Y Đạo Quan Đồ

Chương 1024-1: Cháy rồi (1)

Vũ Ý đầu tiên vươn tay bắt tay Trương Dương: "Bí thư Trương, chúc mừng ngài!"

Trương Dương nói: "Cám ơn, chúng ta trước đó đã nói rồi, tôi tối nay còn có rất nhiều chuyện phải làm, thời gian phỏng vấn giành cho cô là mười phút có đủ không?"

Vũ Ý ra dấu ok, thợ chụp ảnh tìm một góc độ quay chụp tốt nhất, Trương đại quan nhân phối hợp đi tới, pháo hoa nhiều màu sáng rực vừa hay làm bối cảnh cho hắn.

Vũ Ý sau khi trưng cầu ý kiến của Trương Dương, ra hiệu có thể bắt đầu, cô ta mỉm cười nói: "Thưa các vị khán giả, chào mọi người, tối nay đối với Tân Hải mà nói thì là một ngày rất trọng đại, toàn thể thị dân Tân Hải tề tụ ở một nơi, cùng nhau chúc mừng Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, tôi là phóng viên Vũ Ý của đài truyền hình Bắc Cảng, người đứng bên cạnh tôi chắc mọi người đều nhận ra, anh ấy là bí thư thị ủy Trương Dương trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Tân Hải chúng ta! Bí thư Trương, có thể trước tiên chào khán giả mội cái không?"

May quay chiếu lên mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân tươi cười hớn hở, vẫy vẫy tay nói: "Chào các vị khán giả, nhân cơ hội này, tôi xin được gửi lời chào trân trọng nhất tới tất cả thị dân Bắc Cảng, hy vọng tất cả những gì phát sinh ở đây cũng có thể mang tới sự vui mừng và hạnh phúc tới bên cạnh các bạn."

Vũ Ý nói: "Bí thư Trương, có thể miêu tả một chút tâm tình của ngài vào lúc này không?"

Trương Dương nói: "Tâm tình của tôi hiện tại có thể khái quát bằng bốn chữ, kích động hào hứng! Vì Tân Hải có thể bỏ huyện lập thành phố, chúng tôi đã phải cố gắng trong một đoạn thời gian rất dài, hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện được, có nghĩa là Tân Hải chúng tôi từ hôm nay trở đi sẽ bước lên một bậc thang mới, chúng tôi đồng dạng cũng sẽ có thêm nhiều cơ hội hơn, nhiều khiêu chiến hơn, tôi tin rằng dưới sự cố gắng chung của chúng tôi, Tân Hải ngày mai sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp, lúc này, tôi nhờ đài truyền hình Bắc Cảng, tỏ ý được cảm tạ sự ủng hộ của các lãnh đạo tỉnh đối với công tác của chúng tôi, nhất là phải cảm tạ tỉnh trưởng Chu của chúng ta, cảm tạ ông ấy dù bận trăm công nghìn việc vẫn giành thời gian đặc biệt tới tham gia lễ mừng lập thành phố của Tân Hải chúng ta, đồng thời cũng phải cảm tạ các lãnh đạo thành thị huynh đệ đã tới xem lễ, cảm tạ bí thư thị ủy Thường của thành phố Lam Sơn..." Trương đại quan nhân đọc vách vách lại một lần, nhưng thằng cha này lại cố ý không nhắc tới lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, không nhắc tới bất kỳ một ai. Đây tuyệt đối không phải là sơ xuất mà là cố tình.

Vũ Ý chờ Trương Dương cảm tạ xong mới nói: "Bí thư Trương, ngài luôn mang tới cho người khác một ấn tượng là một cán bộ trẻ tuổi độc lập độc hành, có người nói anh trẻ tuổi xung động, có người nói anh quyết đoán kinh người, tôi rất muốn biết bản thân anh đánh giá về mình như thế nào?"

Trương Dương cười nói: "Cô đây là cho tôi một nan đề rồi, cá nhân tôi không quan tâm tới những đánh giá về tôi, tôi trước giờ cũng không tự đánh giá về mình, tôi chỉ biết, thân là một cán bộ quốc gia, mỗi một phần quyền lực trong tay tôi đều là người dân giao cho tôi, tôi là công bộc của nhân dân, phục vụ cho người dân là nghĩa vụ của tôi, chỉ cần tôi làm những chuyện có lợi đối với Tân Hải, có lợi đối với người dân Tân Hải thì tôi sẽ không chút do dự đi làm, tôi sẽ không cân nhắc tới hậu quả, tôi sẽ không cân nhắc tới sẽ ảnh hưởng như thế nào tới sĩ đồ của tôi."

Vũ Ý cười nói: "Bí thư Trương, ngài là một lãnh đạo thực tế nhất trong tất cả các lãnh đạo mà tôi từng phỏng vấn, nói chuyện ngay thẳng, cũng không quanh co lòng vòng."

Trương Dương cười nói: "Tôi không làm chuyện gì không dám nhìn người ta thì vì sao phải quanh co lòng vòng? Bất kể làm quan hay là làm người thì quan trọng nhất chính là phải quang minh chính đại, chỉ có như vậy mới có thể làm được không thẹn với lương tâm."

Vũ Ý nói: "Bí thư Trương, chúng ta đều biết ở Tân Hải còn có một đại sự, đó chính là khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải được đặt ở Tân Hải, gần đây có tin tức, quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu có biến, tập đoàn sắt thép Thái Hồng muốn xây dựng một phân nhà máy tại góc Thương Gia, ngài có thể nói một chút về chuyện này không?"

Trương Dương nói: "Quy hoạch Khu bảo lưu thuế nhập khẩu được trải qua phân tích nhiều mặt của ban lãnh đạo Tân Hải và các chuyên gia tương quan, sau khi luận chứng nghiêm khắc mới xác định, có thể nói đây là phương hướng phát triển trong tương lai của Tân Hải chúng tôi, chúng tôi một khi đã xác định phương hướng chuẩn thì sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, ở đây tôi có thể chính thức nói với mọi người, quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không thay đổi, tập đoàn sắt thép Thái Hồng cũng không xây nhà máy trong phạm vi của Tân Hải."

Vũ Ý vốn định hỏi thêm vài câu nhưng Trương đại quan nhân đã giơ cổ tay lên ý bảo hết thời gian rồi, Vũ Ý trừng mắt lườm hắn một cái, cui mũi lại, tỏ vẻ kháng nghị đối với hắn.

Trương đại quan nhân há miệng cười, lại có thêm mấy tiếng nổ vang trong trời đêm phía sau hắn, sau đó là tiếng hoan hô của thị dân vang lên.

Ánh mắt Vũ Ý tựa hồ cũng bị pháo hoa hấp dẫn, khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện miệng Vũ Ý cong thành hình chữ O. Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, pháo hoa có đẹp đến mấy thì cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ, miệng Vũ Ý lúc này quả thực có thể nhét một quả trứng vịt vào, Trương đại quan nhân đang muốn trêu ghẹo cô ta một câu thì lại nghe Vũ Ý nói: "Cháy!"

Trương đại quan nhân ngạc nhiên xoay người lại, thì thấy ở bầu trời phía chính nam đã bị ánh lửa nhuốm đỏ, mọi người đang đắm chìm trong sung sướng cũng rất nhanh phát hiện ra biến hóa này.

Trương Dương chẳng buồn cáo từ Vũ Ý, hắn bước nhanh về phía đội ngũ thường ủy đứng cách đó không xa, bí thư Ủy ban chính pháp, cục trưởng công an Trình Diễm Đông đã phát hiện chuyện này trước hắn, đang gọi điện thoại hỏi tình huống cụ thể, tất cả thường ủy đều nhìn Trình Diễm Đông, chờ đợi hắn chứng thực tình huống.

Trình Diễm Đông gác điện thoại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trương Dương đã tới bên cạnh mình, Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, cửa hàng Hồng Quang của Tân Hải cháy rồi."

Trương Dương nhíu mày: "Đi! Chúng ta tới hiện trường xem tình huống!" Trương đại quan nhân không hề nhiều lời, trong lòng lại thầm kêu không ổn, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang nằm ở sườn nam quảng trường thị dân lại cháy đúng vào lúc này, điều hắn lo lắng nhất là hoả hoạn lần này rốt cuộc có phải do phóng pháo hoa tạo thành hay không.

Cả đám thường ủy nói chuyện to nhỏ, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng vụ cháy có thể có liên quan tới tiệc pháo hoa, nhưng không ai dám nói, nếu chuyện này được nghiệm chứng, như vậy Trương Dương không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào phiền toái.

Trương Dương và Trình Diễm Đông cùng lên một chiếc xe, Trình Diễm Đông không ngừng gọi điện thoại, tìm hiểu tình huống tiến triển mới nhất, bởi vì thị dân chung quanh quảng trường tới xem pháo hoa rất nhiều, cho nên giao thông ắc tắc, xe rất khó đi, khoảng cách không đến một km đường mà đi mất hơn hai mươi phút, trên đường không ngừng nghe thấy tiếc còi xe cảnh sát, cảnh sát tới hiện trường rất nhiều, đang tích cực khơi thông đường.

Trình Diễm Đông nói với Trương Dương: "Trong quá trình chúng tôi châm ngòi pháo hoa không hề xảy ra sự cố, trước mắt vẫn chưa thể chứng thực, có phải pháo hoa hạ xuống cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, dẫn tới trận hoả hoạn này hay không."

Trương Dương nói: "Trước đó không phải đã tính toán kỹ rồi ư? Châm pháo hoa sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với vật kiến trúc chung quanh cơ mà."

Trình Diễm Đông gật đầu nói: "chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng, toàn thể quan binh của chi đội phòng cháy đều trực chung quanh quảng trường, hiện tại sáu chiếc xe cứu hỏa đã đi đến hiện trường."

Tâm tình vốn đang sung sướng của Trương đại quan nhân cũng bởi vì trận đại hỏa đột ngột này mà mất hết, hắn tức giận nói: "Chuẩn bị đầy đủ, đây mà gọi là chuẩn bị à?"

Mặt Trình Diễm Đông lộ vẻ xấu hổ, càng sợ gặp chuyện không may thì lại cứ gặp chuyện không may, Trương Dương trước đó dặn đi dặn lại hắn là có thể biết được hắn vô cùng coi trọng tiệc pháo hoa lần này, sợ trong quá trình phóng xảy ra sai lầm, phải biết rằng lần này tập thể ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng vắng mặt, căn bản là không nể mặt họ, không biết có bao nhiêu người đang ở sau lưng chờ chế giễu, bất kể là Trương Dương hay là Trình Diễm Đông đều rất căng thẳng, muốn làm tiệc pháo hoa này thật bình an, nhưng không ngờ vẫn cứ xảy ra chuyện.

Trương Dương cũng không phải thực sự muốn phát hỏa với Trình Diễm Đông, hắn là trong lòng bực bội, chuyện đang yên đang lành sao lại xảy ra vấn đề.

Ô tô tới ngoài cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, Trương Dương và Trình Diễm Đông từ hai bên xuống xe, nhìn thấy sáu chiếc xe cứu hỏa đều đã tới hiện trường, quan binh phòng cháy đang khẩn trương dập tắt lửa.

Người phụ trách chỉ huy dập lửa ở hiện trường nghe nói bí thư thị ủy Trương Dương tới, vội vàng chạy đến, hắn hành lễ với Trương Dương rồi nói: "Chào Bí thư Trương!"

Trương Dương nhìn khói đen dày đặc phía trên cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, nói: "Tình huống bên trong thế nào?"

Người phụ trách nói: "Bí thư Trương, trước mắt hỏa thế đã cơ bản được khống chế, căn cứ vào tình huống mà chúng tôi tìm hiểu được, chắc không có thiệt hại về người, hỏa thế dẫn phát từ trong kho hàng sớm nhất, tình huống cụ thể vẫn chưa được điều tra rõ, tổn thất cụ thể thì cũng phải chờ tới sau khi dập tắt lửa muốn tiến hành đánh giá được."

Trương Dương sau khi nghe thấy không có thương vong về người thi lập tức thở phào nhẹ nhõm, lửa đã cháy rồi, quan trọng nhất là trăm ngàn lần đừng chết người, ngày đại hỉ, vạn nhất chết người thì chính là điềm xấu, cháy cửa hàng, tổn thất chút tài vật, dẫu sao cũng có công ty bảo hiểm trả, không chết người là tốt rồi, cháy đi, có lẽ trận hoả hoạn này là dấu hiệu tốt, đại biểu cho Tân Hải trong tương lai sẽ rất náo nhiệt rực rỡ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất