Y Đạo Quan Đồ

Chương 1233-4: Bị cắn ngược (4)

Chu Hưng Quốc nói: "Thời đại hiện tại chỗ nào cũng vậy cả, chỉ có hầu hạ người ta ăn ngon uống sướng, chuyện về sau mới dễ thao tác." Ánh mắt hắn dừng ở trên người Trương Dương: "Lão Tam, cậu sao không nói gì?"

Trương Dương còn chưa mở miệng thì Tiết Vĩ Đồng đã giành nói: "anh ta gần đây nhiều tâm sự lắm, em thấy là không có tâm tình để nói chuyện đâu."

Trương Dương trừng mắt lườm cô ta một cái: "em không nói thì không ai bảo em câm đâu." Gần đây Tiết Vĩ Đồng hiển nhiên đã khôi phục, lại trở lại với bộ dạng lanh chanh ngày xưa.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh sợ em nói ra à. Ở đây làm gì có người ngoài."

Từ Kiến Cơ cười phụ họa: ": "Đúng vậy, đều là huynh đệ, có gì khó nói đâu, cứ nói đi."

Trương Dương thở dài: "Tôi nói này mấy anh, tôi đã đủ phiền rồi, đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa được không?"

Chu Hưng Quốc tính tình ổn trọng, hắn đối với chuyện Phó Hải Triều gần đây phát sinh xung đột với Trương Dương cũng có nghe nói, còn tưởng rằng Trương Dương bởi vì chuyện này mà phiền lòng, nói khẽ: "Lão Tam. Giữa huynh đệ Chúng ta không có gì khó nói cả."

Trương Dương nói: "kể ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là ngối sao của viện kinh kịch Liễu Đan Thần mất tích, vừa hay là phát sinh sau khi tôi đưa cô ta về, cho nên hiện tại rất nhiều người đều đang hoài nghi chuyện này là tôi làm, cơ quan công an cũng hạ lệnh hạn chế tôi. Bằng không tôi đã sớm vỗ mông chạy về Tân Hải rồi, ở lại đây làm gì cho bị người ta bị khinh bỉ."

Chu Hưng Quốc nghe hắn nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng biết chuyện không đơn giản như vậy, hắn nhíu mày: "Liễu Đan Thần chỉ là một ả đào, ai lại đi muốn đối phó cô ta."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, anh và Liễu Đan Thần có phải có quan hệ gì hay không?"

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "anh thề với trời, anh và cô ta rất thanh bạch. Không có chút quan hệ gì cả."

Từ Kiến Cơ ở bên cạnh bật cười.

Tiết Vĩ Đồng cũng cười theo: "Anh càng nói như vậy thì em càng cảm thấy anh có chút ý tứ giấu đầu lòi đuôi."

Trương Dương nói: "Con bé này lúc nào cũng mang thành kiến với anh."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ai chẳng biết anh và Phó Hải Triều vì Liễu Đan Thần mà lưỡi lê thấy máu, anh lại còn nói không có liên quan gì tới cô ta? Tam ca, anh sao càng lúc càng không thật thà vậy?"

Từ Kiến Cơ sở dĩ vẫn luôn không nhắc tới chuyện này. Là vì trong đó liên quan tới Chu Chí Kiên, hắn từ nhỏ đã lăn lộn trong giới Thái tử của ở kinh thành, đương nhiên minh bạch vấn đề có chút mẫn cảm thì thôi đừng nhắc tới. Giữa Bọn họ mặc dù có loại tình cảm kết bái, nhưng liên quan tới lợi ích của gia tộc thì không thể không xử lý cẩn thận. Chu Chí Kiên dù sao cũng là cháu của Chu Hưng Quốc, với sự hiểu biết của Từ Kiến Cơ về người này. Hắn cũng không phải là một tên mãng phu nhiệt huyết, có thể kiên định đứng ở bên Phó Hải Triều, chắc không thể đơn giản như ngoài mặt.

Chu Hưng Quốc chậm rãi buông chén rượu: "Lão Tam, tôi cũng nghe nói rồi, cậu và Phó Hải Triều vì Liễu Đan Thần mà trở mặt."

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã trôi qua rồi, thôi đừng nhắc tới nữa."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hình như chưa qua mà, Liễu Đan Thần hiện tại mất tích, em nghe nói cảnh sát đã liệt anh vào đối tượng hoài nghi cao độ."

Chu Hưng Quốc nói khẽ: "Trương Dương, tiểu tử Chí Kiên không phải cố ý nhằm vào cậu chứ?"

Trương Dương nghĩ thầm anh biết rồi còn hỏi, hắn cười nói: "Hắn là cháu của anh, tôi sẽ không đi so đo với hắn." Những lời này chẳng khác nào nói rõ với Chu Hưng Quốc, đúng vậy, tiểu tử đó quả thực không ra gì.

Tiết Vĩ Đồng giận dữ nói: "Thằng ôn con đó sao không hiểu chuyện như vậy, chúng ta đều là trưởng bối của hắn, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, hắn dám nhằm vào anh thì chính là không nể mặt của đại ca chúng ta." Tiết Vĩ Đồng có gì nói đấy, đổ hết chuyện lên người Chu Hưng Quốc.

Chu Hưng Quốc cười nói: "Tiểu tử đó trước giờ đều thiếu gân gốc, thôi đừng để ý tới nó, chờ tôi gặp né nhất định sẽ răn dạy."

Nghe lời nghe êm, Từ Kiến Cơ tuy rằng không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn đang quan sát phản ứng của Chu Hưng Quốc, những lời này của Chu Hưng Quốc vẫn không có nội dung thực chất gì cả, nhìn ra được hắn trong chuyện này cũng không có biện pháp.

Biểu hiện của Trương Dương khá rộng lượng, cười nói: "Miễn bàn chuyện này đi, huynh đệ chúng ta lâu như vậy rồi không gặp, uống rượu là chính, dù sao tôi là chính không sợ bóng tà, nào, cụng ly."

Khi Chu Hưng Quốc đi toilet, Từ Kiến Cơ ra theo.

Chu Hưng Quốc ý vị thâm trường nhìn Từ Kiến Cơ: "Lão Nhị, chuyện này cậu cũng biết chứ?"

Từ Kiến Cơ gật đầu, ho khan một tiếng: "Chuyện này có chút phiền toái, Phó Hải Triều thích chơi Trương Dương."

Chu Hưng Quốc nói: "Hải Triều này làm việc rất có chừng mực, tôi rất hiểu hắn, chuyện giận dữ vì hồng nhan hắn sẽ không bao giờ làm."

Từ Kiến Cơ nói: "Loại chuyện này muốn phát sinh cũng là phát sinh trên người lão Tam, nhưng lần này đích xác là Phó Hải Triều tìm tới lão Tam trước."

Chu Hưng Quốc nheo mắt lại: "Chí Kiên và Trương Dương không cừu không oán, hắn là bị Hải Triều coi là súng."

Từ Kiến Cơ thở dài, chuyện hắn thấy rõ, tin rằng Chu Hưng Quốc cũng nhất định nhìn thấy rất rõ, chuyện này khiến Chu Hưng Quốc khó xử.

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi và Hải Triều là bạn tốt, Trương Dương là huynh đệ của tôi, trong chuyện này tôi vốn có thể nói vài câu, cũng có năng lực để bọn họ ngồi xuống nói cho rõ ràng. Nhưng cho dù tôi làm như vậy thì vẫn không giải quyết được vấn đề."

Từ Kiến Cơ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hưng Quốc.

Chu Hưng Quốc nói: "Hải Triều là nhắm tới Văn gia, hắn tìm tới Trương Dương là vì muốn thông qua chọc giận hắn để tạo thành ảnh hưởng cho Văn gia." Nói tới đây chẳng khác nào đã điểm thấu tất cả.

Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương chắc cũng nhìn ra rồi, cho nên hắn không muốn nói chuyện này với anh."

Chu Hưng Quốc thở dài: "Ông nội của tôi rất thích Hải Triều."

Từ Kiến Cơ minh bạch, Chu Hưng Quốc không phải là nói Chu lão thích Phó Hải Triều, mà là uyển chuyển nói, giữa Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương, Chu lão xem trọng người sau hơn, nói cách khác, mâu thuẫn chân chính là tranh chấp giữa Văn Phó, cái này không phải Chu Hưng Quốc có thể giải quyết, cũng không phải là mấy người bọn họ có thể xử lý.

Từ Kiến Cơ vỗ vỗ vai Chu Hưng Quốc: "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của huynh đệ chúng ta đâu."

Chu Hưng Quốc lại lắc đầu: "Trong lòng tôi cảm thấy có lỗi với lão Tam."

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn có thể lý giải nỗi khổ của anh."

Hai người nói vài câu, không hề ở toilet quá lâu, ra tới bên ngoài thì vừa hay gặp quản lí Khưu Phượng Tiên của Kim Vương phủ, Khưu Phượng Tiên mắt phượng lấp lánh, mỉm cười nói: "Hai vị công tử tới lúc nào thế?"

Chu Hưng Quốc cười nói: "Quản lý Khưu Quản lý Khưu, cô quản lí không chuyên nghiệp tí nào, chúng tôi tới lâu như vậy rồi mà cô cũng không biết."

Khưu Phượng Tiên nói: "Gần đây chuyện bên này tôi rất ít hỏi đến, hay là, tôi cũng vừa đến tôi, có chỗ nào chậm trễ xin các anh bro quá cho, bữa này tính cho tôi, không biết Chu công tử có nguyện ý nể mặt tôi hay không?"

Chu Hưng Quốc cười nói: "Huynh đệ Chúng tôi tùy tiện uống chút thôi, Trương Dương cũng có mặt."

Khưu Phượng Tiên nói: "Vậy tôi bất kể là như thế nào cũng phải tới kính rượu."

Lý do kính rượu của Khưu Phượng Tiên rất đầy đủ, Trương Dương là ân nhân cứu mạng của Khưu gia bọn họ, nếu như không phải có Trương Dương thì một nhà bọn họ chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa ở trên núi Thanh Đài rồi.

Nhìn thấy Khưu Phượng Tiên phong thái yểu điệu bước vào, Trương đại quan nhân không hề bất ngờ, có điều nhìn thấy Khưu Phượng Tiên hắn càng cảm thấy trước đó chuyện cô ta bị bắt cóc tràn ngập huyền cơ, sự mất tích và xuất hiện của nữ nhân này đều luôn rất đột nhiên, có điều từ sau khi cô ta bị bắt cóc, tất cả mọi người đã tập trung mục tiêu hiềm nghi lên trên người An gia, gần đây bên Đài Loan điều tra quay chung quanh An Đức Uyên đã được triển khai toàn diện, khiến cho An Đức Uyên khổ không nói nổi, mà ngược lại, Khưu Chỉ Đống trong tổng tuyển cử được người dân ủng hộ hơn. Chẳng những là Trương Dương, cũng có rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi sự mất tích của Khưu Phượng Tiên là một hồi khổ nhục kế.

Khưu Phượng Tiên cung kính đưa chén rượu cho Trương Dương, ôn nhu nói: "Bí thư Trương, tôi kính ngài ba chén."

Trương Dương nói: "Đừng thế, cứ khách khí như vậy tôi về sau sẽ không đến chỗ cô nữa đâu."

Khưu Phượng Tiên nói: "Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, ân tình của anh tôi sẽ ghi nhớ cả đời."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ân tình Lớn như vậy hay là dứt khoát lấy thân báo đáp đi." Nha đầu này nói chuyện trước giờ không biết giữ miệng, đổi thành người khác thì đã đỏ mặt rồi, nhưng Khưu Phượng Tiên thì khác, cô ta ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, sóng gió gì mà chưa từng trải qua, một câu này đối với cô ta mà nói thì căn bản giống như gió mát thổi vào mặt, Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Tôi thì không ngại, chỉ không đành lòng chia rẽ đôi thần tiên quyến lữ bí thư Trương và Sở tiểu thư thôi."

Trương Dương cười nói: "Lại đùa rồi."

Tiết Vĩ Đồng nhẹ giọng thở dài: "Phải nói rằng Tam ca này của tôi bản sự khác thì không có, chỉ được các rất được nữ nhân thích, có điều tôi phát hiện một chuyện, người ở gần anh rất dễ gặp xui xẻo, mấy ngày trước Khưu tiểu thư bị người ta bắt cóc, vừa thoát được mấy ngày thì tới lượt Liễu Đan Thần lại bị người ta bắt cóc, anh rốt cuộc là khắc tinh của nữ nhân hay là suy tinh của nữ nhân."

Mấy người đều bật cười, Trương Dương cười nói: "em nếu không muốn xúi quẩy thì về sau cách anh xa một chút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất