Y Đạo Quan Đồ

Chương 967-1: Không có thời gian (1)

Lại nhìn Xuân Sai, sau khi bị Trương Dương đánh một hồi, ngực không ngờ phập phồng, mí mắt giật giật, chậm rãi mở ra, người chung quanh phát ra tiếng kinh hô, trong đó có sự mất mát, ví dụ như đám Trần An Bang, cũng có người kinh hỉ, như Cốc Hiến Dương, Tiết Vĩ Đồng, vấn đề hôm nay chính là ở sự sống chết của Xuân Sai, nếu Xuân Sai không có việc gì, tất cả phiền toái tất nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.

Xuân Sai chậm rãi ngồi dậy, hai mắt mờ mịt, hắn theo bản năng sờ sờ hai gò má, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, ngực cảm thấy như phiên giang đảo hải, bỗng nhiên mở miệng, nôn mửa trước mặt mọi người, không ít người đang vây xem ở hiện trường vội vàng quay đầu đi, cảnh này thật quá kinh tởm.

Trương Dương chậm rãi đứng lên, quay sang An Đạt Văn nói: "An tổng thật sự là cân nhắc chu đáo, nếu mạng người quan trọng, đương nhiên phải thông tri cho cảnh sát rồi."

An Đạt Văn lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, hắn cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Xuân Sai vì sao đột nhiên tỉnh lại, không phải nói sau khi tiêm vào loại dược vật này, tuy rằng có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng thể chất, nhưng sau khi qua đi thì sẽ dầu hết đèn tắt ư? Sao Trương Dương đánh hắn một lượt, thằng ôn này liền tỉnh lại?

Cốc Hiến Dương là người cao hứng nhất, nếu Xuân Sai chết, người gặp phiền toái nhất chính là hắn, hắn hung hăng lườm Trần An Bang một cái, cười lạnh nói: "Trần An Bang, chuyện hôm nay chúng ta để hôm khác tính tiếp!" Trong lời nói tràn ngập vẻ uy hiếp, chuyện Trần An Bang bỏ đá xuống giếng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

An Đạt Văn trở mặt cực nhanh, hắn cười nói: "Xuân Sai không có việc gì là tốt rồi, mọi người đều là người một nhà, trăm ngàn lần đừng làm thương tổn hòa khí."

Tiết Vĩ Đồng khinh thường nói: "Ai là là người một nhà với mày! Thật đúng là lấy mình ra làm bàn ăn!"

Lương Bách Ny lắc lắc cánh tay An Đạt Văn nói: "A Văn, chúng ta đi trước đi!"

An Đạt Văn gật đầu, tình thế thay đổi đột ngột, hắn ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, hắn bảo A Đông đỡ Xuân Sai dậy.

Trương Dương lại: "Chậm đã!" Hắn nói với Xuân Sai: "Anh có muốn giữ mạng không?"

Xuân Sai ngây ra một thoáng, kinh ngạc nhìn Trương Dương, thằng ôn này không phải là không biết Hán ngữ.

Trương Dương nói: "Anh nghe hiểu được Hán ngữ ư?"

Xuân Sai cắn cắn môi.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói: "Anh đã tiêm vào một loại thuốc có tính nóng cực cao nào đó rồi, thúc đẩy thân thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới trạng thái đỉnh phong, nhưng hành vi như vậy sẽ mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nếu thân thể của nanh không tiến hành điều trị đúng lúc, anh tuyệt đối sống không quấ ba tháng."

Sau khi Xuân Sai nghe Trương Dương nói xong thì vẻ mặt trở nên cực kỳ hoảng sợ Trương Dương Trương Dương nói: "Còn muốn giữ mạng thì nghe lời tôi, ba ngày sau tới tìm tôi."

An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương miệng động đậy, nhưng không nghe thấy hắn đang nói gì, trong lòng rất kỳ quái, thật ra cũng có khối người kỳ quái như hắn, không ai nghĩ rằng Trương Dương biết môn công phu truyền âm nhập mật trong truyền thuyết này, trừ đối tượng mục tiêu ra, những người khác căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Đám người An Đạt Văn đi rồi, Trương Dương cũng cũng chuẩn bị rời đi, Cốc Hiến Dương đuổi theo nói: "Bí thư Trương xin dừng bước!"

Trương Dương xoay người lại, nhìn Cốc Hiến Dương đang mặt mày tươi cười, nói: "Ông chủ Cốc tìm tôi có việc gì?"

Thật ra Trương Dương cũng không cần an ủi, người thực sự cần an ủi là Cốc Hiến Dương, từ lúc Trương Dương bắt mạch cho Xuân Sai thì đã nắm rõ tình trạng của hắn, cũng xác định là mình có thể cứu sống hắn, Trương đại quan nhân sở dĩ đợi lâu như vậy mới ra tay là muốn xem đám khỉ này diễn kịch như thế nào, đám nhóc con An Đạt Văn, Trần An Bang quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng những lập bẫy muốn mình rơi vào, hơn nữa còn không ngừng nhảy ra bỏ đá xuống giếng, An Đạt Văn làm ra loại chuyện này thì Trương Dương không lấy làm lạ, nếu không nể tình của An lão và An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân đã sớm phế đi thằng ôn này, nhưng Trần An Bang không ngờ vẫn dám đối nghịch với mình, thằng ôn này quả nhiên là vô lại.

Người ta khi cùng chung mối thù thì rất dễ dàng tìm được cộng hưởng, Cốc Hiến Dương và Trương Dương cũng thuộc loại này, tối nay An Đạt Văn suýt nữa đã lừa được hai người họ vào tròng, hai người tất nhiên trở thành chiến hữu cùng một trận tuyến, Cốc Hiến Dương mời Trương Dương ăn cơm cũng là phủ lên ý mừng công.

Vừa là để mừng công cho thắng lợi của Trương Dương, vừa là để mừng sân đấu quyền ngầm của mình lại bình an vượt qua một kiếp. Trương Dương vẫn đang đói bụng, lúc trước Tiết Vĩ Đồng tuy nói mời hắn ăn cơm Nhật Bản, nhưng đồ ăn đó không hợp với khẩu vị của Trương đại quan nhân, Trương đại quan nhân khẩu vị luôn nghiêng về truyền thống, thích mỹ thực Trung Hoa, trong mắt hắn ăn cá sống không bằng được ăn cá nướng, rượu sake không thể bào bằng được quốc tửu.

Rượu và thức ăn xuống bụng, tâm sự cũng thoải mái hơn, sự thoải mái của Trương đại quan nhân không chỉ đến từ chính thân thể mình, mà còn là ở trên tinh thần, thành công hóa giải âm mưu của An Đạt Văn, đối với hắn mà nói thì cũng là tránh được một kiếp.

Biểu hiện của Cốc Hiến Dương thì càng vui mừng hơn, hắn cầm chén rượu ở trước mặt lên, nói: "Bí thư Trương, hôm nay may mà có anh, nếu không thì chuyện này phiền to rồi."

Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên uống với hắn, thở dài nói: "Thật ra hôm nay căn bản không muốn lên đài."

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh áy náy nói: "Đều do em, nếu không phải em thúc anh lên, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy."

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã qua rồi, Tái ông mất ngựa mới biết là phúc, hiện tại anh không phải đã bình an vô sự ư?"

Từ Kiến Cơ nói: "vị tam đệ này của tôi trước giờ đều là phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, khó khăn gì cũng không quật ngã được hắn."

Cốc Hiến Dương nói: "Chuyện hôm nay may mà có bí thư Trương, tôi lại kính anh một ly."

Trương Dương nói: "Ông chủ Cốc quá khách khí rồi, mọi người đều là người một nhà, nếu không phải gặp loại chuyện này, chúng ta cũng không thể ngồi chung một thuyền."

Cốc Hiến Dương cười nói: "Không sai, tình bạn của chúng ta mở ra một khởi đầu tốt đẹp, cái này gọi là đồng tâm hiệp lực."

Trương Dương nói: "Ông chủ Cốc, nói một câu không dễ nghe nhé, đấu quyền ngầm nguy hiểm lắm, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện, sớm muốn gì cũng có."

Cốc Hiến Dương thở dài: "Còn không phải ư, chơi nhiều năm rồi, tôi ở trong lòng cũng có chút chán, gần đây đang định nhượng lại."

Tiết Vĩ Đồng trừng mắt nhìn Cốc Hiến Dương, nói: "Anh không chơi nữa thì về sau chúng tôi tới chỗ nào náo nhiệt đây?"

Cốc Hiến Dương nói: "Vốn tôi vẫn còn có chút do dự kết thúc sinh ý này, có điều trải qua chuyện đêm nay, tôi đã hoàn toàn hạ quyết tâm."

Từ Kiến Cơ cũng tỏ vẻ lý giải Cốc Hiến Dương, Cốc Hiến Dương mấy năm nay dựa vào sinh ý này buôn bán lời không ít, đấm quyền ngầm, đánh bạc ngầm, nhưng chuyện này tất cả đều không hợp pháp, nếu không Cốc Hiến Dương có chút bối cảnh, hành vi của hắn mấy năm nay đã đủ để hắn bóc lịch cả đời rồi. Không có ai muốn vĩnh viễn sống trong thấp thỏm, tuy rằng lợi nhuận rất lớn, nhưng nguy hiểm đồng dạng cũng rất lớn, sau khi Cốc Hiến Dương tích lũy được tài phú nhất định, bắt đầu cân nhắc sống kiểu khác. Từ Kiến Cơ nói: "Thật ra sinh ý này vẫn có thể làm được, có điều không phải ở kinh thành."

Cốc Hiến Dương cười nói: "Tôi không có nhiều dã tâm, ăn nhỏ là rút thôi." Những lời này của Cốc Hiến Dương hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra hắn gần đây đã ký được một khách sạn ở Macao, nếu tất cả thuận lợi, không bao lâu nữa hắn sẽ chuyển trọng tâm sinh ý sang bên đó.

Cảm giác mà Cốc Hiến Dương tạo cho Trương Dương là người láu cá, loại người ở giữa trắng và đen, tuy rằng là con cháu của cán bộ cao cấp, nhưng hắn khác với Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, chuyện mà hắn làm là ở bên mép pháp luật, cho nên Trương Dương đối với Cốc Hiến Dương biểu hiện ra vẻ cảnh giác nhất định, tuy rằng hắn có thể nhìn ra Cốc Hiến Dương thật lòng tốt với mình, đầy ý tứ kết giao, nhưng tiêu chuẩn kết bạn của Trương đại quan nhân cũng khá nghiêm khắc, theo sự lịch lãm sâu hơn ở trong quan trường, theo sự biến hóa của địa vị xã hội, Trương đại quan nhân cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ dối lòng.

Buổi tối Trương đại quan nhân không hề uống quá nhiều, no bụng rồi lập tức đứng dậy cáo từ, khi ở bãi đỗ xe chia tay với Từ Kiến Cơ, Trương Dương đề xuất mời chủ nhiệm lớp La Quốc Thịnh ra ngoài ăn, tình cảm cần phải giao lưu, hắn tới trường đảng học càng lúc càng ít, biểu hiện bình thường cũng rất là bình thường, cho nên muốn thông qua quan hệ, tận lực biến lời bình tốt nghiệp đẹp một chút.

Từ Kiến Cơ cười nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ an bài giúp cậu, mời y ra ăn cơm thì miễn đi." Trong mắt Từ Kiến Cơ, một lão sư của trường đảng không tính là gì.

Tình tự của Trương Dương tối hôm đó không cao, sau khi chia tay với Tiết Vĩ Đồng thì tới ban trú kinh Bắc Cảng, Hoắc Vân Châu trước đó đã an bài cho hắn, vả lại mấy ngày nay bí thư thị ủy Hạng Thành đều ở kinh thành, tới ban trú kinh gặp mặt hắn nhiều thì cũng tốt cho quan hệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất