Y Đạo Quan Đồ

Chương 833-1: Không thể chết(1)

Đinh Triệu Dũng lúc này mới biết Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đến rồi, gã lấy vai đẩy đẩy Trương Dương, rồi thấp giọng nói: “Thật lợi hại, một mũi tên bắn hai con chim.”

Trương Dương trừng mắt nói: “Mẹ kiếp, anh nói ít thôi, cẩn thận tôi xử lý đấy!”

Lúc này Tần Hoan từ đằng sau đi đến, nhấc súng nước bắn về Đinh Triệu Dũng và Trương Dương, Trương Dương cố ý làm ra vẻ không tránh được, sau đó xông về phía cậu bé, Tần Hoan kêu lên, rồi chạy về phía cầu tháng.

Cả nhà cùng ngồi vào trong phòng ăn, Trương Dương cũng mời Chung Trường Thắng đến ngồi, Chung Trường Thắng không những không hề uống rượu, mà gã cũng là một người rất phụ trách, Trương Dương đã giao sự việc an toàn của Tần Hoan cho gã, trong thời gian này, gã phải bảo đảm không xảy ra việc gì, muốn làm được điều này thì phải giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo.

Từ Lập Hoa cũng uống một cốc rượu trắng phá lệ, thấy con gái và Đinh Triệu Dũng hạnh phúc như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy được an ủi.

Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều rất ngoan ngoãn, nói chuyện với bà về Xuân Dương và Bình Hải, làm cho Từ Lập Hoa rất vui.

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng uống một cân rượu, Đinh Triệu Dũng mượn chút rượu, đứng dậy nói với Từ Lập Hoa: “Mẹ, con kính mẹ!”

Trước nhiều người thế này, lần này Từ Lập Hoa không từ chối gã gọi vậy, mà nhẹ nhàng nói: “Triệu Dũng, ngồi xuống đi!”

Đinh Triệu Dũng nói: “Mẹ, con và Tiểu Tĩnh định 1/5 năm sau kết hôn, hi vọng mẹ đồng ý.”

Từ Lập Hoa không hề cảm thấy ngạc nhiên vì tin này, việc này đã làm Từ Lập Hoa cảm thấy bình thường rồi, bà không để lộ ra quá vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn là chuyện của hai đứa, chỉ cần hai đứa cảm thấy hợp là được rồi, tôi không có ý kiến gì cả.” Không có ý kiến gì tức là có ý kiến, ai cũng nhận ra Từ Lập Hoa rất lạnh lùng.

Đinh Triệu Dũng thấy Từ Lập Hoa không nhận cốc rượu của mình, ngồi cũng không được, mà đứng cũng không xong, mặt đã hơi đỏ, Triệu Tĩnh thầm kéo vạt áo của mẹ ở dưới. Từ Lập Hoa lúc này mới nhấc cốc rượu của mình lên mím môi, rồi nhẹ nhàng nói: “Triệu Dũng, tôi có thể nhận ra, cậu thật lòng với Tiểu Tĩnh, thật ra người làm cha làm mẹ, ai cũng muốn con mình có một tương lai hạnh phúc, chỉ cần hai đứa sống cho tốt, là tôi đã hài lòng rồi.”

Đinh Triệu Dũng gật đầu.

Sau bữa cơm tối, Triệu Tĩnh, Tần Thanh và Thường Hải Tâm nói chuyện với Từ Lập Hoa, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng ra ngoài ngồi.

Đinh Triệu Dũng cảm thấy buồn vì thái độ của Từ Lập Hoa, gã thấp giọng nói: “Mẹ hình như không thích tôi lắm.”

Trương Dương cười nói: “Triệu Dũng, thật ra mẹ tôi thích anh lắm, điều bà quan tâm chủ yếu là phía cha mẹ anh, sợ rằng về sau Tiểu Tĩnh đi theo anh thì sẽ phải chịu thiệt.” Đinh Triệu Dũng nói: “Trương Dương, tôi sẽ không để Tiểu Tĩnh chịu thiệt đâu.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi tin anh.”

