Trương Dương không thể không bội phục sự bình tĩnh của Vương Học Ninh, phụ nữ gia đình bình thường nếu nhìn thấy chi phiếu mười vạn đồng, chỉ sợ sớm đã loạn phương tấc rồi, rất ít người có thể bảo trì được sự bình tĩnh như Vương Học Ninh.
Vương Chí Cương nói: "Bí thư Trương, anh hãy nghe tôi nói đã, tôi rất cảm tạ anh đã cho tôi cơ hội này, nhưng hệ thống chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời vẫn chưa được sản xuất chính thức, hàng mẫu của chúng tôi tuy rằng rất thành công, nhưng trong khâu sản xuất nhất định sẽ có những nhân tố bất ngờ, tôi không thể nhận tiền này được, bộ hệ thống này không phải thuộc về hai vợ chồng chúng tôi, mà là kết quả cố gắng chung của mọi người trong cục khoa học kỹ thuật."
Vương Học Ninh nói: "Bí thư Trương, anh cầm về đi, Chí Cương thật sự không muốn nhận đâu, con người anh ấy không thích nói dối."
Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm tờ chi phiếu đó về. Hắn cười nói: "Tôi lần này tới còn có một lời mời quá đáng."
Vương Chí Cương nói: "Bí thư Trương, ngài nói đi."
Trương Dương nhìn Vương Học Ninh nói: "Chị nhà, tôi nghe Chí Cương nói hệ thống chiếu sáng này là hai người cùng nghiên cứu chế tạo, hơn nữa bộ phận mấu chốt trong đó đều là chủ ý của chị."
Vương Học Ninh cười nói: "Đừng nghe anh ấy nói bừa, tôi nào có bản sự như vậy?"
Trương Dương nói: "Phía Giang Thành đã tiến hành khảo sát và luận chứng hệ thống này, bọn họ tỏ vẻ vô cùng hài lòng, tháng này sẽ chuẩn bị chính thức đưa vào sản xuất, dựa theo ước định giữa chúng tôi, Tân Hải phụ trách cung cấp kỹ thuật, Giang Thành phụ trách đầu tư sản xuất, phía chúng ta phải cung cấp toàn trình giúp đỡ về kỹ thuật. Cho nên tôi chắc cần phải có một người quen thuộc với hệ thống này, chị nhà, chị có muốn giúp tôi việc này không?"
Vương Học Ninh nói: "Hệ thống này là cục khoa học kỹ thuật độc quyền, tôi không phải là người của cục khoa học kỹ thuật, tôi ra mặt hỗ trợ liệu có thích hợp không?"
Trương Dương cười nói: "Không có gì là không thích hợp cả, tuy rằng hệ thống này cục khoa học kỹ thuật độc quyền, nhưng người có công chính là hai vợ chồng anh chị, chị nhà, chị đừng từ chối, đối với chị mà nói thì đây cũng là một cơ hội, thư mời của quản đốc kỹ thuật quang điện đã chuẩn bị cho chị rồi, chị lần này không chỉ là đại biểu cho bản thân mà còn đại biểu cho toàn bộ Tân Hải chúng ta."
Vương Chí Cương ở bên cạnh nói: "Học Ninh, em đồng ý đi!"
Vương Học Ninh nói: "Anh vì sao bảo em đáp ứng?"
Vương Chí Cương nói: "Học Ninh, nhiều năm qua, em đã hy sinh cho anh quá nhiều rồi, nếu không phải vì anh, em vốn có thể phát triển tốt hơn, anh..."
Vương Học Ninh gắt: "Được rồi, em đáp ứng là được rồi chứ gì."
Tuy rằng vợ chồng Vương Chí Cương cực lực giữ lại, Trương Dương vẫn lấy cớ có việc không ở lại ăn cơm, hắn và Thường Hải Tâm sau khi rời khỏi thì tới một quán hải sản nhỏ ven biển. Thường Hải Tâm tò mò hỏi chuyện của vợ chồng Vương Chí Cương,Trương Dương kể lại chuyện nghe được từ chỗ Vương Chí Cương cho cô ta, Thường Hải Tâm không khỏi cảm thán: "Không ngờ hai vợ chồng bọn họ còn có kinh lịch long đong như vậy."
Trương Dương nói: "Hai vợ chồng bọn họ rất có bản lĩnh, hệ thống chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời này chủ yếu là hai vợ chồng bọn họ nghiên cứu chế tạo ra, nhưng là vì Vương Chí Cương không có biên chế trong cục khoa học kỹ thuật cho nên độc quyền thuộc về cục khoa học kỹ thuật huyện, kể ra năm mươi vạn này phải là trực tiếp thưởng cho cá nhân hắn, nhưng hai vợ chồng người ta cũng không có lấy một câu oán hận, ngay cả mười vạn này bọn họ cũng không nhận."
Thường Hải Tâm nói: "Nhìn điều kiện sinh hoạt của bọn họ không được tốt lắm."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh đã hỏi thăm rồi, Vương Chí Cương sau khi học đại học xong thì dẫn Vương Học Ninh về Tân Hải, trong nhà không chấp nhận, cha mẹ hắn đều cho rằng là Vương Học Ninh hại con trai bọn họ, cho nên quan hệ một mực không được tốt, cái mà Vương Chí Cương và Vương Học Ninh muốn không phải là tiền, mà là sự tôn trọng, bọn họ hy vọng đạt được sự công nhận của người khác đối với bọn họ, mà anh thì hoàn toàn có thể giúp bọn họ có được điều này, chỉ cần bọn họ thực sự có bản lĩnh, anh có thể giúp bọn họ ngẩng đầu làm người ở Tân Hải!"
Thường Hải Tâm giờ mới biết Trương Dương vì sao muốn đích thân mời Vương Học Ninh đảm nhiệm chức quản đốc kỹ thuật, cô ta ôn nhu nói: "Anh thật đúng là tri nhân thiện nhậm!"
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Em nhìn thấy rồi đấy, chuyện mà hai vợ chồng này tương lai làm ra có thể khiến mọi người trố mắt, anh tuyệt đối sẽ không nhìn lầm đâu!" Trương đại quan nhân tràn ngập lòng tin đối với lựa chọn mình.
Trương đại quan nhân sau khi thu xếp xong chuyện ở Tân Hải thì tới kinh thành, tuy rằng phía Bắc Cảng nói cho hay là để hắn làm lớp trưởng, làm người dẫn đầu kỳ luân phiên huấn luyện này, nhưng Trương đại quan nhân không có chút hứng thú nào, hắn thích độc lai độc vãng, chuyện của những người khác không liên can tới hắn, chân tướng học tập lần này là đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng muốn tạm thời lưu đày hắn, Trương đại quan nhân cho rằng, nếu mình đi mà không về, Bắc Cảng không biết sẽ có bao nhiêu người cao hứng.
Trương Dương lái xe tới thẳng kinh thành, một đường đi rất thuận lợi, vốn hắn không định lái xe tới, nhưng phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương ủy thác hắn mang một khối đá thủy tinh đến cho chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương, đây là Quách Thụy Dương nhờ y mua, Trương đại quan nhân không thể ôm một tảng đá lớn như vậy chạy tới chạy lui, cho nên đành phải lựa chọn lái xe.
Trương Dương đã tới kinh thành vô số lần, con đường này hắn nhắm mắt lại cũng có thể lái được, vừa mới đến kinh thành liền nhận được điện thoại của bí thư huyện ủy Phong Trạch Tôn Đông Cường, bởi vì lần luân phiên huấn luyện này là Giang Thành và Bắc Cảng kết hợp, Tôn Đông Cường cũng là thành viên của nhóm đầu tiên, hơn nữa hắn còn là người phụ trách của phía Giang Thành, Tôn Đông Cường nói: " Bí thư Trương, đến kinh thành chưa?"
Trương Dương trước đó đã biết Tôn Đông Cường cũng sẽ đến, chỉ là không chủ động liên hệ với gã, Trương Dương cười nói: "Vừa mới vào kinh thành!"
Tôn Đông Cường nói: "Đã có chỗ ở chưa, hay là anh tới ban trú kinh Phong Trạch đi, tôi sẽ cho người an bài phòng tốt cho anh."
Trương Dương lúc này mới nhớ tới người ta trên cơ bản đều có ban trú kinh, phía Tân Hải thì không có ban trú kinh, ngay cả phòng làm việc cũng không có, bình thường cán bộ Tân Hải đi công tác đều là tới thẳng ban trú kinh Bắc Cảng, Trương Dương nói: "Thôi, tôi có chỗ ở rồi, chúng ta ngày mai đi báo danh thì gặp nhau nhé."
Tôn Đông Cường nói: "Ngày mai cái gì, tôi đã an bài tối nay rồi, chúng ta đi uống một bữa đi." Tôn Đông Cường đã thể hiện nguyện vọng muốn đi lại gần gũi với Trương Dương, tuy rằng khi ở Phong Trạch từng có một dạo Tôn Đông Cường coi Trương Dương là đối thủ cạnh tranh, nhưng về sau gã rất nhanh ý thức được mình và Trương Dương căn bản không phải cùng một đẳng cấp, đường đi của người ta so với gã thì trực tiếp hơn nhiều, gã chỉ chẳng qua là con rể của chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố Giang Thành, mà người ta là con rể của bí thư tỉnh ủy, chênh lệch không phải lớn bình thường. Về sau gã và Trương Dương liên thủ đối phó với bí thư huyện ủy Phong Trạch tiền nhiệm Thẩm Khánh Hoa. Nhắc tới đoạn cố sự này, hai người miễn cưỡng cũng được cho là chiến hữu từng chung một chiếc hào.
Trương Dương nói: "Đông Cường à, chờ tôi xong việc tôi sẽ gọi cho anh!"
Tôn Đông Cường biểu hiện ra mười phần thành ý: "Được, tôi chờ điện thoại của anh!"
Trương Dương tới ban trú kinh tỉnh, Quách Thụy Dương nghe nói hắn tới, tự mình anh cửa nghênh đón, Trương Dương mang đồ mà Tưởng Hồng Cương nhờ đến, khối đá thủy tinh này nặng gần hai trăm cân, Trương đại quan nhân khiêng hộp gỗ vào trong văn phòng Quách Thụy Dương, sau khi thả xuống thì mặt không đỏ, cũng không thở gấp.
Quách Thụy Dương vội vàng đưa cho hắn một cái khăn tay.
Trương Dương lau lau tay, trên đầu không có lấy một giọt mồ hôi.
Quách Thụy Dương thử đổi vị trí, lúc này mới biết được cân nặng của hộp gỗ, sợ hãi nói: "Nặng thế!"
Trương Dương cười nói: "Cũng may là nhờ tôi đấy, đổi thành người khác thì không khiêng vào nổi đâu!"
Quách Thụy Dương cười nói: "Đây là đá thủy tinh mà tôi nhờ lão Tưởng mua hộ để đem tặng." Trước mặt Trương Dương y cũng không giấu diếm gì cả. Công việc của Ban trú kinh là đi làm quan hệ, xu hướng hiện tại là vậy, tặng quà còn phải đúng chỗ, tránh cho phí công phí của.
Trương Dương ngồi xuống sô pha trong văn phòng, hắn và Quách Thụy Dương mấy ngày trước vừa gặp nhau ở tiệc cưới của Đinh Lâm, hiện gặp lại ở kinh thành, nhắc tới tao ngộ của Đinh Lâm, Quách Thụy Dương cũng không khỏi cảm thán, không ngờ con gái của Đinh Cao Sơn lại gặp phải cảnh ngộ bấp bênh như vậy, Quách Thụy Dương nói với Trương Dương một chuyện rất quan trọng, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh thứ bảy này sẽ tới kinh thành, Trương Dương từ sau khi tới Tân Hải vẫn chưa gặp mặt Tống Hoài Minh, vừa nghe thấy vậy thì vô cùng cao hứng.
Quách Thụy Dương nói: "Lão đệ, cậu ở lại đây luôn đi, tôi bảo người đi an bài phòng cho cậu."
Trương Dương nói: "Không được, tôi ngày mai phải tới trường đảng báo danh, tối nay còn định gặp mấy người bạn cũ."
Quách Thụy Dương biết nhân mạch của hắn ở kinh thành rất rộng, không cần mình chiếu cố, mỉm cười nói: "Cũng được, cậu trước tiên đi làm chuyện của mình đi, chờ khi bí thư Tống tới, chúng ta sẽ giành thời gian uống vài chén."
Trương Dương nói: "Tôi lần này cần phải ở kinh thành một tháng, chúng ta còn đầy thời gian để uống rượu." Trương Dương đứng dậy cáo từ, cũng không để Quách Thụy Dương tiễn xa, khi tới đại sảnh của khách sạn Thanh giang vừ hay gặp phó chủ nhiệm ban trú kinh Hồng Vệ Đông.
Hồng Vệ Đông nhìn thấy Trương Dương thì lập tức mắt sáng ngời, hiện tại Trương Dương chẳng những là bí thư huyện ủy Tân Hải, hơn nữa nhạc phụ tương lai Tống Hoài Minh của hắn đã thăng nhiệm làm bí thư tỉnh ủy Bình Hải, địa vị của Trương đại quan nhân cũng tăng lên theo, trong mắt rất nhiều người, trên người Trương Dương tất nhiên được phủ lên một vầng sáng.