Trương Dương mỉm cười nói: "Không có việc gì, cô ngủ trên giường, tôi ở tại bên cạnh cô, không cần sợ!"
Trương Dương khoanh chân ngồi ở bên cạnh Kim Mẫn Nhi, yên lặng điều tức, hắn cần nắm chặt thời gian dùng Đại Thừa quyết chữa trị công lực tổn hao trong cơ thể, Văn Linh xuất hiện tại Hán Thành thật sự quá mức đột nhiên, cô ấy hẳn là không phải hướng về phía mình mà đến, chuyến này có thể còn có mục đích riêng của cô ấy, Trương Dương nhớ tới lời nói mới rồi của Văn Linh! Tựa hồ cô ấy nhận định Nghịch Chuyển Càn Khôn còn có bí mật khác, hơn nữa cô ấy cho rằng mình nắm giữ bí mật này, Văn Linh đúng là âm hồn không tan, thật sự khiến cho Trương Dương cảm thấy đau đầu, Trương đại quan nhân thậm chí sản sinh ý nghĩ sẽ giết chết cô ấy, có thể nghĩ đến mẹ nuôi La Tuệ Trữ, hắn lại phải kiềm chế cái ý niệm này trong đầu, Văn Linh bất nhân, thế nhưng hắn không thể bấtnghĩa, trong mắt Văn Quốc Quyền và La Tuệ Trữ, Văn Linh từ đầu đến cuối đều là con gái bọn họ. Hơn nữa, tốt xấu gì hai người bọn họ cũng đều đến từ Đại Tùy, miễn miễn cường cường cho rằng là đồng hương, cho dù không làm được việc đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng, cũng không thể làm đồng hương đâm phía sau đồng hương một đao.
Có Trương Dương thủ hộ bên người, nội tâm của Kim Mẫn Nhi vốn dĩ sợ hãi dần dần yên ổn xuống, nhìn nhắm mắt Trương Dương điều tức, cô ấy không dám quấy rối, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, không biết vì sao, mặt cười bất tri bất giác lại đỏ lên, cô ấy rốt cục ý thức được địa vị của Trương Dương trong cảm nhận của mình đã không thể thay thế được, không tự chủ được lại nghĩ tới Xuân Tuyết Tình, nhớ tới hành động quái dị của Văn Linh, và câu nói kỳ quái vừa rồi, đệ nhất danh kỹ kinh sư hiển nhiên không phải là ý tốt gì, Kim Mẫn Nhi đối với văn hóa Trung Quốc cực kỳ lý giải, phương thức nói như vậy tuyệt không thích hợp trong hiện đại xã hội, Văn Linh toàn thân đều lộ ra một cổ quái dị. Xuân Tuyết Tình người yêu năm xưa của Trương Dương rốt cục là làm cái gì? Kim Mẫn Nhi không khỏi sản sinh hiếu kỳ đối với cô ấy.
Lúc bình minh, Trương Dương mở hai mắt, thấy Kim Mẫn Nhi vẫn đang ngồi ở đối diện mình lẳng lặng nhìn mình, hắn không khỏi nở nụ cười: "Mẫn Nhi, cô cả đêm không ngủ?"
Kim Mẫn Nhi gật đầu, bỗng nhiên ý thức được mình ngốc nhìn Trương Dương một đêm, mặt cười không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ cô ấy quay lại, không dám ngủ."
Trương Dương nói: "Không có gì phải sợ, ý nghĩ của cô ấy có chút không quá bình thường."
"Anh quen biết cô ấy?"
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Cô ấy là con gái của mẹ nuôi tôi, luôn nghĩ rằng mình là võ lâm cao thủ từ cổ đại xuyên qua, tôi cũng không rõ ràng, cô ấy vì sao muốn coi tôi là thù địch, mỗi lần gặp mặt tôi hầu như đều phải vung tay."
Kim Mẫn Nhi nói: "Cô ấy thật là lợi hại, nói chuyện cũng rất kỳ quái, cho rằng tôi là Xuân Tuyết Tình, còn nói tôi là đệ nhất danh..." Lời nói tiếp theo cô ấy thật sự nói không ra được.
Trương Dương cười nói: "Cô ấy lúc trước bị bệnh nặng, nằm trên giường hơn mười năm, sau khi tỉnh lại thì biến thành cái dạn điên điên khùng khùng, cô ấy nói chuyện khùng điên, cô không nên để ở trong lòng."
Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi nghe lời anh."
Trương đại quan nhân nghe ra hàm nghĩa ôn nhu của cô ấy, trong lòng không khỏi nóng lên, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua vì chữa thương mà thân cận da thịt của cô ấy, trong lòng nhất thời lại trở nên không yên.
Kim Mẫn Nhi từ trong ánh mắt của hắn nhạy cảm cảm thấy được cái gì, có chút hoảng hốt đứng dậy: "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng!" Tối hôm qua Văn Linh xông vào cũng không có kinh động những người khác, bởi vậy chứng minh, hệ thống phòng vệ của Lam Tinh cung tồn tại lỗ thủng tương đối lớn, võ lâm cao thủ chân chính chạy đến đây vẫn có thể ra vào như chỗ không người.
Bữa sáng, Kim Thượng Nguyên quan tâm chính là trận quyết chiến gần đến, đối với cuộc chiến tối hôm qua, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đã thương lượng qua, chuyện này đừng cho những người khác biết, cho dù nói cho Kim Thượng Nguyên, ông ấy cũng giúp không được cái gì, chỉ là thêm một người lo lắng mà thôi.
Bởi vì Trương Dương là khách của Kim Thượng Nguyên, cho nên ông ấy dành ra buổi sáng để dẫn Trương Dương đi đến kiếm các một chuyến.
Kim Mẫn Nhi sáng sớm gọi điện thoại cho mẹ nhỏ Thôi Hiền Châu, khiến cho cô ta hỗ trợ biện hộ với Kim Đấu La, đương nhiên chuyện này cũng không có cho Trương Dương biết.
Trương Dương an tĩnh rất nhiều, từ giờ đến lúc quyết chiến với Kim Đấu La đã không còn lâu, tối hôm qua Văn Linh xuất hiện, tổn hao nội lực của hắn, tuy rằng Đại Thừa quyết huyền diệu không gì sánh được, khiến cho thể lực của hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục, thế nhưng so với trạng thái đỉnh phong của hắn vẫn còn thiếu một chút. Đối với trận quyết chiến gần đến Trương Dương không có gánh nặng tâm lý gì, chân chính khiến cho hắn phức tạp chính là, Văn Linh rốt cục có thể xuất hiện hay không?
Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cùng đi Trương Dương đi tới kiếm các, Trương Dương đi xuống ô tô, thấy một tòa kiến trúc cổ năm tầng phía trước, nghĩ rằng cũng là một kiểu nhà cổ của Hàn Quốc, tuy rằng kiếm các không có kiếm các chi hiểm, thế nhưng hai chữ lớn trên bảng hiệu viết rất có lực, Trương Dương lưu ý chữ ký dưới bảng hiệu, chính là của Kim Nguyên Mậu, Trương đại quan nhân bắt đầu cảm thấy chuyện này trở nên thú vị, xem ra Kim Đấu La và Kim Nguyên Mậu nhất định có liên hệ nào đó, bằng không cách một ngàn năm, chữ của Kim Nguyên Mậu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nơi đây, hai người đều họ Kim, lẽ nào Kim Đấu La là hậu đại của Kim Nguyên Mậu?
Trương Dương đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Đạo Tể, lúc trước tại Khấu Trường Thành, Trương Dương đã từng đánh bại gã và cao thủ Nhật Bản Phục Bộ Nhất Diệp liên thủ tiến công, đánh cho hai người bọn họ không còn mặt mũi.
Tình cảnh thay đổi, lần này gặp lại đã đổi thành sân nhà của Lý Đạo Tể, Trương Dương mỉm cười nói: "Lý tiên sinh, đã lâu không gặp?" Lý Đạo Tể hướng Trương Dương gật đầu, biểu thị qua bắt chuyện, sau đó làm một thế mời.
Kim gia là vọng tộc tại Nam Triều Tiên, phần lớn người đều nhận thức bọn họ, biểu hiện của Lý Đạo Tể đối với Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi có chút khách khí, Kim Thượng Nguyên tới đây quan chiến cũng không có cho thấy lập trường, dù sao biểu hiện ra là cao thủ Trung Hàn chi chiến, mang theo một ít vinh dự quốc gia, Kim Thượng Nguyên nếu như quá mức ủng hộ Trương Dương, khẳng định sẽ làm cho người trong nước phản cảm, nhưng Trương Dương làm khách của ông, nếu như ngày hôm nay Kim Đấu La đánh hắn quá thảm, mặt mũi Kim Thượng Nguyên cũng nhục nhã, Kim Thượng Nguyên trong nội tâm đã nhận định Trương Dương nhất định thất bại.
Lập trường của Kim Mẫn Nhi rõ ràng là đứng ở bên Trương Dương, nhìn thấy Trương Bỉnh Toàn, cô ấy không nhịn được hung hăng trừng Trương Bỉnh Toàn một cái, cô ấy nhận định chuyện ngày hôm nay cũng là Trương Bỉnh Toàn tiết lộ tin tức, là hắn khơi mào trận quyết chiến này, trong lòng quyết định chủ ý, chờ chuyện này đi qua nhất định phải giáo dục người này một chút.
Biểu tình của Trương Bỉnh Toàn có chút xấu hổ, đi tới kêu một tiếng tiểu thư, nhưng Kim Mẫn Nhi căn bản không có để ý tới hắn, bởi vậy có thể thấy được phản cảm đối với hắn tới nông nỗi nào.
Lý Đạo Tể đem mọi người đến phòng khách uống trà lầu một, hướng Trương Dương nói: "Sư huynh tôi ở phòng luyện công tầng bốn chờ cậu!" Trương Dương gật đầu, mới biết tỷ thí ngày hôm nay Kim Đấu La cũng không có chuẩn bị công khai, là muốn đơn độc tiến hành, an bài như vậy hợp tâm ý của Trương Dương, hắn đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Kim Mẫn Nhi kéo cánh tay hắn nói: "Anh phải cẩn thận!"
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi không có việc gì."
Kim Mẫn Nhi hạ giọng nói: "Nếu như đánh không lại thật, anh cứ chịu thua!"
Trương đại quan nhân có chút dở khóc dở cười, cái này còn chưa có đấu, lẽ nào mọi người cũng đã nhận định mình thất bại? Kim Đấu La rốt cục là thần thánh phương nào, võ công của ông ta thật sự có lợi hại như vậy?
Trương Dương chậm rãi đi lên lầu, hắn muốn tận mắt kiến thức một chút, Kim Đấu La được tôn như thần trong giới võ thuật Hàn Quốc này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Đi tới tầng bốn, đẩy cửa phòng luyện công, thấy bên trong là một phòng luyện công rộng khoảng hai mươi mét, chỉ có một người trung niên mặc trang phục luyện công màu xám ngồi ở chỗ kia, vóc người bình thường, diện mạo tầm thường, biểu hiện ra nhìn như là một người đọc sách, ánh mắt bình tĩnh như nước rơi vào trên người của Trương Dương, từ khi Trương Dương đi vào phòng luyện công thì quan sát hắn trên xuống dưới một lần, Kim Đấu La nói: "Cậu là Trương Dương?"
Trương Dương dừng chân lại khi còn cách Kim Đấu La hai mét, mỉm cười nhìn Kim Đấu La nói: "Là tôi!"
Kim Đấu La nói: "Cậu ở tại Khấu Trường Thành đánh bại sư đệ của tôi, võ công không tồi!"
Trương Dương nói: "Thật ra là đánh bại sư đệ ông và Phục Bộ Nhất Diệp hai người liên thủ tiến công, sao? Hắn không nói rõ với ông?" Trương Dương cố ý kích thích Kim Đấu La tức giận.
Thế nhưng Kim Đấu La biểu tình vẫn trấn định như trước, ánh mắt không dao động, không bởi vì Trương Dương khiêu khích mà tức giận, Kim Đấu La nói: "Có thể đánh bại hai người bọn họ liên thủ tiến công! Không tồi, đã có tư cách đánh với tôi một trận!"
Trương Dương nói: "Thật ra con người tôi vẫn đều ham hòa bình, không thích chuyện đánh đánh giết giết cho lắm."
Kim Đấu La thản nhiên nói: "Cậu không cần sợ, tôi ra tay đến điểm thì thôi, sẽ không tổn thương cậu, thế nhưng nếu cậu thua, nhất định phải đăng báo công khai, nói rõ mình bị thua."
Trương Dương cười nói: "Còn chưa có tỷ thí, sao ông biết người thua nhất định là tôi? Nếu như ông thất bại?"
Kim Đấu La thản nhiên cười nói: "Cậu cho rằng có thể đánh bại tôisao?" Lúc nói, tóc của ông ta dựng lên, quần áo quanh thân cũng tăng vọt lên, Trương Dương âm thầm lấy làm kỳ, từ La biểu hiện của Kim Đấu mà xem, nội lực của ông ta đã tu luyện đến cảnh giới thu phóng như thường, còn mạnh hơn Lý Đạo Tể không biết bao nhiêu, xem ra Kim Đấu La cũng không phải chỉ có hư danh, đối phó với ông ấy không thể khinh địch.
Kim Đấu La nhìn trước mắt người trẻ tuổi, thấy Trương Dương cười tủm tỉm đứng ở nơi đó, nhìn như tùy ý, dường như không chỗ nào không có sơ hở, nhưng nhìn kỹ lại không tìm được bất luận sơ hở gì, hai mắt của Kim Đấu La toát ra vẻ tán thưởng, trẻ tuổi như vậy mà đã có khí độ như thế, trong cuộc sống của Kim Đấu La vẫn là lần đầu tiên gặp phải, thảo nào sư đệ và Phục Bộ Nhất Diệp liên thủ cũng thua ở trong tay của hắn.
Trương Dương nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía có mấy trăm cây kiếm, nhẹ giọng nói: "Kiếm các! Thì ra là như vậy mới được gọi." Kim Đấu La nói: "Những thanh kiếm này đều có lịch sử hơn ngàn năm! Hai chữ Kiếm Các chính là do Kiếm Thánh Triều Tiên Kim Nguyên Mậu tự tay viết ra!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Người nào mới xứng với tên Kiếm Thánh? Võ lâm Trung Hoa ngang dọc mấy ngàn năm lịch sử, cũng không có người nào dám tự xưng Kiếm Thánh!"