Cố Doãn Tri lạnh lùng cười nói: "Không biết anh thấy sao, tôi thủy chung cho rằng, trước khi phán đoán một chuyện hay một người, đầu tiên phải để tâm tính của mình bằng phẳng, một người ngay cả mình cũng không thể nhận rõ thì không có quyền bình phán người khác."
Tiết Thế Luân gật đầu: "Rất tốt, anh vẫn như trước đây, thủy chung không thay đổi, thích đặt mình ở điểm cao của đạo đức."
Cố Doãn Tri nói: "Có người sống cả đời, nhưng lại không biết đạo đức là gì?"
Tiết Thế Luân nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói nữa." Y xoay người đi.
Cố Doãn Tri nói nói: "Anh đứng lại, tôi hôm nay từ Đông Giang bay đến đây, sau đó tới tìm anh, là để nói với anh một chuyện."
Tiết Thế Luân dừng chân: "Tin anh không phải tới vì tôi."
Cố Doãn Tri nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng."
Tiết Thế Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: "Mặc kệ cô ta là ai, tôi không quan tâm, giữa tôi và họ không có quan hệ gì cả, nếu như gượng ép nói là có thì chính là vì anh."
Cố Doãn Tri nói: "Giai Đồng đã về, nhưng nó lại rời khỏi tôi, có người ở chỗ nó ở đặt 11 quả bom, muốn dồn nó và Trương Dương vào chỗ chết."
Tiết Thế Luân xoay người lại, vẻ mặt của y rất bình thản, ngược lại nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Vì sao phải nói những việc này với tôi? Muốn tôi đồng tình với anh, an ủi anh ư? Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi. Chẳng lẽ anh anh cho rằng tất cả những việc này đều là tôi làm ư? Tiết Thế Luân tôi anh trong mắt anh đã sớm không phải là người tốt, nhưng tôi vẫn chưa tới mức đi làm loại chuyện này. Tôi vì sao phải làm? Cho tôi một lý do, đưa ra cái mà anh gọi là chứng cớ, nếu như anh thực sự có chứng cớ thì cứ tìm người bắt tôi đi."
Cố Doãn Tri nói: "Có biết Tiết lão cả đời này coi trọng nhất là gì hay không?"
Tiết Thế Luân nhìn y.
Cố Doãn Tri nói: "Vụ án này bước đầu bước đầu điều tra rõ có liên quan tới người Nhật Bản."
" Nếu đã tra được thì vì sao không đi bắt bọn họ? Vì sao không đi báo thù cho con gái anh? Đúng rồi, Trương Dương hình như trên danh nghĩa của là con rể anh, chẳng trách anh lại biểu hiện ra vẻ thương tâm như vậy. Nén bi thương thuận biến đi, anh già rồi, không thể quá thương tâm được, người đầu bạc tiễn người đầu xanh tất nhiên đáng thương, nhưng anh nếu xảy ra chuyện gì thì còn có ai có thể giải oan cho họ? Còn có ai có thể ra mặt cho họ."
Cố Doãn Tri không hề sự kích thích của Tiết Thế Luân mà phẫn nộ, sự bình tĩnh của y vượt xa mong muốn của Tiết Thế Luân, Cố Doãn Tri nói: "Người ta có thể bất hiếu, có thể bất nghĩa, nhưng không thể bất trung, một người bất kể ôm mục đích gì, bất kể xuất phát từ lý do nào thì cũng không thể phản bội quốc gia mình, ái quốc là căn bản lập của một người, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, như vậy hắn căn bản không xứng làm người, càng đừng nói gì tới những cái khác."
Nội tâm Tiết Thế Luân kịch chấn, sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên tái nhợt, những lời này không phải do Cố Doãn Tri nói đầu tiên, la cha y, Tiết lão lúc sinh tiền dạy bảo bọn họ.
Cố Doãn Tri nói: "Những lời này chắc anh đã quên rồi hả? Tôi thì không quên."
Tiết Thế Luân giận dữ hét: "Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi?" Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại tôi có thể nói với anh, năm đó anh thật sự đã làm sai, tôi cũng sai, nếu như tôi báo cáo tất cả sai lầm của anh, vậy cái chờ anh không chỉ là bị cách chức."
Tiết Thế Luân hầm hầm nhìn Cố Doãn Tri: "Anh đã hủy đi tiền đồ của tôi, hủy đi tương lai của tôi."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi tuy rằng giúp anh bù đắp sai lầm, nhưng tôi lúc ấy sợ sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của Tiết lão, tôi trong xử lý vấn đề đã lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ. Tiết lão về sau từng hỏi tôi chuyện năm đó, anh có dám vỗ ngực nói năm đó, khoản tiền ấy anh tất cả chỉ dùng để đầu tư, không tiêu một xu nào vào việc riêng hay không?"
Tiết Thế Luân lớn tiếng nói: "Tôi đã trả tất cả tiền cho anh rồi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao anh vẫn cứ tóm lấy không buông?"
" Tiền là của quốc gia, không phải là của tôi, anh trả lại cũng không có nghĩa là có thể bồi thường tất cả sai lầm của anh, cũng không có nghĩa là có thể phủ định chuyện anh bởi vì tham lam mà phạm tội! Chuyện cho dù đã qua nhiều năm, nhưng anh cũng không thể phủ nhận sự thật đã từng phát sinh!" Lời nói của Cố Doãn Tri không nhanh không chậm, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập uy lực không thể kháng cự.
Tiết Thế Luân nói: "Vẫn luôn là như vậy, anh vẫn luôn có thói quen coi mình là một thánh nhân."
Cố Doãn Tri nói." Không phải không phải thánh nhân, cho nên tôi mới có thể phạm sai lầm, mỗi người đều phải trả giá cho sai lầm mà mình phạm phải, không ai có thể ngoại lệ."
Tiết Thế Luân nói: "Anh nói xong chưa?"
Cố Doãn Tri nói: "Theo tôi được biết, khoản tiền anh đã dùng, anh không có năng lực hoàn lại, Tiết lão cũng sẽ không giúp anh, anh căn bản không dám cho ông ta biết, bởi vì anh minh bạch, trong mắt ông ta không thể có được một hạt cát."
Tiết Thế Luân nói: "Không phải ai cũng bán đứng bằng hữu giống như anh."
Cố Doãn Tri gật đầu: "Rất vui vì có thể nghe thấy anh nói ra từ bằng hữu này, ít nhất cũng chứng minh, anh từng coi tôi là bằng hữu."
Tiết Thế Luân nói: "Chính là anh trên người anh tôi mới hiểu được một đạo lý, bằng hữu thật ra chỉ dùng để bán."
Cố Doãn Tri nói: "Nhớ lại năm đó, có biết tôi nghĩ như thế nào hay không?"
Tiết Thế Luân lắc đầu, không biết y rốt cuộc là muốn biểu đạt không biết, hay là muốn biểu đạt không có hứng thú.
Cố Doãn Tri nói." Tôi không phải bằng hữu đủ tư cách, bằng hữu chân chính khi anh phạm sai lầm không nên lựa chọn giúp anh che giấu chân tướng sự thật, mà là phải dạy anh nhận sai, người đó cho anh mượn tiền, giúp anh bịt lỗ hổng này, anh có lẽ đến giờ vẫn cảm kích hắn. Nhưng theo tôi thấy, hắn cũng không tính là bằng hữu của anh, hành vi của hắn cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là khiến anh càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, đến giờ anh vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình."
Tiết Thế Luân nói: "Anh không có tư cách giáo huấn tôi."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đã biết Giai Đồng chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử, là ai xuống tay với nó ở sông Niagara, vẫn cho rằng cho rằng nó đã chết, nhưng nó lại bị người ta biến thành Nguyên Hòa Hạnh Tử, trở thành một người Nhật Bản mà ngay cả bản thân nó cũng không biết."
Tiết Thế Luân nói: "Anh cho rằng tất cả những điều này có liên quan tới tôi ư? Dựa theo logic của anh. Tôi hận anh, tôi muốn đối phó con gái của anh, nhưng tôi vì sao muốn để cô ta sống? Vì sao muốn cô ta trở thành Nguyên Hòa Hạnh Tử? Anh không cảm thấy những gì mà anh nói quá mức hoang đường ư? Suy nghĩ ngây thơ Như vậy không ngờ lại phát sinh trên người anh? Là tôi nghe lầm hay là anh thật sự già tới hồ đồ rồi?"