Y Đạo Quan Đồ

Chương 479-5: Cảnh giới của trương đại quan nhân (5)

Tả Ủng Quân nói: "Thanh niên đúng là khôi phục thật nhanh, nhưng mà cũng phải chú ý một chút, quan viên như cậu cả ngày bận rộn đại sự quốc gia, không chú ý rèn luyện thân thể, bây giờ còn trẻ tuổi thì có thể không thấy gì, chờ sau này già rồi, thì mới biết hối hận..."

Trương Dương cười ha hả nói: "Tôi thì tính là quốc gia đại sự gì, thị trưởng Tả mới là người bận việc quốc gia đại sự..."

Tả Ủng Quân nói: "Gần đây chú cũng không gặp mặt hắn nữa, khi hắn còn làm phó thị trưởng thì còn đỡ, bây giờ lên làm thị trưởng rồi, cả ngày bận rộn không về nhà, ngay cả em út trong nhà cũng có ý kiến"

Vu Tử Lương nói: "Cho nên nói, làm quan quá mệt mỏi, làm bác sĩ đơn giản là tốt nhất..."

Tả Ủng Quân nói: "Bác sĩ bây giờ cũng không đơn giản, quyền ý thức của bệnh nhân cũng đã đề cao lên, dư luận xã hội đối với bác sĩ cũng không có lợi, khiến cho bệnh nhân và bác sĩ cứ như là thiên địch của nhau vậy, chưa bệnh gây tranh cãi um sùm..."

Vu Tử Lương nói:" Đó là bởi vì ông là viện trưởng, đã rời khỏi đội ngũ bác sĩ bình thường rồi..."

Tả Ủng Quân đề nghị: "Tôi còn là bác sĩ mà, tôi vẫn đến phòng giải phẫu làm việc đấy, nghiệp vụ cũng như nhau"

Vu Tử Lương nói: "Một tâm không thể chia hai, ông cứ thành thật làm quản lý đi" Quan hệ của Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương rất là quen thuộc, cho nên trong lời nói của bọn họ cũng không tồn tại nhiều sự dối trá, Tả Ủng Quân nói: "Đúng vậy, làm quản lý rồi, nghiệp vụ liền chậm trễ..."

Trương Dương nói: "Nghe hai người nói như vậy, sau này tôi đừng mang danh có phương thuốc cổ truyền ra lựa bịp làm gì, cứ thành thật làm việc trong thể chế là tốt nhất..."

Vu Tử Lương cười nói: "Cậu là một ngoại lệ, cậu là chụp cả hai tay, hai tay lại rất cứng" Vu Tử Lương cũng rất thưởng thức Trương Dương, tuy rằng Trương Dương vẫn hay dùng phương thuốc tổ truyền để giải thích, nhưng mà Vu Tử Lương đã nhiều lần chứng kiến y thuật thần kỳ của Trương Dương rồi, cho nên cũng rất tôn sùng y thuật của người thanh niên này, gã cho rằng ty thuật của Trương Dương căn bản là không thể dùng khái niệm của y học hiện đại để giải thích.

Trương Dương cười nói: "Bác sĩ Vu đề cao tôi quá..."

Vu Tử Lương nói: "Hai ngày trước Tần Hoan đến thăm tôi, nó đã hoàn toàn khôi phục rồi"

Trương Dương cười nói: "Ông là ân nhân cứu mạng của nó!"

Chu Tú Lệ nói: "Tôi đặc biệt quan tâm đến Thường Hải Tâm, không biết cô ta đã khôi phục thế nào rồi?"

Trương Dương nói:" Hai ngày nữa sẽ đến tham dự hôn lễ của Tần Bạch, cô ta sẽ đến bệnh viện một chuyến để cảm ơn hai người"

Tả Ủng Quân nói: "Chờ Hiểu Tinh tốt nghiệp, tôi sẽ kêu nó quay về Giang thành, học tập các bác sĩ xung quanh..."

Chu Tú Lệ cười nói: "Đáng tiếc là năm nay nó trở về ngắn quá, tôi còn nhiều chuyện chưa nói với nó..."

Tương Tâm Tuệ nói: "Con gái lớn rồi đều có lựa chọn riêng của mình, sau này không biết nó có nguyện ý trở về hay không..."

Trương Dương nao nao, Tả Hiểu Tinh nghỉ hè trở về Giang thành? Sao hắn lại không biết gì cả, Tả Hiểu Tinh cũng không liên hệ gì với mình cả, hắn nâng ly rượu lên uống, thấp giọng nói: "Hiểu Tinh trở về..."

Tương Tâm Tuệ gật đầu nói:" Vừa mới về hồi tháng tám, ở nhà chưa được một tuần đã rời đi"

Trong lòng Trương Dương đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng, Tả Hiểu Tinh hiển nhiên là đang lảng tránh mình, cô ta từ nước Mỹ trở về mà không gặp mặt mình, lẽ nào bây giờ bọn họ đã hoàn toàn trở thành người xa lạ?

Tương Tâm Tuệ nói: "Vốn Hiểu Tinh cũng chuẩn bị gặp mặt mấy người bạn học, chỉ tiếc là thời gian ngắn quá, không kịp làm gì cả..." Bà giải thích thay cho con gái.

Trương Dương cười cười: "Còn cơ hội mà, đã lâu rồi không gặp, mọi người quả thật cũng nhớ cô ấy..." Lúc nói ra lời này, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được, mình và Tả Hiểu Tinh quả thật đã xa lạ hơn rất nhiều, thì ra tình cảm cũng cần phải giao lưu nhiều.

Trường hợp tối hôm nay không thích hợp để Trương Dương uống nhiều, hắn chỉ uống một chai rượu, rồi đứng dậy ra về, lên xe, cầm lấy điện thoại tính gọi vào điện thoại của Tả Hiểu Tinh ở nước Mỹ, do dự một hồi rốt cục cũng không gọi. Buông điện thoại xuống, Trương Dương khởi động xe, lúc chạy đến quảng trường Nhai Tâm, hắn dừng xe lại, nắm chặt tay lái, bỗng nhiên nhớ đến những ngày lúc đầu ở Xuân Dương với Tả Hiểu Tinh, những ngày ấy hắn vừa sống lại, đối với cái thế giới này tràn ngập kinh ngạc và mê hoặc, chính là Tả Hiểu Tinh đã dẫn hắn đi qua khoảng thời gian đó, Tả Hiểu Tinh trong tình cảm cũng không phải là một cô gái kiên cường, nhưng mà Trương Dương cũng không thể nghiêm khắc ép buộc mỗi cô gái đều phải chấp nhất mà kiên định vì hắn, hắn nhớ đến tình cảnh hai người bước chậm ven bờ sông Xuân Thủy, nhớ đến vụ cưỡng hôn trong ngày mưa, nhớ đến mặt cười đẫm lệ mông lung của Tả Hiểu Tinh, chổ mềm mại nhất trong lòng Trương đại quan nhân đã bị xúc động, hắn phát hiện ra tận sâu trong nội tâm của mình luôn có vị trí của Tả Hiểu Tinh, tuy rằng người đi đã làm cho bụi bịt kín lại, nhưng mà đoạn ký ức dưới lớp bụi kia thì luôn luôn không phai màu.

Tần Thanh đến Giang thành vào buổi chiều ngày ba mươi tháng chín, cô và Thường Hải Tâm cùng nhau đi xe của Thường Hải Long đến, bởi vì đường hẹp, cho nên chỉ có thể đậu xe bên ngoài, lúc Thường Hải Long đậu xe thì nhìn thấy được xe tải da của Trương Dương, không nhịn được cười nói: "Trương Dương đã đến sớm rồi"

Tần Thanh nói: "Hắn là một người thích góp vui, trường hợp như vậy thiếu hắn mới là lạ" Giọng nói tuy rằng bình thản, nhưng mà trong lòng lại tràn ngập khái vọng và tưởng niệm về Trương Dương, Thường Hải Tâm cũng có chút chờ mong về Trương Dương, nhưng mà vì có mặt Tần Thanh ở đây, cô không thích hợp biểu lộ ra bất luận tình cảm gì cả, nhẹ giọng nói: "Lần này em phải cảm ơn hắn mới được.."

Tần Thanh cười vỗ vỗ vai của Thường Hải Tâm, nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục lại không khác biệt của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm khôi phục rất nhanh, vết bỏng trên da mặt chỉ còn lại một dấu vết mờ nhạt, nếu như không để ý sẽ không nhìn ra, không cần bao lâu nữa là có thể hoàn toàn khôi phục.

Thường Hải Tâm vẫn còn để ý đến chuyện làm phù dâu, nhỏ giọng nói: "Hay là em không đi đón dâu, chị xem, da mặt em vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn..."

Tần Thanh nói: "Đã đủ đẹp rồi, chị sợ ngày mai em làm cho tân nương tử không sánh bằng nữa..."

Thường Hải Long đậu xe xong, cười nói: "Chị Thanh, nghe chị nói như vậy, em của tôi còn chưa xuất giá mà người ta đã nói bậy rồi, nếu như để cho người nhà nghe được khẳng định sẽ mất hứng"

Tần Thanh nói: "Tôi cũng không có nói Trầm Vi như vậy, cô gái nhỏ này rất khả ái!" Cô chờ xe dừng lại xong, mở cửa xe bước xuống đầu tiên.

Thường Hải Long mang đến không ít lễ vật, đang chuẩn bị gọi người, thì thấy Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng lái xe cảnh sát đến, Thường Hải Long nói: "Các người mau đến mang đồ phụ coi"

Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong thấy bọn họ đến, vui vẻ gật đầu chào, Khương Lượng nói: "Phó thị trưởng Tần đại giá quang lâm! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất