nhau để nàng tắm rửa xong thì thay.
Lúc Trương Dương đang tắm thì một đạo thiểm điện đánh trúng máy biến
thế, điện hỏa chói mắt bay ra bốn phía, cả sơn trang lập túc tối đen như mực. Máy nước nóng cũng mất đi tác dụng, Trương Dương đành dùng nước
lạnh tắm rửa. Sau khi mặc quần áo đi lên sân thượng thì nghe được trong
phòng tắm, Hà Ca Nhan liên tục hắt xì hơi. Trương Dương không khỏi mỉm
cười, xem ra nha đầu kia cũng không còn nước ấm để dùng, ngàn vạn cần
phải quan tâm.
Đợi trong chốc lát thì nhìn thấy Hà Ca Nhan từ bên trong đi ra, nàng mặc áo sơ mi trắng của Trương Dương, bởi vì quá mức dài rộng nên áo dài đến đầu gối, cặp giò trắng noãn trong bóng đêm trắng noãn.
Truơng Dương nhịn không được nhìn mấy cái. Hà Ca Nhan trừng mắt nói:
“Nhìn cái gì vậy? Trương Dương mày dạn mặt dày nói: “Ai cũng thích cái
đẹp, ta dĩ nhiên muốn xem!”.
Hà Ca Nhan vốn định nói chuyện gì nhưng vừa há miệng thì lại hắt hơi một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Không có nước ấm, lạnh chết......Hắt
xì......"
Trương Dương vươn tay, cầm tay nàng ngầm vận nội lực, một dòng khí ấm từ lòng bàn tay chạy vào thân thể Ca Nhan. Hà Ca Nhau chỉ cảm thấy như
được tắm gió xuân, quanh thân ấm áp dễ chịu vô cùng, vừa có chút hàn ý
trong nháy mắt đã rút đi vô tung vô ảnh.
Lúc này trên bầu trời lại một đạo thiểm điện xẹt qua, sau đó là tiếng nổ kinh thiên vang trên đầu hai người, Hà Ca Nhau sợ tới mức hét lên một
tiếng rồi nhào vào trong ngực Trương Dương. Trương đại quan nhân cảm
thấy ngọc ấm ôn hương tràn ngập cõi lòng. Hà Ca Nhan lại chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, qua làn áo mỏng hắn có thể cảm giác được thân thể đẫy
đà gợi cảm của nàng. Cánh tay Trương Dương không tự chủ được ôm lấy cái
eo nhỏ nhắn của Hà Ca Nhan nói khẽ: “Đừng sợ! Ta ở chỗ này!”.
Hai người tiếp cận gần như thế, thậm chí còn có thể nghe được nhịp đập
trái tím đối phương. Trương đại quan nhân cảm giác được thân thể của
mình có một bộ phận bắt đầu lặng yên bành trướng lên, hắn thấp giọng
nói: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào nhà a!”. Tính giai cấp nguyên
tắc trong đầu thằng nhãi này lên tức thì, hắn không thể không thừa nhận, Hà Ca Nhan đối với hắn có một loại lực hấp dẫn không cách nào kháng cự
được. Tròi mưa gió như vậy, đem lại mất điện, sắc tâm của Trương đại
quan nhân ẩn núp hồi lâu bắt đầu rục rịch.
Hà Ca Nhan cúi đầu mặc hắn nắm tay dắt đi vào trong phòng của hắn.
Trương Dương trở tay khép cửa phòng lại, sau đó một tay kéo Hà Ca Nhan
vào lồng ngực mình. Trong bóng tối hắn chuẩn xác tìm được đôi môi anh
đào dùng sức hôn, môi Hà Ca Nhan nóng rực mà run rẩy, đầu lưỡi mềm bị
Trương Dương bắt được, Trương Dương lại dùng tay thăm dò vào trong áo sơ mi, túm lấy hai bầu vú, chỉ thấy mềm mại mà tràn ngập co dãn. Tiếng hít thở của Hà Ca Nhan trở nên dồn dập, nàng cảm giác được Trương Dương thò tay vén vạt áo sơmi lên tiền vào giữa hai chân nàng thì đột nhiên hét
lên một tiếng rồi nâng chân lên húc vào giữa hai chân Trương Dương.
Trương đại quan nhân võ công tuy cao cường nhưng trong một phút này hoàn toàn ý loạn tình mê, không ngờ Hà Ca Nhan sẽ cho hắn một đòn này. Hắn
chỉ cảm thấy hạ thân bị đánh vào đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng,
sau đó ôm bụng ngồi xổm xuống, một đạo thiểm điện từ ngoài của sổ xẹt
qua, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Trương đại quan nhân.
Hà Ca Nhau sau khi chống cự lại Trương Dương thì cũng không khỏi cảm
thấy hối hận, nàng đau lòng đỡ lấy Trương Dương nói: “Ta...... Ta không
phải có chủ tâm...... Thực xin lỗi...... Đau không?”.
“Nói nhảm......Trương Dương đau đến mức nhe răng nhếch miệng, thật vất vả mới lần đến bên giường nằm xuống.
Hà Ca Nhan tựa như hài tử làm chuyện sai, nàng lấy từ trong ngăn kéo ra
một ngọn nến đốt lên, khi nhìn thấy Trương Dương nằm cong như tôm ở trên giường. Trên trán tràn đầy mồ hôi, vẻ mặt ai oán, cực kỳ giống một
thiếu nữ bị lăng nhục.
Hà Ca Nhan vào toilet lấy khăn mặt ra, đi tới bên người Trương Dương cẩn thận lau đi mồ hôi trên mặt nói: “Trương Dương, ta thật......Ta sợ
hãi.....Trương Dương nhịn đau nói: “Sợ hãi ngươi có thể......nói
sao......cũng không thể......ác như vậy chứ......Ta... đau chết
mất......"
Xem bộ dáng của hắn, Hà Ca Nhan vừa lo lắng vừa buồn cười nói: “Đáng
đời, ai bảo ngươi không yên ổn chứ?”. Trương Dương không ngừng kêu khổ
nói: “Là ngươi nhảy vào trong ngực ta, ta......Ta là nam nhân bình
thường......Ngươi mặc ít như thế......Ta cho rằng......"
“Cho rằng cái gì? Thấy ta cô đơn một mình ngươi muốn thừa dịp làm bừa có phải không? Một chút đã không quân tử!” Hà Ca Nhan nhìn thấy sắc mặt
trắng bệch của Trương Dương thì trong lòng không nhịn được lo lắng hỏi:
“Có phải là rất đau không?”.
Trương Dương gật gật đầu, làm ra bộ đáng thương.
“Vậy làm sao bây giờ? Đưa ngươi đi bệnh viện nha?”.
“Ta con mẹ nó, không dậy nổi.... Ôi......"
“......Ta giúp ngươi xoa xoa......"
Trương Dương mở to hai mắt nhìn sau đó vẻ mặt thống khổ gật nhẹ đầu. Hà
Ca Nhan còn đang do dự nhưng nghe Trương Dương rên rỉ, trong nội tâm dù
sao vẫn không đành lòng, nàng cắn đôi môi anh đào nhắm mắt lại rồi vươn
tay ra, bàn tay run rẩy lục lọi nhưng vừa mới chạm đến bộ phận nóng rực
cúng ngắc của Trương đại quan nhân thì liền giống bị rắn cắn rút tay lại nói: “Ngươi hỗn đản......Gạt ta!”.
“Ta đâu lừa ngươi?”.
“Ngươi bị thương mà còn......cứng ngắc......"
“Ta van ngươi, ta bị ngươi đá cho sưng lên!” Trương đại quan nhân vẻ mặt rất có điểm khóc không ra nước mắt. Hà Ca Nhan đem chăn phủ lên giường
che trên người Trương Dương sau đó nhỏ giọng nói: “Láu lỉnh, chó suy
nghĩ lung tung, ngươi thành thành thật thật ngủ đi, ta ở trong này lẳng
lặng trông cho ngươi, được không?”.
Bên ngoài lại có một tiếng sấm vang lên, Hà Ca Nhan sợ hãi lại nhào vào
lòng Trương Dương, không nghĩ tới là lại va vào chỗ mới bị thương của
thằng nhãi này, Trương đại quan nhân thống khổ kêu rên nói: “Ta con mẹ
nó thề..... Lần này ta quả thật là bị thương......"