Y Đạo Quan Đồ

Chương 1106-4: Thiên sứ và ma quỷ (4)

Thường Hải Thiên thở dài: "Vốn đã tiến hành gần xong rồi, nhưng gần đây phía công nhân lại thay đổi, một lần nữa đưa ra điều kiện, bọn họ cho rằng mình hiện tại đang cầm bát sắt, về sau bên Nhật vào rồi, bọn họ sẽ không được bảo đảm, còn có người la lối không muốn làm công cho người Nhật Bản, nói chúng ta là quân bán nước, là Hán gian." Vẻ mặt Thường Hải Thiên rất bất đắc dĩ.

Trình Diễm Đông nói: "Người dân không có hào cảm gì với người Nhật Bản, theo tôi thấy lúc trước không nên lựa chọn tập đoàn Nguyên Hòa, nếu không cũng không có tình tự đối kháng mãnh liệt như vậy."

Trương Dương nói: "Công khai đấu thầu, ai có khả năng thì được, anh sao bực tức thế? Tôi còn chưa nói anh đâu đấy, bảo anh chỉnh đốn trị an, anh luôn miệng nói tình trạng trị an của Tân Hải không ngừng chuyển biến tốt, giờ thì hay rồi, đã con mẹ nó trộm trên đầu người Nhật Bản, dọa người không? Nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử truy cứu, chuyện này sẽ thành sự kiện ngoại giao. Sự kiện ngoại giao, bất kỳ chuyện gì chỉ cần dính tới hai chữ ngoại giao đều sẽ đặc biệt phiền toái."

Thường Hải Thiên nói: "Tôi cũng không nghĩ thông, không phải sự kiện trộm cướp ư? Đâu đến nỗi ồn ào tới cả thế giới đều biết thế?"

Trương Dương nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử rất không đơn giản, cô ta là đang thông qua phương thức này để gây áp lực cho chúng ta."

Thường Hải Thiên nói: "Tâm cơ của nữ nhân này rất nặng, tôi thấy không khéo lần này là cô ta tự đạo tự diễn đấy."

Trương đại quan nhân nhướng mày, nói khẽ: "Không bài trừ loại khả năng này."

Trình Diễm Đông nói: "Theo như các anh nói thì tôi không cần phải tra nữa, nếu thực sự tra ra là họ thì không phải thành làm trò cười ư?"

Trương Dương nói: "Điều tra rõ vào, nếu thực sự là họ thì bắt hết, dám dở tro với tôi à, tôi không tha đâu."

Thường Hải Thiên nói: "Hợp tác với người Nhật Bản thật sự là phiền toái."

Trương Dương nói: "Anh đừng oán người ta, tự anh công tác bất lực, lúc trước chúng ta lúc đấu thầu hứa hẹn thế nào? Nói trước mùng một tháng bẩy giải quyết xong tất cả vấn đề của cảng Phước Long, nhưng hiện tại, công tác tư tưởng cho công nhân cũng chưa làm xong."

Thường Hải Thiên nói: "Tôi lúc trước quả thực đã xem nhẹ sự khó khăn của phương diện này, thật ra điều kiện của chính phủ đã khá ưu đãi rồi, thật sự không nghĩ ra những công nhân này còn thấy cái gì chưa đủ."

Trình Diễm Đông nói: "Chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của công nhân để nghĩ đi, trước đây bọn họ đang cầm bát sắt, hiện tại bỗng nhiên phải đối mặt với một lựa chọn hoàn toàn mới."

Trương Dương nói: "Chuyện này không đúng, chúng ta đã cân nhắc rồi, tất cả đãi ngộ phúc lợi của công nhân không tiện lợi, quan hệ hợp đồng của bọn họ không thay đổi, cũng không phải bảo họ làm công cho người Nhật Bản, vẫn thuộc phía Trung. Người cũ biện pháp cũ, người mới biện pháp mới, chẳng lẽ anh trong quá trình chấp hành chính sách không giải thích rõ ư?"

Thường Hải Thiên nói: "Nói rất rõ ràng rồi, nhưng hiện tại tình tự phản đối của công nhân rất lớn, chính là không đồng ý kế hoạch xây lại của chúng ta. Đúng rồi, có một điểm có một điểm nữa, thôn công nhân của cảng Phước Long trong kế hoạch xây dựng thêm, nơi đó là một đại phiền toái lớn, đối với điều kiện bồi thường di dời trước mắt của chúng ta, bọn họ kiên quyết không đồng ý, điều kiện đề xuất vô cùng hà khắc."

Trương Dương nói: "Khẳng định có một khâu xảy ra vấn đề!"

Lúc này tổng giám đốc cảng Phước Long Bàng Kim Quý chạy tới, hắn vốn đang họp ở Bắc Cảng, nghe nói bí thư thị ủy Trương Dương đích thân tới cảng, vội vàng từ Bắc Cảng chạy về.

Trương Dương cũng không hòa nhã gì với hắn, trách mắng: "Lão Bàng à, tôi giao cho anh cương vị trọng yếu như vậy, anh đã biến nó thành cái gì rồi?"

Bàng Kim Quý nghĩ thầm, liên quan chó gì tới tôi? Nhưng ngoài miệng thì tuyệt đối không dám nói ra, hắn vẻ mặt cầu xin nói: "Bí thư Trương, chuyện này tôi cũng không khống chế được, gần đây tình tự của công nhân rất không ổn định, cho rằng thị lý đã bán cảng cho người Nhật Bản, về sau bọn họ sẽ phải làm công cho người Nhật Bản."

Trương Dương tức giận nói: "Ai nói? Là hợp tác khai phá, chúng ta chủ đạo địa vị chủ đạo, cái gì gọi là bán cho người Nhật Bản? Anh sao không truyền đạt?"

Bàng Kim Quý nói: "Tôi đã cường điệu liên tục rồi, nhưng công nhân vẫn không hiểu."

Trương Dương nói: "Nói nhiều cũng vô dụng, anh phải nói rõ ràng đạo lý ra."

Bàng Kim Quý nói: "Hiện tại đa số người đều không phân rõ phải trái."

Trương Dương nói: "Đó là bởi vì phương pháp của anh không đúng."

Bàng Kim Quý lập tức ủ rũ, dù sao trước mặt lãnh đạo nói thế nào cũng không đúng được, thà rằng chả nói.

Thường Hải Thiên dặn dò nói mấy câu công đạo: "Bí thư Trương, chuyện này cũng không thể trách lão Bàng được, lão Bàng gần đây vì chuyện của cảng mà cũng vô cùng vất vả, làm không ít công tác..."

Trương Dương không đợi hắn nói xong đã ngắt lời nói: "Tôi không phải muốn các anh làm bao nhiêu công tác, cái tôi cần là thành tích, các anh thì chẳng làm tốt vấn đề gi cả, chỉ cần thuận lợi giải quyết được vấn đề thì chính là cán bộ tốt, thì chứng tỏ các anh có năng lực, làm nhiều đến mấy mà không giải quyết được vấn đề thì chính là vô dụng, chứng minh các anh vô năng."

Đúng lúc này Trương Chiến Bị từ xa đi tới hỏi: “Trương Dương, cậu tới đây làm gì vậy?” Trương Dương cũng không giấu hắn, nói ra mục đích của mình, Trương Chiến Bị đã làm xây dựng mấy ngày ở đây, cũng hiểu đôi chút về tình huống bên này, hắn nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Theo tôi được biết, thôn công nhân bên này đã nhận được tin tức nội bộ, nói thị lý có văn kiện, bồi thường ba trăm đồng cho một mét vuông, cho nên nhà ai cũng đều đóng dấu chồng, đó là tiền mà."

Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì không khỏi có chút sửng sốt, quyết nghị bồi thường ba trăm đồng cho một mét vuông là Thường Hải Thiên đưa lên, đến bây giờ vẫn chưa được chính thức luận chứng, sao tin tức đã bị truyền ra ngoài? Chuyện này không đúng, chẳng lẽ bên trong ban lãnh đạo Tân Hải có người để lộ bí mật? Biết chuyện này không ngoài mấy thường ủy, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, tám chín phần mười là trong thường ủy có người đang gây sự.

Trương Dương và Trương Chiến Bị hàn huyên vài câu thì lên xe đi, Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, có cần sửa trị lại những hành vi xây dựng trái phép ở đây không?"

Trương Dương nói: "Cứ giao cho Thường Hải Thiên đi làm đi." Hắn bảo Chu Sơn Hổ đưa mình tới khách sạn Dục Loan Phong Tình, nơi này là khách sạn ngắm cảnh biển do Đài thương mở, cũng là một trong những nơi có hoàn cảnh đẹp nhất của Tân Hải, trước đây từng là dãy biệt thự do người Hongkong khai phá, về sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà sụp đổ, năm ngoái một vị Đài thương mua lại, sau khi sửa chữa lại thì tháng tư năm nay chính thức tiếp khách.

Trương Dương là lần đầu tiên tới đây, Chu Sơn Hổ chở Trương Dương vào khách sạn rồi đi trước, Trương Dương dựa theo địa chỉ mà Hồ Nhân Như nói tới Dục Loan số 7, đây là một dẫy biệt thự liền nhau, Hồ Nhân Như sống ở tòa A, khách sạn Dục Loan khai trương không lâu, hơn nữa định vị rất cao, khách nhân bình thường tới đây cũng không nhiều, có điều an phòng vô cùng nghiêm mật, khi Hồ Nhân Như đi đã để lại cho Trương Dương một tấm thẻ phòng, dựa vào thẻ phòng, Trương đại quan nhân mới có thể đắc ý nghênh ngang tiến quân thần tốc.

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, rồi lúc này mới dùng thẻ phòng mở cửa.

Đi vào trong phòng, không hề nhìn thấy Hồ Nhân Như đâu, hắn lên lầu hai, dỏng tai lắng nghe. Thấy trong phòng ngủ có tiếng nước róc rách, lập tức đoán được Hồ Nhân Như đang tắm.

Trương đại quan nhân mỉm cười, đẩy cửa mà vào. Ngồi xuống giường chờ Hồ Nhân Như.

Hồ Nhân Như không lâu sau tắm xong đi ra, trên người quấn khăn tám, đùi và vai lộ ra hết ra ngoài. Da thịt nhẵn nhụi, cực kỳ gợi cảm, chợt nhìn thấy Trương Dương, cô ta cũng hoảng sợ gắt giọng: "Sao vô thanh vô tức vào được thế?"

Trương đại quan nhân đi tới ôm thân thể mềm mại của cô ta vào lòng: "Em cho anh thẻ phòng, không phải muốn để anh lặng lẽ tiến vào ư?"

Hồ Nhân Như thẹn thùng: "Phì, ai muốn anh lặng lẽ tiến vào chứ."

Trương đại quan nhân quay người lại, đặt thân thể mềm mại của cô ta lên giường, tay vuốt mông ngọc của của cô ta. Môi hôn lên môi của cô ta, hô hấp của Hồ Nhân Như lập tức trở nên dồn dập, cô ta ôn nhu nói: "Ăn cơm chưa?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Ăn cơm trước rồi món điểm tâm ngọt."

Hồ Nhân Như gắt: "Chỗ nào có món điểm tâm ngọt cho anh ăn."

Trương đại quan nhân kéo khăn tắm ra, Hồ Nhân Như ôm lấy người hắn. Bởi vì động tác của hắn, ngón tay vừa hay đâm vào trong cơ lưng rắn chắc của hắn, dịu dàng nói: "Quỷ Tham ăn."

Trương đại quan nhân cười nói: "Chúng ta thế này không phải giống làm sandwich ư?"

Đùi ngọc của Hồ Nhân Như đột nhiên kẹp chặt, ghé vào tai hắn nói: "Chó sốt mới đúng..."

Sau giờ ngọ Trương đại quan nhân và Hồ Nhân Như tới sảnh cơm Tây của khách sạn, Hồ Nhân Như bất kể là như thế nào cũng không chịu được sandwich và chó sốt, trên mặt vẫn thẹn thùng. Gọi vài món cơm Tây và rượu vang, ngồi ở trước phía trước cửa sổ nhìn ra biển, ngắm biển xanh, nghe tiếng sóng biển, cơ thể dần dần thả lỏng, cả người giống như dung nhập vào trong thiên nhiên xinh đẹp.

Trương đại quan nhân uống rượu vang rồi nói: "Em buổi sáng nói Hải Lan và Hâm Nhan sắp tới."

Hồ Nhân Như gật đầu nói: "Mùng một tháng bảy, họ có không ít tiết mục."

Trương Dương cười nói: "Bốn người Chúng ta tụ họp một phen."

Hồ Nhân Như lại hiểu lầm ý tứ của hắn, mặt lại đỏ lên, nói khẽ: "Anh đúng là tên hoang dâm vô đạo, lại có chủ ý xấu rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất