Mạnh Khải Trí trưởng bộ tổ chức cũng phát biểu: "Đơn xin xét duyện này không khác gì tờ đơn năm trước, chỉ có điều thêm một chữ kí của Trương Dương, nghe nói tờ đơn đó vốn đã nằm ở quốc vụ viện, anh ta nói là lặp lại trình tự phê duyệt, chứ không phải là gửi đơn xét duyệt lại lần nữa."
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn nói: "Về việc này, tôi và đồng chí Trương Dương đã tiến hành trao đổi sâu sắc, cũng đã phê bình nghiêm khắc hành vi thiếu kỷ luật vô tổ chức của đồng chí ấy, phải nói thật đồng chí ấy cũng đã thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình, sự việc này cũng đã xảy ra rồi, tôi cho rằng đối với những cán bộ trẻ, cũng nên lấy giáo dục phê bình là chính."
Bí thư kì ủy thị Trần Cương nói: "Giáo dục phê bình cũng phải dựa vào mức độ nghiêm trọng về tính chất sự việc, tôi cho rằng sự việc lần này không hề nhỏ, nếu chúng ta không nhận định một cách chính xác, vậy thì trong khoảng thời gian không lâu nữa, những huyện trực thuộc của chúng ta sẽ học theo tấm gương của đồng chí ấy, tự vi chính, Tân Bình có thể bỏ qua cấp thị để trình lên trên yêu cầu bỏ huyện đổi thành thành phố, các huyện trực thuộc khác dưới nó cũng có thể làm được như vậy. Trẻ tuổi không phải là lí do để mắc lỗi, mắc lỗi thì nhất định phải chịu xử lí và chịu phạt, chỉ có xử lí nghiêm khắc mới có thể ngăn chặn được không tái phạm, âu cũng là chuyện tốt đối với cá nhân đồng chí ấy, cũng có tác dụng nhắc nhở với các đồng chí khác."
Phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương nhìn về phía Trần Cương đang kích động, trong đầu cảm thấy buồn cười, Trần Cương kích động như vậy đơn giản là vì lợi ích chính trị của gã xâm phạm. Nếu không phải Trương Dương đá em trai gã ra khỏi Tân Hải, thì gã cũng không biểu hiện chủ động như thế này, còn Hạng Thành lại rõ ràng muốn lợi dụng lần thay đổi này để chỉ trích, nhưng đám người này cũng chỉ ầm ĩ thế thôi, Trương Dương đã có bản lĩnh trình đơn xin xét duyệt lên tới quốc vụ viện, điều này chứng minh những người này không là gì trong mắt hắn, xử lý nghiêm khắc sao? Trần Cương anh nói thì mạnh mồm thế, nhưng anh có đưa ra phương án xử lý hắn không? Chỉ sợ đến lúc sự việc xảy ra thật, ai cũng không dám đảm nhận nhiệm vụ này, điều mà họ sợ không phải Trương Dương mà họ sợ bối cảnh của hắn. Làm quan chức trong nhà nước thật là không dễ dàng, luôn phải suy nghĩ đến tất cả các phương diện. Muốn phạm lỗi ít thì tốt nhất nói ít một chút, Tưởng Hồng Cương lựa chọn im lặng trong chuyện này.
Bí thư thị ủy Hạng Thành nói: "Đồng chí Hồng Cương, ý kiến của đồng chí như thế nào?" Thấy Trần Hồng Cương im lặng không nói, Hạng Thành trực tiếp nhắc đến y.
Tưởng Hồng Cương cười đáp: "Tôi thấy mọi người nói đều có lý, bí thư Hạng nói rất đúng, việc bỏ huyện đổi lên thành phố là việc tốt, sớm muộn cũng phải đi bước này, sớm muộn rồi cũng sẽ thành công, nhưng sự vệc phải được suy xét thận trọng, không được hấp tấp vội vàng."
Cung Hoàn Sơn nhìn Tưởng Hồng Cương, trong đầu nghĩ thầm: "Nói chẳng khác nào không nói." Nếu nói trong số thường ủy có một người mà Cung Hoàn Sơn thấy phản cảm nhất thì đó chính là Tưởng Hồng Cương, lí do rất đơn giản. Y coi Tưởng Hồng Cương là đối thủ duy nhất trong con đường tiến bước của mình, tuy hiện tại về nhiều phương diện Tưởng Hồng Cương đều ở vào thế yếu hơn so với y, nhưng y biết Tưởng Hồng Cương chưa hề vứt bỏ ý niệm cạnh tranh với y.
Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi thấy việc này cũng không nghiêm trọng đến thế, đồng chí Trương Dương mới đến Bắc Cảng, đồng chí tuổi còn trẻ đương nhiên làm việc không được chu đáo như các đồng chí lâm năm kinh nghiệm. Nên xét về việc đồng chí ấy vừa mới lên nhận chức, không tránh khỏi tâm lí muốn nhanh chóng lập thành tích. Tôi cũng cho rằng, đồng chí ấy đã vội vàng trong vấn đề bỏ huyện đổi lên thành phố, chưa suy nghĩ thấu đáo trong nhiều trình tự. Nhưng chúng ta cũng nên khẳng định lòng nhiệt tình làm việc của đồng chí ấy, nhận định sự nóng lòng muốn thay đổi diện mạo Tân Hải của cậu ấy, cho nên về chuyện xử lí chuyện này như thế nào, chúng ta không thể để mặc không phê bình cũng không thể xử lí quá nặng nề, không phê bình không được, nhưng gay gắt quá cũng không được."
Cung Hoàng Sơn thầm chửi y lão hồ li tinh, y nói như vậy là muốn không đắc tội với bên nào cả.
Hạng Thành đương nhiên hiểu rõ ý của Tưởng Hồng Cương, gã gật đầu: "Đồng chí Hồng Cương, việc này giao cho đồng chí, đồng chí hãy nói chuyện với Trương Dương, hãy làm cho cậu ấy nhận thức được sai lầm của mình, cũng phải chú ý chừng mực, đừng để ảnh hưởng đến nhiệt tình công việc của cậu ấy."
Tưởng Hồng Cương nghĩ thầm, không phải ông để Cung Hoàn Sơn di nói chuyện với Trương Dương sao? Sao lại bảo tôi đi? Đây chẳng phải là làm điều thừa sao? Nhưng y vẫn biểu hiện ra vô cùng hợp tác, cười gật gật: " bí thư Hạng, tôi sẽ nhanh chóng đi nói chuyện với cậu ấy."
Hạng Thành nói: "Kết thúc cuộc họp!"
Trương Dương đến đây khiến cho Hạng Thành cảm thấy càng khó chịu, gã cảm giác như sự tồn tại của tên tiểu tử này giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, hơn nữa Hạng Thành cón có dự cảm. Lần này sự việc bỏ huyện đổi lên thành phố có đến 80,90 % thành công, một khi huyện Tân Hải trở thành thành phố, đôi cánh của tên tiểu tử Trương Dương này sẽ ngày càng cứng chắc, đến lúc đó, gã khó mà khống chế được hắn.
Nhưng Hạng Thành đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra phương pháp đối phó lại với Trương Dương, tuy gã rất muốn dạy cho tiểu tử này một bài học, để hắn biết rằng rốt cuộc lời nói của ai có trọng lượng ở Bắc Cảng này. Khi nghĩ đến Tống Hoài Minh đằng sau Trương Dương, gã lại do dự, nếu có thể hòa thuận vô sự với nhau là tốt nhất, gã gợi ý để Cung Hoàn Sơn đi nói chuyện với Trương Dương. Mục đích của việc này là muốn Trương Dương hiểu phải tuân thủ quy tắc, nhưng từ phản ứng sau khi về của Trương Dương là biết, Cung Hoàn Sơn chưa hề hoàn thành nhiệm vụ này, Trương Dương không thèm coi Cung Hoàn Sơn là gì trong mắt.
Chuyện phát sinh trong cuộc họp thường ủy của Tân Hải cũng được phản hồi đến tai Hạng Thành vào buổi tối cùng ngày.
Chủ tịch huyện Tân Hải Hứa Song Kì tối đó cũng đến nhà bí thư thị ủy Hạng Thành, hồi báo mọi chuyện đã xảy ra ở cuộc họp thường ủy cho Hạng Thành nghe.
Hạng Thành nghe rất chăm chú, vẻ mặt của Hứa Song Kì rất buồn bực lẫn bất đắc dĩ, gã nói ra rất nhiều điều nghĩ trong lòng với Hạng Thành: "Bí thư Hạng, tôi cảm thấy rất khó giao tiếp hòa hợp với đồng chí Trương Dương."
Hạng Thành mỉn cười: "Cậu ấy mới đến chưa bao lâu, muốn quen dần cũng phải có quá trình."
Hứa Song Kì nói: "Không phải ý đó, ý tôi là, con người cậu ta tính chủ quan quá lớn. Không hề thích tiếp nhận ý kiến người khác, sự việc nào đã nhận định rồi thì nhất định sẽ làm đến cùng, giống như việc đổi lên thành phố, cậu ta trước sau đều không hề trưng cầu ý kiến của ai hết, đợi xin lên trên mới thông báo cho chúng ta." Hứa Song Kì đang có ý khơi ra sự tức giận của Hạng Thành, vì Trương Dương cũng không hề báo cáo sự việc cho Hạng Thành biết, vượt mặt cả các lãnh đạo Bắc Cảng.
Hạng Thành đáp: "Đồng chí nên tăng cường giao lưu với cậu ấy, đừng quên, mấy năm này hai người sẽ là đồng nghiệp, nếu khuyết thiếu hiểu biết lẫn nhau, công tác sau này sao có thể triển khai được đây?"
Hứa Song Kì nói: "Tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi, cậu ta chỉ đáng tuổi con trai tôi, tư tưởng cũng như quan điểm có quá nhiều chênh lệch, đồng chí cũng biết, tình trạng tài vụ của Tân Hải không tốt, bội chi tài chính vẫn chưa loại bỏ được. Nhưng cậu ta lại vì đổi lên thành phố mà đã kiến nghị nâng cao mức đầu tư thị chính, hơn nữa lập tức áp dụng thay đổi, cá nhân tôi cho rằng trọng điểm công tác kì này của Tân Hải không thể là đổi lên thành phố gì cả, mà là giảm nghèo, loại bỏ vấn nạn bội chi tài chính, phương hướng chủ đạo của chúng ta phải là phát triển kinh tế, chứ không phải ném tiền đi xây dựng công trình mặt ngoài vô nghĩa như thế"
Hạng Thành không nói gì, dường như đang suy nghĩ.
Hứa Song Kì lại nói tiếp: "Kiến thiết thi chính càng đẹp thì có ích gì? Đường xá có rộng thêm nữa thì vẫn chỉ có từng ấy xe cộ, đèn đường có càng sáng âu cũng chỉ tăng thêm hao phí nguồn điện, trồng hoa và cây làm thành phố trong sạch hơn, tất cả cũng chỉ làm hào nhoáng vẻ ngoài, không bằng dùng số tiền ấy đi mua hạt giống tốt chi viện cho hộ nông dân nghèo, Tân Hải chúng ta vẫn lấy nghề nông làm chủ đạo. Tôi cảm thấy những cách làm của đồng chí Trương Dương khi đến đây có hơi bỏ gốc lấy ngọn."
Hạng thành nói: "Sao đồng chí không nói thẳng những lời này với cậu ta?"
Hứa Song Kì lại thở dài: "Bí thư Hạng, cậu ta tình nguyện nghe ý kiến của tôi mới là lạ đấy."
Hạng Thành nói: "Đồng chí Song Kì, cậu ấy là bí thư huyện ủy, đồng chí là chủ tịch huyện, thái độ này của đồng chí tôi thấy không tốt chút nào, trong công tác phải cho phép tồn tại nhiều ý kiến khác nhau, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng. Nếu đồng chí thấy cách làm của cậu ấy không đúng, nên phản đối dựa vào những lí luận, huyện Tân Hải có tới 11 thường ủy, những quyết định quan trọng cần hơn một nửa số người bỏ phiếu ủng hộ mới được thông qua, như thế nào mới thể hiện được tính dân chủ và công bằng công minh của đảng ta? Đồng chí đã công tác đã được bao nhiêu năm như vậy, ngay cả đạo lí đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?"
Vẻ mặt Hứa Song Kì có chút nóng dần lên, lời này của Hạng Thành vừa là phê bình cũng vừa là nhắc nhở Hứa Song Kì, thân là chủ tịch huyện Tân Hải, ủy viên thường ủy nhưng lại không phát huy được vai trò của mình, lại biểu hiện một cách yếu đuối trước mặt một bí thư huyện ủy mới nhận chức như Trương Dương thế này. Hứa Song Kì đáp: "Bí thư Hạng, tôi hiểu rồi."