Y Đạo Quan Đồ

Chương 831-1: Dục vọng làm mờ mắt(1)

Trần Thiệu Bân cười rồi nói: “Hay là, cô bỏ chút thời gian ra để hỏi giúp tôi, người đó tên là Ông Lương Vũ, là phú ông của Singapore, trong tay có hai công ty lớn là công ty Sáng Kiến Đầu Tư và Hoàn Vũ Đầu Tư, gần đây đang thu thập lượng tiền lớn, chuẩn bị đầu tư vào bất động sản ở Hồng Kong.”

Kiều Mộng Viện nói: “Tôi chưa nghe anh tôi nhắc đến người này lần nào.”

Trần Thiệu Bân không tin những lời Kiều Mộng Viện nói, cho rằng cô đang cố ý che giấu, gã tiếp tục nói: “Năm 97 sắp sửa đến rồi, sự kiện lớn về chính trị cũng có nghĩa sẽ mang lại cơ hội tốt cho việc làm ăn, Ông Lương Vũ là một cao thủ vận hành tư bản.”

Kiều Mộng Viện nói: “Không sai, khi chính trị thay đổi sẽ tiềm ẩn nhiều cơ hội khác nhau, nhưng thường trong lúc này, sự mạo hiểm cũng rất lớn, tôi luôn cho rằng, làm ăn phải làm cho chắc chắn, những việc quá mạo hiểm tôi sẽ không làm.”

Trần Thiệu Bân nói: “Mỗi người đều có tiêu chuẩn về sự mạo hiểm riêng, và sức chịu đựng mạo hiểm của mỗi người cũng không giống nhau.”

Trương Dương nói: “Tôi không hiểu gì về việc làm ăn, nhưng Trần Thiệu Bân, anh cũng đừng tham lam quá, khó khăn lắm mới trở thành những người giàu lên trước, có chút tiền làm những việc ăn chắc mặc bền thì hơn, đừng làm việc vận hành tư bản, không tin tưởng được đâu.”

Trần Thiệu Bân nói: “Anh yên tâm đi, người có thể lừa được tôi vẫn chưa xuất hiện đâu.” Sau khi tên này giàu lên, lòng tự tin cũng tăng lên nhanh chóng.

Kiều Mộng Viện nói: “Những mảnh đất bán ở Hải Nam trước kia thật sự đã làm cho một số người giàu lên, nhưng mấy năm gần đâu bọt xà phòng đã vỡ, có lẽ anh không biết, ở đó còn bao nhiêu đất để không, có bao nhiêu tòa nhà để trống, có bao nhiêu công trình có đầu mà không có đuôi, giờ đây hiện tượng này không có khả năng thay đổi theo hướng tốt.”

Trần Thiệu Bân nói: “Cái cốt lõi của vận hành tư bản không phải là ở thực thể, mà là ở thời cơ, nếu như anh là người nắm được thời cơ, thì anh sẽ thắng lợi, nếu như anh là người ăn theo, cũng chẳng sao, chỉ cần anh không phải là người cuối cùng, thì cũng sẽ có lợi nhuận lớn dành cho anh.”

Kiều Mộng Viện nói: “Khi thị trường bất động sản ở Hải Nam xảy ra vấn đề, chẳng ai ngờ rằng mình sẽ là người ăn theo cuối cùng đâu.” Trần Thiệu Bân cụng ly với Trương Dương, uống nửa cốc rồi nói: “Thị trường bất động sản ở Hải Nam đang đi xuống, nhưng anh của cô sau khi đến Hải Nam cũng đã giành được nguồn lợi lớn từ trong đó, có lẽ cô không biết, nguồn tiền của anh ta đã tăng lên gấp nhiều lần mấy năm gần đây.” Kiều Mộng Viện cười điềm đạm: “Sự việc của anh tôi tôi không rõ lắm, tôi cũng chẳng bao giờ hỏi về vấn đề làm ăn của anh ấy.” Cô ngáp một hơi, xem chừng đã hơi buồn ngủ, rồi cười xin lỗi họ: “Xin lỗi, tôi phải về đây.” Cô không muốn nói quá nhiều về vấn đề của anh mình.

Trương Dương nói: “Để tôi tiễn!” Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: “Gần thế này, không cần anh tiễn đâu, các anh lâu lắm rồi không gặp nhau, nhất định có rất nhiều việc muốn nói chuyện riêng, tôi không làm phiền các anh nữa.” Cô vẫy vẫy tay về phía Trần Thiệu Bân.

Đến khi Kiều Mộng Viện đi khỏi, Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà cậu nói năng chú ý một chút, trước mặt Kiều Mộng Viện đừng nói về chuyện của anh cô ấy.”

Trần Thiệu Bân cũng nhận ra Kiều Mộng Viện không muốn nói đến vấn đề này. Gã thấp giọng nói: “Kiều Bằng Cử lợi hại lắm, có lẽ anh không biết, anh ta và Ông Lương Vũ đã cùng nhau hợp tác khống chế một miếng đất, quay đi quay lại đã kiếm được bảy trăm triệu, nếu như nói là mấy năm trước thị trường bất động sản ở Hải Nam còn nóng thì thôi, nhưng giờ đây với tình hình thế này, mà họ cũng có thể làm được như vậy, thật đáng để người ta khâm phục.”

Trương Dương nói: “Anh ghen tị rồi à, nhìn thấy người ta kiếm được nhiều tiền vậy trong lòng không thoải mái đúng không?”

Trần Thiệu Bân cười nói: “Nếu như nói là không thoải mái, thì đúng là có hơi một chút, nhưng người ta có bối cảnh gì cơ chứ, chính sách quốc gia có biến động gì, nhất định họ biết trước chúng ta, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Nước sông Xuân Giang ấm áp vịt biết trước, đúng, chính là câu này, làm ăn quan trọng nhất chính là nắm bắt thời cơ, hôm nay gió thổi hướng nào, ngày mai gió thổi hướng nào, mọi người đều rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, loại người này không thể thất bại trên thương trường.”

Trương Dương cười nói: “Anh cũng là con cháu danh gia đấy thôi, tin tức của anh cũng nhanh nhạy hơn người thường nhiều.”

Trần Thiệu Bân nói: “Tôi không được, cha tôi giờ đây ở tuyến hai rồi, dù là trước kia khi ông còn nắm quyền, thì cũng không thể so sánh được với nhà họ Kiều. Những tin tức tuyệt mật của nội bộ trung ương Đảng, anh ta đều nghe bí thư Kiều truyền đạt cả.”

Trương Dương nói: “Trần Thiệu Bân, anh nói nhiều như vậy làm cho tôi cũng ong cả đầu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trần Thiệu Bân nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Tôi cũng chẳng giấu gì anh, gần đây Ông Lương Vũ và Kiều Bằng Cử đang liên thủ đầu tư vào một mảnh đất ở Hồng Kong, làm ăn lớn lắm, với thực lực của họ cũng không đủ tiền, nhất định phải mượn tiền ở ngoài, làm việc này, họ lại không muốn mượn tiền của ngân hàng, vì vậy họ cần phải thu nạp một vài thành viên, để cùng chơi.”

Trương Dương nói: “Anh muốn cùng chơi với họ à?”

Trần Thiệu Bân nói: “Chỉ dựa vào một tí chút tài sản của tôi, họ chẳng thèm để ý đâu, việc này là do một người bạn của tôi đề ra, chúng tôi định tập trung tiền để nhập cổ.”

Trương Dương nói: “Có nghĩa là lấy tiền của các anh để cho họ chơi!”

Trần Thiệu Bân nói: “Làm ăn quan trọng là lợi nhuận, Kiều Bằng Cử và Ông Lương Vũ đều không phải là những người làm thực thể, lúc đầu họ nói rằng mình khai phá bất động sản ở Hải nam, thật ra là làm việc bán bất động sản, không chỉ họ chơi như vậy, mà rất nhiều người làm thế, giờ đây bên Hải Nam chẳng còn gì để chơi nữa rồi, nên họ chuyển hướng đến Hồng Kong, Hồng Kong tấc đất tấc vàng, sau khi trở về năm 97, có đại lục làm hậu thuẫn, số lượng người đến Hồng Kong nhất định sẽ tăng lên, người nhiều, mâu thuẫn cung ứng đất đai sẽ ngày càng kịch liệt, giá đất nhất định sẽ bị đẩy lên cao trong thời gian ngắn.”

Trương Dương nói: “Trên thế gian này việc gì cũng có mạo hiểm của nó.”

Trần Thiệu Bân nói: “Đương nhiên là sẽ có mạo hiểm, nhưng mạo hiểm rất nhỏ, anh nghĩ thử mà xem, Hồng Kong trở về, quốc gia chúng ta nhất định sẽ toàn lực giữ ổn định ở Hồng Kong, vì vậy tình hình giống như ở Hải Nam về cơ bản sẽ không thể xảy ra. Có thể dự đoán rằng, trước và sau khi trở về, thị trường bất động sản Hồng Kong sẽ có sự tăng tốc nhanh chóng, chỉ cần nắm lấy thời cơ lần này, là có thể trục lợi được từ trong đó. Đương nhiên không chỉ có bất động sản, thị trưởng cổ phiếu, ngành ngân hàng, ngành công nghiệp chế tạo đều có cơ hội lớn cả, muốn nắm lấy cơ hội này để kiếm thật nhiều tiền, thì cần phải có lượng tiền lớn để bảo đảm, đây không phải vấn đề mấy trăm triệu hay mấy tỉ, việc đầu tư này quá lớn, họ nhất định phải tìm kiếm nguồn lực từ tất cả các mặt.”

Trương Dương nói: “Tôi nghe đi nghe lại, hình như đám người như các anh chuẩn bị lợi dụng lúc đất nước gặp nạn mà kiếm tiền vậy!”

Trần Thiệu Bân nói:”Khi quốc gia gặp nạn có thể phát tài, có thể phát tài giống như lúc hòa bình vậy, đây được gọi là hiệu ứng chính trị, hiệu ứng chính trị sẽ thúc đẩy kinh tế phát triển, lịch sử đã rất nhiều lần chứng minh điều này rồi.”

Trương Dương nói: “Các anh dự định đẩy giá nhà đất ở Hồng Kong lên, sau đó bán ra với giá cao, giành được lợi lớn.”

Trần Thiệu Bân nói: “Đúng là vậy, nói cho chính xác không phải là bán bất động sản, mà mục tiêu là Hồng Kong.”

Trương Dương thở dài rồi nói: “Này, sao mấy người làm ăn như các anh chẳng có chút chuẩn mực đạo đức gì vậy, Hồng Kong trở về nhất định sẽ gặp phải khó khăn về mọi mặt, là một người Trung Quốc, các anh không nghĩ đến việc dốc sức cho quốc gia, mà lại còn mưu lợi từ trong đó nữa, làm loạn trật tự kinh tế Hồng Kong, mẹ kiếp, đúng là vô liêm sỉ!”

Trần Thiệu Bân nói: “Làm ăn là một chuyện, yêu nước lại là một chuyện khác, anh nghĩ mà xem, dù là tôi không chơi, thì người khác cũng sẽ chẳng bỏ qua cơ hội này đâu, tôi kiếm số tiền này, ít nhất còn có thể dùng nó để báo đáp lại cho xã hội, họ kiếm được, thì họ sẽ làm gì? Họ sẽ lấy số tiền đó để đi làm việc khác, có lẽ đến khi Áo Môn trở về, có lẽ là khi hai bờ thống nhất, ai mà biết được cơ chứ?”

Trương Dương nói: “Trần Thiệu Bân, tôi thật không biết làm ăn, nhưng những việc mà anh đang nói đây rõ ràng là làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, chúng ta sống ở trên đời, có việc làm được có việc không, những việc thất đức như thế này, tôi nghĩ tốt nhất là anh đừng tham gia vào.”

Trần Thiệu Bân cười nói: “Không ngờ anh lại đi theo chính nghĩa đến như vậy, được, tôi cũng chỉ là nói để đấy mà thôi, thật ra một chút tiền trong tay tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Những người muốn lợi dụng sự kiện chính trị này để kiếm tiền thật sự quá nhiều, năm 97 Hồng Kong quay về, là một việc lớn làm chấn động thế giới, không những là chúng ta, mà ánh mắt của toàn thế giới đều đang đổ vào đây.”

Trương Dương nói: “Vì vậy anh đừng có làm loạn thêm nữa.”

Trần Thiệu Bân uống hết cốc rượu rồi nói: “Anh đã ở trên quan trường quá lâu rồi, nên đầu óc cũng trở nên xơ cứng rồi, nói với anh một lúc lâu thế này, mà anh vẫn không hiểu. Đúng là không cùng chí hướng không thể đi cùng, tôi phải đi đây, lâu lắm không gặp cha mẹ rồi, tôi phải về sớm một chút.”

Trương Dương gật đầu, Trần Thiệu Bân giành trả tiền, nói với Trương Dương, đến mai bỏ chút thời gian hẹn đám người Lương Thành Long cùng đến ăn cơm.

Trương Dương buổi tối hôm đó về bộ chỉ huy, từ sự việc lần trước căn nhà Viên Ba cho hắn mượn bị người ta kiểm tra ra đĩa đen, Trương đại quan cứ cảm thấy như ở đó có đôi mắt đang chằm chằm vào hắn vậy, đã rất ít khi qua đó ở rồi, hắn có một căn phòng nhỏ trong phòng làm việc, giờ đây không có việc gì thì ở đó.

Về đến bộ chỉ huy, thấy đèn làm việc ở phòng Thường Lăng Phong vẫn sáng, Trương Dương bước vào đó, gõ cửa phòng, lúc sau đã thấy Thường Lăng Phong bước ra mở cửa, Trương Dương cố ý thò đầu vào nói: “Có tiện không?”

Thường Lăng Phong nói: “Có gì mà không tiện?” Trương Dương cười nói: “Tôi còn tưởng có ai trốn trong đó!”

Thường Lăng Phong nói: “Anh nói linh tinh cái gì thế, chỉ có một mình tôi thôi!”

Trương Dương lúc này mới yên tâm bước vào phòng, thấy chiếc đèn trên bàn của Thường Lăng Phong vẫn sáng, giấy vẽ, bút vất đầy trên bàn, muộn thế này rồi mà Thường Lăng Phong vẫn trang trù bị cho việc ở khu đô thị mới, thấy Thường Lăng Phong yêu nghề như vậy, Trương đại quan cảm thấy thật xấu hổ, hắn vỗ vỗ vào vai Thường Lăng Phong rồi nói: “Lăng Phong, không cần phải khổ thế này đâu, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, thành La Mã đâu có xây xong trong một ngày được.”

Thường Lăng Phong nói: “Anh yên tâm đi, tôi cũng rất biết cách yêu bản thân mình.” Gã mời Trương Dương ngồi xuống ghế, rồi pha một cốc cà phê cho hắn.

Trương Dương cầm cốc cà phê uống một ngụm.

Thường Lăng Phong nói: “Tôi nghe nói hôm nay anh bị phê bình?” Trương Dương cười nói: “Nghe ai nói linh tinh vậy?”

Thường Lăng Phong nói: “Bộ chỉ huy có một tí tẹo, có chút việc gì là một lúc đã biết rồi.”

Trương Dương gật đầu đầy đồng cảm nói: “Không phải phê bình gì, mà là có người có ý kiến với tôi, nói rằng công việc chiêu thường bị trì trệ nghiêm trọng, chẳng phải là cố tình chọc ngoáy sao? Tôi đã quá quen với việc này.”

Thường Lăng Phong nói: “Mấy người này sốt ruột vậy sao? Công việc ở khu đô thị mới vừa bắt đầu, thành phố đã nói rồi, cần phải phát triển ổn định từng bước, đây là xây dựng một khu đô thị mới, chứ đâu có phải là xây lâu đài cát, làm sao một bước lên trời được.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất