Y Đạo Quan Đồ

Chương 1278-1: Thất thường (1)

Tả Hiểu Tình chạy ra ngoài cửa,dựa vào góc tường lặng lẽ khóc, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vai cô ta, xoay người lại nhìn thì ra là Vu Tử Lương ra theo, y đưa một chiếc khăn tay cho Tả Hiểu Tình.

Tả Hiểu Tình nói: "Xin lỗi giáo thụ Vu."

Vu Tử Lương mỉm cười nói: "Không trách cô, mỗi người đều có lúc không khống chế được tình cảm của mình, những lời vừa rồi cô nói tôi cũng muốn nói."

Tả Hiểu Tình nói: "Trương Dương, anh ấy còn có cơ hội khang phục hay không?"

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Vu Tử Lương lập tức trở nên ngưng trọng, y xoay người nhìn nhìn về phía phòng giám hộ, nói khẽ: "cô đã là một bác sĩ đủ tư cách, tôi không cần thiết phải giấu cô, tôi cũng thúc thủ vô sách đối với tình trạng trước mắt của Trương Dương, vừa rồi tôi đã nói một số lời mà cô không nghe thấy, chúng tôi không có cách nào cũng không có nghĩa là Trương Dương không có hy vọng khang phục, có lẽ tình trạng của Trương Dương đã vượt quá phạm trù nhận tri của chúng ta, cô và tôi hiểu rõ Trương Dương có rất nhiều bản lĩnh mà người bình thường không có. tôi tuy rằng không nhìn thấy hiện trường vụ nổ, nhưng thông qua miêu tả vừa rồi của thính trưởng Cao, tôi cũng hiểu, bất kỳ ai dưới tình trạng đó đều sẽ tan thành mây khói, nhưng Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh tồn lưu, uy lực của vụ nổ nếu không thể xé toang thân thể bọn họ, không thể đoạt đi sinh mệnh của bọn họ, bọn họ sẽ có cơ hội khang phục, nhất định là có! Cho nên việc chúng ta phải làm chính là ủng hộ hắn, cô có tin Trương Dương có thể tỉnh lại hay không?"

Tả Hiểu Tình rưng rưng gật đầu nói: "Nhất định có thể."

Vu Tử Lương mỉm cười nói: "Chỉ cần trong lòng tràn ngập hy vọng thì cơ hội vĩnh viễn sẽ có."

Sở Yên Nhiên chạng vạng hôm đó tới chạng vạng, sau khi xuống phi cơ, lập tức tới bệnh viện.

Hai vợ chồng Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đặc biệt tới sân bay đón cô ta, Tống Hoài Minh lo lắng nhất chính là đứa con gái bảo bối này, y biết vị trí của Trương Dương trong lòng con gái, thậm chí so với người làm cha như y thì còn quan trọng hơn. Sở Yên Nhiên sau khi xuống máy bay chỉ chào họ, trừ câu này ra thì không nói gì nữa cả, vẻ mặt của cô ta tuy rằng cố giả vờ trấn định, nhưng khi Tống Hoài Minh cầm tay con gái, lập tức phát hiện, đã sớm mất nhiệt độ bình thường.

Sở Yên Nhiên không phải không muốn hỏi, cô ta là không dám hỏi, trên đường đi, cô ta không có một khắc nào dám nhắm mắt lại, trước khi nhìn thấy Trương Dương, cô ta không dám hỏi bất kỳ tin tức nào có liên quan tới hắn, bởi vì Sở Yên Nhiên lo lắng mình sẽ bởi vì không chịu nổi kích thích mà tùy thời gục ngã.

Trong ánh mắt Liễu Ngọc Oánh cũng tràn ngập vẻ lo lắng, bà ta cầm tay Yên Nhiên, nói khẽ: "Đừng lo, tất cả đều sẽ ổn thôi..." Nói tới đây, bà ta lập tức cảm thấy ánh mắt tràn ngập trách cứ của chồng, Liễu Ngọc Oánh cắn cắn môi, bà ta minh bạch chồng là muốn bà ta giữ im lặng, vào những lúc như thế này, có lẽ im lặng là sự an ủi tốt nhất.

Tình Tất cả mọi người chú ý tới thương của Trương Dương thì Cố Doãn Tri lại lặng lẽ rời khỏi Đông Giang, về kinh thành, mục đích của y là Tiết gia.

Tiết Thế Luân chưa bao giờ nghĩ tới sau khi cha mất, Cố Doãn Tri còn có thể chủ động đăng môn tới thăm, nghe bảo mẫu nói ra tên của Cố Doãn Tri, y sửng sốt mười giây rồi mới nói: "Mời hắn vào." Sau khi Nói xong thì lập tức phủ định lời nói mới rồi của mình: "Để tôi ra đón hắn."

Cố Doãn Tri mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu tím, đứng ngoài cửa lớn của Tiết gia, cảnh sắc cuối mùa thu luôn khiến cho người ta cảm thấy hiu quạnh, Cố Doãn Tri nhớ tới Tiết lão lúc sinh tiền, nhớ tới đủ loại tình cảnh trước đây mình ở chung với Tiết lão, thấy vật tức tình, y cảm thấy Tiết gia tựa hồ cũng theo sự ra đi của Tiết lão mà tiến vào cuối mùa thu của gia tộc, cuối mùa thu đến, kế tiếp liệu có phải là rét đậm hay không?

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Tiết Thế Luân không nhanh không chậm từ trong tiểu lâu đi ra, nhìn thấy Cố Doãn Tri bên ngoài, y mỉm cười, nụ cười vừa hiện ra thì liền cứng đờ trên mặt, bởi vì y cảm thấy một loại áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, cảm giác này bắt đầu khiến y bất an.

Cố Doãn Tri lẳng lặng đứng đó, trên mặt y không có nụ cười, cũng không có phẫn nộ, nhìn Tiết Thế Luân tựa như nhìn người qua đường, trong ánh mắt không phải biểu đạt ra vẻ xa lạ mà là đạm mạc.

Trong lòng Tiết Thế Luân bắt đầu cảm thấy xao động và phẫn nộ, hắn rất ghét ánh mắt của Cố Doãn Tri lúc này, ánh mắt này tràn ngập khí thế trên cao nhìn xuống.

Tiết Thế Luân đi đến trước mặt Cố Doãn Tri, không hề lập tức mời y vào ngồi, mà là cười một tiếng, tiếng cười của y rất vang, thậm chí còn khiến y giật mình, cũng chỉ có y mới hiểu, tiếng cười này của mình là cố gắng như thế nào mới đột phá được áp lực vô hình mà Cố Doãn Tri tạo thành cho mình.

Cố Doãn Tri vẫn không, ánh mắt đạm mạc nhìn y.

Tiết Thế Luân vươn tay ra, nhìn như nhiệt tình vỗ vai y: "Doãn Tri huynh, đã lâu rồi không gặp."

Cố Doãn Tri nói: " quả thực có một thời gian dài không gặp."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nhớ rõ lần gặp mặt gần nhất của chúng ta là ngày chúc thọ lão gia tử."

Cố Doãn Tri nói: "Tôi không nhớ rõ." Y vẫn đứng đó, không chút lay động.

Tiết Thế Luân bỏ tay ra khỏi vai Cố Doãn Tri, lắc đầu nói: "Không chỉ là anh, rất nhiều người đều không nhớ rõ, nếu như lão gia tử còn tại thế, có lẽ sẽ còn người nhớ." Tiết Thế Luân đang trình bày một sự thật, người đi trà lạnh, cha đi rồi, hào quang chính trị của Tiết gia cũng ảm đạm rồi theo, ở Trung Quốc, tiền cũng không thể đại biểu cho địa vị của một người, muốn khiến người khác tôn kính anh thì phải có quyền lực.

Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Khi Tiết lão còn sống, tôi đã về hưu." Vô quan nhất thân khinh, Cố Doãn Tri sẽ không bởi vì quyền thế của người khác mà cúi đầu, càng không bởi vì người khác thất thế mà lựa chọn lảng tránh, y tin công đạo ở trong lòng người.

Tiết Thế Luân gật đầu: "Tôi cũng quên, Doãn Tri huynh ở bên ngoài vẫn luôn tuyên bố cha tôi là ân sư của anh."

Cố Doãn Tri nói: "Người Trung Quốc chú ý trung tín hiếu đễ lễ nghĩa liêm sỉ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, Tiết lão vĩnh viễn là ân sư của tôi, có thể ở trong lòng ông ta, tên đệ tử này vẫn chưa đủ xuất sắc, nhưng tôi tin, ông ta sẽ không lấy làm hổ thẹn vì tôi, ông ta là cha của anh, chắc hẳn anh từ trên người ông ta học được nhiều thứ hơn tôi."

Nụ cười trên mặt Tiết Thế Luân triệt để biến mất, Cố Doãn Tri hôm nay đăng môn chẳng lẽ để giáo huấn mình? Nếu như thực sự là như vậy, y đã tính sai rồi, Tiết Thế Luân lạnh lùng nói: "Anh vẫn thích quanh co lòng vòng như vậy, có gì không phải thì nói cho rõ đi, đừng chọn dùng phương thức như vậy, là muốn lộ ra vẻ cao thâm khó hiểu của mình ư?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất