Phải nói Cao Liêm Minh dạo này rất không tốt, ở nhà không được coi trọng, đi ra ngoài bị bạn bè khinh bỉ, đánh bài cũng thua sạch sẽ, mang tới hai ngàn đồng, chưa đánh được một vòng thì thua sạch sẽ, Đám người Lương Thành Long này đều có tiền, Cao Liêm Minh hiện nay lại không có việc làm, tiền trong bóp đương nhiên không bằng người ta, Cao Liêm Minh thua đỏ mắt, đem đồng hồ đeo tay của mình đặt lên bàn: "Bán cái đồng hồ này, tám ngàn đồng!"
Lương Thành Long cầm lấy nhìn một chút nói: " Cậu cướp tiền à! Cái này làm gì mắc như vậy
" Anh không biết nhìn hàng, cái này sản xuất có hạn đấy!"
Lúc này Viên Ba bọn họ cũng mua đồ ăn trở về, Viên Ba đem đồng hồ của Cao Liêm Minh trả lại cho hắn, móc ba ngàn đồng để ở trước mặt hắn: "Đều là bạn bè, cờ bạc là giải trí, ngàn vạn lần đừng coi là thật, cái thứ tình cảm này càng cược càng mỏng đấy."
Cao Liêm Minh cầm lấy đồng hồ đeo tay đứng dậy: "Tôi không chơi, các người chơi đi!"
Viên Ba muốn kéo hắn, cũng không kéo, chỉ có thể ngồi xuống tại vị trí của hắn, nhìn bóng lưng của Cao Liêm Minh nói: "Sao thế? Liêm Minh tức giận?"
Lương Thành Long cười nói: "Đứa nhỏ mà, quản hắn làm chi, tiếp tục, tiếp tục, hôm nay tay tôi đặc biệt thuận."
Thường Hải Long nói: "Tôi coi như đã nhìn ra, Thành Long, hôm nay cậu là muốn đem tiền trong túi chúng tôi cướp đoạt sạch sẽ."
Lương Thành Long vui vẻ nói: "Nếu muốn kiếm tiền, trước hết phải tán tài, lúc mua hải sản, tôi giành trả tiền vì cái gì? Cũng là vì hiện tại." Hắn tiện tay đánh ra một tấm bài: "Phát tài!"
Viên Ba bỗng nhiên nói: "Này!"
Lương Thành Long sửng sốt: "Gì?"
Viên Ba mỉm cười nói: "Có người nói cho cậu biết, muốn phát tài phải từ từ không?"
Viên Ba đánh hai ván thì phải đi làm cơm, buổi trưa cùng ngày do hắn làm chủ bếp, Viên Ba làm giàu từ quán cơm, nên cũng có tay nghề nấu đồ ăn, Triệu Tĩnh và Thường Hải Tâm hai người làm trợ thủ cho hắn.
Trương Dương đi vào phòng đem đám người này mời ra: "Đừng chơi nữa, chuẩn bị ăn!"
Lương Thành Long thắng được nhiều nhất, không chỉ đem tiền đồ ăn kéo trở về, còn thừa lại một chút, Cao Liêm Minh thua sạch sẽ, thằng nhãi này nãy giờ đều trầm tư. Không là bởi vì thua tiền, mà là trong lòng không thoải mái.
Lương Thành Long đi tới bên cạnh hắn vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Liêm Minh, yên tâm đi, cậu chỉ cần theo sát bước chân anh, nhất định có ăn có uống, cuối cùng chúng tôi còn đem cậu về Đông Giang."
Cao Liêm Minh nói: "Không có tiền cùng lắm thì tôi đi bộ trở về."
"Này, tên nhóc, thật đấu khí với tôi à!"
Cao Liêm Minh nói: "Không dám, các người là đại quan, là cự phú, tôi là một người luật sư nghèo nào dám đấu khí với các người!"
Lương Thành Long nở nụ cười, Cao Liêm Minh trong mắt hắn chỉ là một đứa nhỏ, hắn đương nhiên sẽ không tính toán với Cao Liêm Minh.
Trương Dương thấy thế nói: "Cao Liêm Minh, đến đây rót rượu, cậu nhỏ tuổi nhất, hiểu tôn lão yêu ấu hay không?"
Cao Liêm Minh đối với Trương Dương vẫn đều là tôn kính, hắn đi qua rót rượu.
Tất cả mọi người ngồi xuống, Lương Thành Long nói: "Viên ca anh lớn tuổi nhất, nói hai câu đi."
Viên Ba nâng ly rượu nói: "Các vị huynh đệ tỷ muội, ly rượu này thật ra là chúng ta thiếu ở Đông Giang, chúng ta ngày hôm nay cùng một chỗ đi tới Tân Hải, mục đích cũng là tiễn đưa cho anh em tốt của chúng ta Trương Dương, mọi người chúng ta mượn ly rượu này chúc hắn bay xa vạn dặm, thẳng trên mây xanh!"
Mọi người cùng nhau ủng hộ, đồng thời giơ ly rượu lên.
Trương đại quan nhân nhìn đám bạn thân từ Đông Giang đến, trong lòng cũng có chút cảm động, hắn giơ ly rượu trước mặt nói: "Cảm ơn mọi người, nói tôi không nói nhiều, cảm kích tôi đều đặt ở trong rượu." Hắn ngửa đầu uống sạch sẽ.
Viên Ba nói: "Chúng ta ngoại trừ Trương Dương và Hải Tâm ra thì những người khác đều là thương nhân, được hai vị quan lão gia có thể để mắt chúng ta, ngày hôm nay chúng ta buôn bán có phải là muốn bồi theo bọn họ uống cho say quên lối về hay không?"
Mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.
Thường Hải Tâm nói: "Tôi xin thanh minh, tôi không phải làm quan."
Trương Dương nói: "Em không phải cấp khoa? Hải Tâm, em thật không có nghĩa khí, thời khắc mấu chốt bỏ rơi anh, một chút tình cảm cũng không có."
Thường Hải Tâm cười nói: "Ngày hôm nay không có làm quan và buôn bán, chỉ có Đông Giang và Tân Hải phân biệt, em đề nghị chúng ta Trương bí thư có được hay không?"
Trần Thiệu Bân nói: "Không tốt, hắn có thể uống nhiều, chúng ta cùng nhau kính hắn, cùng hắn uống một ly, cuối cùng ngã xuống khẳng định là chúng ta, vì công bình, chúng ta phải từng bước từng bước uống cùng hắn, cùng hắn chơi xa luân chiến."
Trương Dương cười nói: "Chỉ bằng các người, tôi thật không sợ!"
Triệu Tĩnh nói: "Đều khi dễ anh tôi, tôi với anh tôi đứng cùng mặt trận. Đinh Triệu Dũng, anh theo phe của em hay là theo phe của Viên ca?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Lời vô ích, anh đương nhiên theo vợ của anh rồi, chúng ta là người thân, anh cuối cùng không thể vươn tay ra ngoài được?"
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân đồng thời mắng: "Không nghĩa khí!"
Trương Dương cười lớn, khi đi tới Tân Hải, hắn từ đầu đến cuối không có nhẹ nhàng vui vẻ uống rượu như vậy.
Vô luận mấy người Viên Ba bọn họ kết minh thế nào, chân chính uống rượu vẫn dựa vào tửu lượng, đoàn người này ai cũng uống không lại Trương Dương, cộng lại cùng nhau cũng uống không lại, đương nhiên cũng chẳng ai hợp lại làm gì.
Cao Liêm Minh là người trước hết ngã xuống, tửu lượng của thằng nhãi này vốn đã không được, hơn nữa tâm tình không tốt, rất nhanh bại trận, chạy đến WC ôm bồn cầu đi tâm sự. Sau đó là Trần Thiệu Bân và Thường Hải Long, hai người tay trong tay đi khách phòng ngủ.
Lương Thành Long và Viên Ba hơi có chút say, bất quá bước chân rõ ràng cũng bay lên.
Đinh Triệu Dũng từ đầu đến cuối không uống rượu, hắn đã bắt đầu kiêng rượu, chuẩn bị muốn đứa nhỏ.
Trương đại quan nhân uống nhiều như vậy vẫn không có bất luận men say gì, nhìn bên trong phòng một mảnh đống hỗn độn, Trương Dương sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, lần đầu tiên đối với căn biệt thự này có tình cảm, loạn ầm cả lên mới có khí tức sinh hoạt.
Triệu Tĩnh và Thường Hải Tâm tốn nửa giờ mới đem chiến trường thu dọn sạch sẽ.
Lương Thành Long lúc đi WC phát hiện WC bị khóa trái, hắn mượn chút rượu trong ngừi, một cước đá văng cửa phòng, thấy Cao Liêm Minh ôm bồn cầu ngủ, Lương Thành Long gọi Trương Dương và Viên Ba tới, Trương Dương khí lực lớn, đem Cao Liêm Minh tới phòng khách, đem hắn lên sô pha nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, Cao Liêm Minh từ trên sô pha ngã nhào xuống mặt đất, nằm trên thảm khò khè, trong miệng còn lầm bầm: "Đều khinh thường tôi...."
Trương Dương nhìn hắn cười khổ lắc đầu.
Đinh Triệu Dũng tìm chăn đắp cho hắn, phần lớn người đi nghỉ ngơi, ứng với yêu cầu của Triệu Tĩnh và Thường Hải Tâm, Trương Dương mang theo bọn họ cùng đi dạo cạnh biển.
Lúc đầu Viên Ba cũng chuẩn bị theo đi, có thể đi hai bước lại cảm thấy say, xoay người lại trở về. Cuối cùng chỉ còn lại có Trương Dương và Đinh Triệu Dũng, Triệu Tĩnh, Thường Hải Tâm bốn người.
Từ cửa sau Hải Dương Hoa Viên có thể dọc theo thềm đá đi xuống núi, trực tiếp đến bãi cát phía dưới, buổi chiều ánh mặt trời rất ấm áp, gió thổi trên biển dưới ánh nắng lấp lánh trên biển cũng không gây cảm giác lạnh lẽo.
Tử Triệu Dũng nói: "Cao Liêm Minh say thật lợi hại."
Trương Dương nói: "Tên nhóc này có tâm sự, không thể uống thì đừng uống, đến cuối cùng uống thành một bãi."
Triệu Tĩnh nói: "Đều nói các người đừng uống nhiều như vậy, cần phải uống, kết quả đều uống say. Thật sự là không rõ ràng, rượu có cái lực hấp dẫn gì đối với đàn ông các người?"
Thường Hải Tâm cười nói: "Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu, bất quá uống say cũng khó chịu.”
Đinh Triệu Dũng nói: "Nói đến uống rượu vẫn là Trương Dương lợi hại, chúng tôi hợp lại cũng không chuốc say cậu được."
Trương Dương cười nói: "Không ngờ các người lần này đến đây chính là vì chuốc rượu tôi?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng tôi cũng không nghĩ như vậy, mọi người là thật nhớ cậu!"
Ánh mắt của Trương Dương nhìn hướng Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm mặt cười không khỏi nóng lên, Triệu Tĩnh đi cạnh biển, bảo Đinh Triệu Dũng chụp ảnh cho mình.
Thường Hải Tâm và Trương Dương sóng vai đứng chung một chỗ, không biết là bởi vì gió thổi trên biển quá lớn, hay là bởi vì khẩn trương, Thường Hải Tâm hai tay ôm cánh tay, Trương Dương vốn định đem áo gió của mình phủ thêm cho cô ấy, Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Em thích cảm giác đứng ở cạnh biển."
Trương Dương cười nói: "Thích thì tới." Hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, trong lòng rõ ràng Thường Hải Tâm sẽ không đến đây. Nếu như mình chân trước chạy đến đây, cô ấy chân sau cùng đến đây, nhất định sẽ có rất nhiều người nói xấu. Hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn ẩn dấu tốt, ngoại trừ Tần Thanh cũng không có những người khác biết.
Thường Hải Tâm nói: "Biển bên này không tốt, không giống Tĩnh Hải, nước đều là màu xanh." Hai chân của cô ấy dừng trên bờ cát một chút, ánh mắt đầu hướng về ngoài khơi cách đó không xa, thấy sóng biển cuồn cuộn nổi lên không ít vật thể màu trắng, nhìn kỹ lại đều là một ít bọt biển và rác sinh hoạt.
Trương Dương cũng lưu ý tới, hắn thở dài nói: "Ý thức bảo vệ môi trường bên này không được, xem ra anh cần tốn một phen khổ công."
Thường Hải Tâm cười nói: "Bất luận chuyện gì đều là một quá trình từ từ nhận thức, thường thường kinh tế lạc hậu sẽ làm quên vấn đề bảo vệ môi trường, muốn thay đổi quan niệm của dân chúng cũng không dễ dàng." Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút cười nói: "Bất quá anh làm được!"
"Vì sao?"
Thường Hải Tâm nói: "Anh là hình mẫu của thời đại, anh hùng nhân vật để cán bộ trẻ tuổi học tập."
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Hải Tâm, ngay cả em cũng chế giễu anh!"
Thường Hải Tâm nói: "Không phải ai ai cũng đều có cơ hội lên đài truyền hình trung ương!"
Sóng gió ngoài khơi tựa như lớn rất nhiều, Trương Dương nheo con mắt lại nhìn ngọn sóng cuộn trào mãnh liệt của ngoài khơi, nhẹ giọng nói: "Sóng trước chết trên bờ cát! Nhấc lên sóng gió càng cao, bị đập càng thảm."
Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Anh sợ có người đập anh sao?"
Trương đại quan nhân lắc đầu, sau đó rất chăm chú hỏi: "Con người anh không phải có chút buông thả không?"
Thường Hải Tâm mỉm cười cười nói: "Không phải có chút, là rất nhiều!".
Trương Dương nói: "Thật ra ai ai đều có một mặt buông thả, lúc hai ta đơn độc cùng một chỗ, em cũng không phải rất..."
Thường Hải Tâm không đợi hắn nói xong đã đỏ mặt né ra, cô ấy đi hướng Đinh Triệu Dũng nói: "Em giúp các ngươi chụp ảnh chung!"
Trương đại quan nhân nhìn dáng người của Thường Hải Tâm, dục hỏa trong lòng nhất thời mọc lên, nói chính xác hơn hẳn là trầm xuống, bộ phận trên thân thể có chút rục rịch. Cũng may mặc áo gió, nếu không lực khống chế bạc nhược của Trương đại quan nhân khẳng định sẽ bại lộ rõ như ban ngày.