Viên Hiếu Thương nói: "Thật ra hiện tại em ngược lại có chút hâm mộ Hiếu Học, tuy rằng hắn chỉ là một con mọt sách. Nhưng hắn sống so với chúng ta thì kiên định hơn, em chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Nhưng em đã mắc chứng mất ngủ rồi."
Viên Hiếu Công thở dài, y đương nhiên có thể lý giải Tứ đệ vì sao mà mất ngủ. Những năm gần đây, áp lực tinh thần mà bọn họ phải chị đựng quá lớn. Viên Hiếu Công rất yên tâm đối với Tứ đệ, biết hắn hiểu được nên làm như thế nào, sự kiện bắt cóc lần này là một hồi chuông cảnh báo cho huynh đệ bọn họ, lão Tứ đã bắt đầu tìm đường lui, đây cũng là chỗ khôn khéo của hắn.
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, chỗ nhị ca anh phải cảnh tỉnh anh ấy một chút, anh ấy gần đây bị nữ nhân đó khiến cho thần hồn điên đảo, rất nhiều chuyện không chịu nghe ai."
Viên Hiếu Công có chút phiền chán lắc đầu nói: "Không nhắc tới hắn nữa, cái đồ chẳng ra gì, sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân."
Viên Hiếu Thương nói: "Bất kể bọn họ nghĩ như thế nào thì em cũng chuẩn bị rút lui."
Viên Hiếu Công lại thở dài, tuy rằng trong lòng cảm thấy không nỡ, nhưng y cũng hiểu, lựa chọn của Tứ đệ là sáng suốt nhất, con người khi còn sống không thể vĩnh viễn bị vây trên ngọn sóng, trước khi rơi xuống bụng sóng thì rời khỏi tuyệt đối là lựa chọn lý trí, y nói khẽ: "Chuyện lần này các cậu cố gắng đừng tự điều tra, chúng ta chiếm hết đạo lý, vận dụng thủ đoạn pháp luật là cách tốt nhất."
Viên Hiếu Thương nói: "Em hiểu, lần này nếu không gặp được Trương Dương, Quang Đại khẳng định bị chúng bắt đi rồi."
Viên Hiếu Công nói: "Chúng ta nợ hắn một cái nhân tình, Trương Dương này rất không đơn giản, bất kể bối cảnh hay là năng lực đều hơn người ta một bậc, cho dù chúng ta không thể trở thành bằng hữu của hắn thì cũng quyết không thể trở thành kẻ địch của hắn."
Viên Hiếu Thương nói: "Ai trở thành địch nhân của hắn cũng điều phải sống những ngày khó khăn."
Hạng Thành gần đây cũng mắc chứng mất ngủ, tối hôm qua cả một đêm không được ngủ ngon, sáng sớm tới văn phòng, cả người ngây ngốc, cho tới lúc phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương tới tìm y, y mới trở lại hiện thực.
Tưởng Hồng Cương liếc một cái liền nhìn ra tinh thần của Hạng Thành không tốt, sắc mặt có chút vàng vàng, trong mắt đầy tia máu, Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Hạng tối hôm qua không ngủ ngon à?"
Hạng Thành nói: "Người ta lớn tuổi rồi, ngủ cũng biết thành không ngon, anh còn trẻ, không hiểu được nỗi khổ của chúng tôi đâu."
Tưởng Hồng Cương bật cười, Hạng Thành so với hắn cũng chỉ lớn hơn tám tuổi, trẻ tuổi ư? Tưởng Hồng Cương cũng không cho rằng mình còn trẻ tuổi.
Hạng Thành nói: "Cười cái gì? Không đồng ý với những lời này của tôi à?"
Tưởng Hồng Cương nói: "Sức khỏe của Bí thư Hạng vẫn tốt lắm, có thể là gần đây công tác bận quá, chuyện cần quan tâm cũng quá nhiều."
Hạng Thành thở dài nói: "Chuyện phiền lòng cũng quá nhiều."
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Có chuyện phiền lòng gì thì nói với tôi đi, để tôi phân ưu với ngài."
Hạng Thành không hề nhắc tới vì sao mà y phiền lòng, thật ra Tưởng Hồng Cương cũng là một trong những nhân tố khiến y phiền lòng, gần đây Tưởng Hồng Cương bắt đầu trở nên càng lúc càng không nghe lời, loại biến hóa này phát sinh sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới, Tưởng Hồng Cương cũng tựa hồ tìm được tòa núi dựa, cả người giống như bị trúng thuốc kích thích vậy, không ngờ dám ở trên cuộc họp thường ủy chống đối mình, Hạng Thành nói: "Hồng Cương à, gần đây tôi phải tới tỉnh lý họp, cậu phải chủ động gánh vác công tác ở đây." Những lời này của Hạng Thành nói rất mơ hồ, chưa nói cụ thể là công tác gì, chỉ bảo Tưởng Hồng Cương gánh vác, gánh vác cái gì? Cho dù Hạng Thành đi rồi, cũng chưa từng đến lượt Tưởng Hồng Cương làm đương gia, đối với điều này, Tưởng Hồng Cương trong lòng hiểu rất rõ.
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Bí thư Hạng yên tâm, tôi sẽ làm tốt công tác được phân." Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, anh đừng chơi tôi, tôi làm tốt công tác của tôi là được rồi, những chuyện khác tôi nếu quản anh chỉ sợ là sẽ không cao hứng.
Tưởng Hồng Cương cũng không muốn để Hạng Thành cao hứng, hắn hôm nay đến tìm Hạng Thành là có mục đích, sau khi hàn huyên hư tình giả ý vài câu với Hạng Thành, hắn chuyển đề tài, nhắc tới tối hôm qua con trai của Viên Hiếu Thương bị bắt cóc, tuy rằng Trương Dương muốn xử lý kín đáo, nhưng chuyện bắt cóc đó vẫn bị đồn đại ẫm ĩ.
Hạng Thành cũng chưa nghe nói, sáng sớm không có ai tới nói với y chuyện này. Hạng Thành nghe Tưởng Hồng Cương nói xong thì không khỏi nhíu mày: "Đúng là mỉm mai thật, cháu trai của cục trưởng công an cũng bị người ta bắt cóc, tỉnh lý cả ngày nói trị an Bắc Cảng chúng ta kém, hiện tại chẳng phải là chẳng còn gì để nói ư? Ở trung tâm thành phố mà ngang nhiên phát sinh vụ án bắt cóc, Viên Hiếu Công hắn duy trì trị an xã hội kiểu gì thế? Ngay cả sự an toàn của cháu mình cũng không thể bảo đảm, còn nói gì tới bảo hộ an toàn sinh mệnh và tài sản của người dân."
Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi nghe nói lúc ấy vừa hay Trương Dương ở đó, là hắn ra tay cứu đứa nhỏ Viên Quang Đại đó."
Hạng Thành hừ một tiếng, nói: "Trương Dương này thật đúng là không đơn giản, làm sao cứ chỗ nào có nguy hiểm là chỗ đó có hắn vậy!" Những lời này của y cũng không có ý khích lệ Trương Dương.
Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi đã hỏi qua hắn rồi, hắn nói không biết."
Hạng Thành nói: "Đồn đại trên xã hội không thể tin, hiện tại trong đội ngũ cán bộ của chúng ta xuất hiện một loại hiện tượng rất không tốt, cứ thích truyền bá những thứ không được chứng thực, đây là một loại thái độ rất vô trách nhiệm."
Tưởng Hồng Cương nghe ra Hạng Thành rõ ràng đang nói mình, hắn cười nói: "Bí thư Hạng, có một việc đã được chứng thực rồi, Tiêu Quốc Thành đã đáp ứng xuất ra năm trăm triệu đầu tư vào xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Hạng Thành ngây ra một thoáng, y lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua Trương Dương tìm mình đòi tiền, mình đã đùn đẩy chuyện này, không ngờ Trương Dương trong thời gian ngắn như vậy đã lôi kéo được đầu tư rồi, nếu tất cả là thật thì bản lĩnh của thằng cha này thật đúng là không nhỏ, nhưng Hạng Thành lập tức lại nghĩ đến, Trương Dương và Tiêu Quốc Thành cũng chưa đến mức có giao tình như vậy, hắn rốt cuộc là lợi dụng phương pháp gì để đả động Tiêu Quốc Thành?
Tưởng Hồng Cương nói: "Thằng ôn Trương Dương này rất có bản lĩnh, có năm trăm triệu tài chính, hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể chính thức được khởi động rồi."
Hạng Thành lập tức ý thức được Tưởng Hồng Cương hôm nay là cố ý đến để chọc tức mình, theo sự hiểu biết của y thì giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương hiện tại đi lại rất thân cận, Tưởng Hồng Cương chắc biết rõ chuyện Trương Dương tìm mình đòi tiền rồi bị thoái thác, Tiêu Quốc Thành đáp ứng đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì sao chỉ có Tưởng Hồng Cương biết, nói không chừng chuyện này chính là Trương Dương tiết lộ cho hắn, Tưởng Hồng Cương là muốn thông qua phương thức này để nói với mình, hiện tại Bắc Cảng đã không phải là y có thể lấy thúng úp voi, chuyện y đồng ý chưa chắc đã có thể được thông qua toàn bộ, chuyện y phản đối cũng chưa chắc là nửa bước cũng khó đi.
Từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải không ngừng có người khiêu chiến quyền uy của y, loại hiện tượng này sau khi Trương Dương đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải thì trở nên càng rõ ràng hơn. Hạng Thành nói: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu có tỉnh lý ủng hộ, chỉ cần tài chính cấp trên tới kịp thời, xây dựng tất nhiên không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là tôi thủy chung cảm thấy đáng tiếc, chúng ta không thể lưu lại xí nghiệp long đầu ngành sắt thép Thái Hồng này."
Tưởng Hồng Cương nói: "Tái ông mất ngựa mới biết được phúc, nếu cá và tay gấu không thể có cả hai thì chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn một thứ có tiền cảnh phát triển hơn."
Hạng Thành mỉm cười nói: "Hồng Cương à, anh hình như rất thưởng thức Trương Dương?"
Tưởng Hồng Cương gật đầu nói: "Cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy đương nhiên đáng để thưởng thức, bí thư Hạng, tôi gần đây nghe thấy tin tức, nói tiếng hô để Trương Dương tiến vào thường ủy là rất cao!"
Hạng Thành nhìn như nói rất thản nhiên: "Hắn không phải từ lâu đã là thường ủy thành phố Tân Hải ư?" Y đang giả ngu, đương nhiên hiểu rõ Tưởng Hồng Cương là muốn nói thường ủy thành phố Bắc Cảng.
Tưởng Hồng Cương nói: "Gần đây tin tức bên ngoài bay đầy trời, lời nào là thật lời nào là giả thực sự là khiến cho người ta cảm thấy mù mờ."
Hạng Thành nói: "Hồng Cương à, hay là đặt tất cả tinh lực vào công tác đi, những thứ như lời đòn này rất không đáng tin, với thân phận của anh, cả ngày chú ý tới những cái tin vịt này, để người khác biết thì sẽ cười cho đấy."
Tưởng Hồng Cương cười ha ha, nói: "Tôi cũng chỉ muốn lảm nhảm vài câu với ngài thôi, ngài cứ coi như tôi chưa nói gì, đúng rồi, ngài lúc nào thì tới Đông Giang?"
Hạng Thành nói: "Chủ Nhật tuần sau, chắc là phải ở bốn năm ngày."
Tưởng Hồng Cương nói: "Lần này đi vừa hay có thể hỏi tài chính mà tỉnh lý đáp ứng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu lúc nào thì có thể phê xuống."
Hạng Thành cười nói: "Chuyện này chỉ sợ chúng ta nói không tính là gì!"
Tưởng Hồng Cương cáo từ rời khỏi, vừa mới ra tới cửa phòng thì nhìn thấy thị trưởng Cung Hoàn Sơn đi tới, Tưởng Hồng Cương mặt mày hớn hở chào: "Hoàn Sơn, sớm vậy!"
Hơi ngẩn ra hơi ngẩn ra, không ngờ Tưởng Hồng Cương còn tới sớm hơn so với mình, hắn gật đầu nói: "Tôi đến tìm bí thư Hạng báo cáo chút tình huống."