Tần Hoan và mọi người chơi rất vui vẻ, đến rất muộn mới ngủ, Từ Lập Hoa kể chuyện cho cậu bé nghe trên giường, đến tận khi cậu bé ngủ say, mới rời khỏi phòng. Bà đến phòng khách thấy Trương Dương và Triệu Tĩnh, Đinh Triệu Dũng vẫn ngồi đói nói chuyện, Từ Lập Hoa cười nói: “Thế nào? Tối nay định ở lại đây hết à?”

Triệu Tĩnh cười nói: “Mẹ, con định ở lại nói chuyện với mẹ.”

Từ Lập Hoa lại nhìn sang Trương Dương, Trương Dương cười nói: “Con cũng ở lại nói chuyện với mẹ.”

Từ Lập Hoa nhìn Chung Trường Thắng đang bên ngoài canh gác, thấp giọng nói: “Con trai ba à, người bạn này của con làm gì vậy? Buổi tối anh ta cũng không đi ư?”

Trương Dương cười nói: “Anh ấy là bạn tốt của con, tòa biệt thự này là mượn của anh ta đó mẹ.” Trương Dương không nói với mẹ việc Chung Trường Thắng phụ trách vấn đề an toàn của Tần Hoan, nếu như để cho bà biết, bà nhất định sẽ rất lo lắng.

Từ Lập Hoa gật đầu, Trương Dương đã nói là bạn của hắn, thì đương nhiên có thể tin tưởng được.

Chung Trường Thắng sau khi đi tuần ở ngoài một vòng, không phát hiện ra vấn đề gì, lúc này gã mới đi vào, gật đầu với Trương Dương, đi thẳng lên lầu, phòng của Tần Hoan là một phòng riêng, nên Chung Trường Thắng đã giải một chiếc giường bên ngoài.

Trong nhà chỉ còn ba mẹ con, Triệu Tĩnh mím môi, nói với mẹ: “Mẹ à, có phải mẹ không thích Triệu Dũng không?”

Từ Lập Hoa nói: “Triệu Dũng là một người tốt, mẹ có thể nhận ra điều đó, Tiểu Tĩnh, con đừng trách mẹ, mẹ không có thành kiến gì với Triệu Dũng, chỉ là mẹ cảm thấy gia đình nhà cậu ta không tán thành tình cảm của hai đứa, mẹ lo về sau con sẽ phải đối mặt với áp lực lớn.”

Triệu Tĩnh nói: “Không đâu mẹ, Triệu Dũng đang làm công tác tư tưởng với cha mẹ anh ấy, giờ đây họ đã không phản đối chúng con sống cùng nhau rồi.” Cô liếc mắt sang Trương Dương, muốn bảo anh mình giúp cô nói mấy câu.

Trương Dương cười nói: “Mẹ, việc tình cảm cá nhân, chúng ta không xen vào được đâu, con thấy Tiểu Tĩnh cũng lớn rồi, việc gì cũng phải dựa vào bản thân nó.”

Từ Lập Hoa nói: “Năm sau kết hôn có phải hơi gấp rồi không?” Thật ra bà muốn con mình lấy chồng nhanh nhanh, nhưng tình hình của Triệu Tĩnh rất đặc biệt, Từ Lập Hoa cũng không muốn con mình vội vàng kết hôn trong khi gia đình nhà trai đều không đồng ý.

Trương Dương nói: “Cũng chẳng gấp nữa đâu mẹ ạ, từ 1.5 năm nay kéo đến 1.5 năm sau rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận rồi, cũng không thể cứ kéo dài thế này được, hay là thế này đi, để Triệu Dũng về nói chuyện thẳng thắn với cha mẹ anh ấy, nếu họ đồng ý đương nhiên là quá tốt, nếu người ta không đồng ý, thì anh thấy hai người cũng đừng làm nghi thức gì quá long trọng nữa, kết hôn du lịch là được rồi.”

Từ Lập Hoa nói: “Vậy không được đâu, kết hôn là chuyện lớn cả đời người, cần phải có bố mẹ người ta đồng ý, nếu không thì sẽ trở thành không tôn trọng người ta, người ngoài cũng cảm thấy rằng con gái nhà mình gả chẳng ra sao.”

Trương Dương thật sự không biết nói gì quá nhiều về chuyện này, xem ra lần hôn lễ này của Triệu Tĩnh hơi khó khăn, hắn nghĩ có lẽ hắn nên đi tìm Đinh Nguy Phong để nói chuyện trực tiếp, khi hắn đang nghĩ về vấn đề này, Đồng Tú Tú gọi điện thoại đến, âm thanh của cô hơi căng thẳng: “Trương Dương, anh có thể đến bệnh viện một chút không?”

Trương Dương tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi thăm: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi vậy?”

Đồng Tú Tú nói: “Đắc Trí đang ngồi một mình ở trên ban công, mấy tiếng đồng hồ rồi, nhất định không chịu xuống, ai khuyên cũng không nghe, anh ta muốn ở đó, tôi sợ anh ta xảy ra chuyện, có lẽ nếu anh đến nói thì anh ta sẽ nghe.”

“Tôi qua đó ngay đây!”

Trương Dương sau khi từ Tây Tạng về, đã từng đến thăm Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Trí một lần, vết thương của Đồng Tú Tú về cơ bản đã hồi phục, vết thương của Ngũ Đắc Trí cũng đang dần hồi phục, có điều trong lần nổ đó, gã đã mất cánh tay phải, mặt cũng bị tổn thương nghiêm trọng, nên tinh thần rất sa sút.

Trương Dương đến phòng bệnh của bệnh viện nhân dân tỉnh, rồi hỏi rõ tình hình, chập tối ngày hôm đó, Ngũ Đắc Trí yêu cầu đặc công đi theo gã dẫn gã lên tầng thượng xem thế nào, nhưng sau khi lên đó, thì y ở đó không chịu xuống nữa.

Trương đại quan cảm thấy rất ngán ngẩm, đầu óc của vị đặc công quốc an này thật đúng là bị lừa đá mất rồi, với tình hình tâm lý hiện tại của Ngũ Đắc Trí, còn dẫn gã lên ban công tầng thượng, vấn đề quản lý bệnh nhân của bệnh viện này cũng có vấn đề, cửa thông với ban công tầng thượng không thể nào được mở tùy tiện, nhỡ đâu có người bệnh nào quẫn trí, chẳng phải là phiền toái rồi sao?

Trương Dương đến tầng thượng, Ngũ Đắc Trí không bị nguy hiểm gì, gã đang đứng ở ban công, bên trái và bên phải có hai người quốc an, chỉ cần có động tĩnh muốn nhảy lầu, hai vị đặc công quốc an này sẽ kéo gã xuống. Nhưng giờ đây Ngũ Đắc Trí không hề có ý định muốn tử tự, gã chỉ đứng ở đó ngắm cảnh.

Trên mặt gã quấn đầy băng, trông giống như một cái xác ướp vậy, hơi kinh dị.

Trương Dương bước đến, ngụ ý bảo hai nhân viên của quốc an rời đi, giao Ngũ Đắc Trí cho hắn, hai người quốc an đó chỉ mong có người đến thay vào vị trí của họ. Có điều họ cũng không dám đi xa, Trương Dương xua xua tay, ngụ ý bảo họ đi xa một chút, lần này họ mới dám đi đến chỗ xa.

Trương Dương đến bên cạnh Ngũ Đắc Trí, nhìn theo ánh mắt của gã, thì thấy những ánh đèn đẹp đẽ của Đông Giang.

Ngũ Đắc Trí không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Anh đến rồi à?” Âm thanh của gã rất nghẹn ngào.

Trương Dương nói: “Đồng Tú Tú rất quan tâm đến anh.” Câu này đồng nghĩa với việc nói với Ngũ Đắc Trí, chính Đồng Tú Tú đã tìm hắn đến.

Ngũ Đắc Trí thấp giọng nói: “Bộ dạng này của tôi quả thật làm người khác cảm thấy rất đáng thương.”

Trương Dương mím mím môi: “Uống rượu không nào?”

“Có rượu sao?”

Trương đại quan thật sự mang đến một chai rượu trắng, có điều không có chén, hắn vặn nắp, rồi đưa cho Ngũ Đắc Trí, Ngũ Đắc Trí nhận nắp rượu uống một hơi, một cảm giác cay xè trào xuống, Ngũ Đắc Trí nhắm mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được cảm giác cay nóng này, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Rượu gì vậy? Sao mà mạnh thế?”

Trương Dương nói: “Đao nướng đấy, tôi mua ở cổng bệnh viện, tôi cảm thấy có lẽ anh sẽ muốn uống, nên đã mua một chai.”

Ngũ Đắc Trí nói: “Tại sao không mua một bình ngon hơn?”

Trương Dương nói: “Con người sống cả một đời, đắng cay ngọt bùi, hương vị nào cũng phải nếm thử, đây mới được coi là đã đi được hết cuộc đời, khi muốn uống rượu, chưa chắc chỉ có Mao Đài Ngũ Lương Dịch mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của anh. Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi không có nhu cầu gì.” Gã ngước đầu, nhìn những vì sao trong đêm tối, rồi nói: “Nếu như nói là có, thì giờ đây tôi thật sự rất muốn chết.”

Trương Dương lấy bình rượu từ trong tay gã, rồi cũng uống một hớp lớn, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên với những lời này của Ngũ Đắc Trí: “Nếu như tôi ở vào hoàn cảnh của anh, thì có lẽ tôi cũng nghĩ như vậy.”

Ngũ Đắc Trí nói: “Tôi không sợ chết, điều tôi thật sự cảm thấy sợ chính là cái dáng vẻ yếu ớt như bây giờ của mình, tôi muốn chết, tôi muốn nhảy từ đây xuống để kết thúc tất cả những thứ này, để không bao giờ cảm thấy đau đớn phiền não nữa, nhưng tôi cũng biết rằng đây là một hành động rất vô trách nhiệm, tôi chết đi, thì đồng nghĩa với việc đẩy lại hết tất cả áp lực và đau khổ cho người khác, và sẽ làm cho người khác đau khổ cả một đời, nghĩ đến đây, tôi lại không thể chết, một người không giống người cũng chẳng giống ma, vốn dĩ không nên thuộc về thế giới loài người, mà lại cứ phải sống vì người khác, tôi có phải rất bi kịch hay không? Có phải tôi là một quái vật hay không?” Trương Dương nhìn Ngũ Đắc Trí đầy đồng cảm, gã thấp giọng nói: “Anh đang trách tôi đã cứu ông sao?”

“Tôi cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi hi vọng anh đừng lựa chọn làm như vậy, để tôi chết đi, tôi sẽ không đau khổ nữa.”

“Nhưng đến lúc đó, Đồng Tú Tú sẽ đau khổ, những người bạn bên cạnh anh sẽ đau khổ.” Ngũ Đắc Trí quay đầu lại nhìn, ánh mắt đau khổ nhìn Trương Dương: “Tôi chết rồi, mặc dù mọi người sẽ đau khổ, nhưng sự đau khổ đó chỉ là nhất thời, nhưng giờ đây tôi đau khổ, cô ấy cũng sẽ đau khổ, tôi đã không còn là tôi của ngày trước nữa, còn cô ấy vì xiềng xích đạo đức mà phải đối mặt với tôi như thế này, một tôi thật lạ lẫm!” Ngũ Đắc Trí không khóc, nước mắt của gã đã khô lâu rồi, ánh mắt thê lương giống như một hố đen thăm thẳm trong vũ trụ.

Trương Dương đưa chai rượu cho gã, Ngũ Đắc Trí lại uống một ngụm rồi nói: “Một con người, ngay cả việc chết mình cũng không được làm theo ý mình, thì có phải là một sự đau đớn tột cùng hay không?” Trương Dương nói: “Sống quỳ còn hơn chết đứng, tôi đã cứu anh, dù là anh không muốn sống vì Đồng Tú Tú, thì anh cũng phải sống vì tôi, anh không thể để sự nỗ lực của tôi trở nên hoài phí.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất