Hai mắt Kiều Mộng Viện rất bình tĩnh, đặt giấy tờ lên bàn, mỉm cười nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Hứa Gia Dũng nói: "Người không liên quan tới nghiệp vụ nội bộ của công ty nên ly khai." Ánh mắt của gã hướng sang Trương Dương.
Phạm Tư Kỳ gật đầu phụ họa: "Nên là như vậy!"
Trương Dương cũng không kiên trì ở lại, mỉm cười đứng dậy, nói với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, anh ra ngoài đợi em, em ký hợp đồng xong thì anh đưa em về nghỉ ngơi."
Kiều Mộng Viện không nói gì, chỉ mỉm cười với Trương Dương, cô ta biết Trương Dương là đang cố ý chọc giận Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện vẫn có chút phê bình úp mở đối với cách làm này của Trương Dương, cô ta không thích bị người ta lợi dụng, càng không thích tranh đấu giữa hai người mà lại kéo cô ta vào bên trong, cho nên Kiều Mộng Viện mới quyết định giao Hối Thông ra, triệt để giao ra, từ giờ xóa bỏ quan hệ với Giang Thành, Hứa Gia Dũng và Trương Dương muốn đấu nhau thế nào cũng được, từ hôm nay trở đi sẽ không còn liên quan gì đến mình nữa.
Trương Dương quay người bước đi, lặng lẽ dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Hứa Gia Dũng: "Sau này không có phép mày có chủ ý với Mộng Viện nữa, kể từ tối hôm qua, cô ta đã là nữ nhân của tao rồi." Trương đại quan nhân đã phát hiện ra Hứa Gia Dũng lúc này đã không thể nào nhịn hắn được nữa, cho nên tiếp tục gây hấn gã.
Kiều Mộng Viện nói: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị ký hợp đồng!" Nhưng cô ta đột nhiên phát hiện hai mắt Hứa Gia Dũng bắn ra ánh mắt hung tàn và điên cuồng, gã gầm lên, cầm lấy bình hoa ở trên bàn đập mạnh vào gáy Trương Dương: "Súc sinh."
Trương đại quan nhân trước giờ võ công siêu quần đối với sự tập kích của Hứa Gia Dũng không ngờ lại không phát giác, bình hoa đập vào gáy Trương đại quan nhân bị chấn cho vỡ vụn, Trương Dương không rên lên tiếng nào ngã vật xuống đất.
Không ai ngờ được tình huống ở hiện trượng lại phong vân đột biến, Kiều Mộng Viện thốt lên một tiếng kinh hãi, ngay lập tức lao đến trước mặt Trương Dương, đẩy Hứa Gia Dũng ra, cũng không biết là cô ta đâu ra sức lực mạnh như vậy, không ngờ lại đẩy cho Hứa Gia Dũng lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương hai mắt nhắm chặt, lo lắng quá nên nước mắt lưng tròng.
Hứa Gia Dũng cũng ngây ra, mấy ngày nay gã bị Trương Dương bức đến sắp phát điên rồi, cả người ở bờ vực sụp đổ, mục đích mà Trương Dương nói câu vừa rồi là để kích nộ gã, Hứa Gia Dũng cho rằng nghe khác cũng nghe thấy, nhưng Trương đại quan nhân lại sử âm chiêu, dùng công phu truyền âm nhập mật, cũng chính là nói chỉ có Hứa Gia Dũng có thể nghe thấy, người khác căn bản không nghe thấy gì, ở trong mắt người ngoài, Trương Dương đang đi ra thì Hứa Gia Dũng bỗng dưng xông lên dùng bình hoa đập hắn.
Hứa Gia Dũng cắn chặt môi, bước lên trước một bước, lúc này đầu óc của gã đã có chút tỉnh táo, mình cuối cùng vẫn bị Trương Dương kích nộ, vừa rồi không ngờ đã mất đi lý trí.
Kiều Mộng Viện cho rằng gã lại muốn gây bất lợi với Trương Dương, rít lên: "Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"
Hứa Gia Dũng nghe thấy Kiều Mộng Viện mắng mình như vậy, trong lòng đau đớn tới cực điểm, mà cũng hận tới cực điểm. Nếu như trong tay gã có súng, khẳng định sẽ bắn chết Trương Dương.
Phạm Tư Kỳ bước lên kéo gã lại, áy náy nói: "Xin lỗi, Gia Dũng quá xung động rồi!"
Kiều Mộng Viện nhìn Phạm Tư Kỳ rồi lại nhìn Hứa Gia Dũng, gằng từng chữ: "Các người nghe cho rõ đây, cổ phần của Hối Thông tôi sẽ không chuyển nhượng đâu."
Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Nhưng lúc trước cô đã đáp ứng rồi."
Kiều Mộng Viện nói: "Hứa Gia Dũng, Hối Thông không phải là của một mình anh, tôi vốn muốn giao lại Hối Thông cho anh, nhưng thấy hành động của anh hiện tại, anh và một thằng điên có khác gì nhau không? Vì cừu hận mà anh có thể bất chấp tất cả, tôi không thể nào lấy vận mệnh của mấy ngàn nhân viên của Hối Thông ra mạo hiểm, tôi nghĩ kỹ rồi, tiền vốn của anh tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu, tiền lãi mà anh nên được nhận cũng sẽ nhất định trả đủ, nhưng anh nhớ cho kỹ, tôi sẽ không giao Hối Thông cho anh, tuyệt đối không đâu."
Trước mặt Hứa Gia Dũng tối sầm, gã cảm thấy mộn lại cảm giác đau đớn đến uất nghẹn, nói: "Cô vì sao lại làm vậy, Hối Thông không phải là của cô."
Gã nghe thấy Trương Dương nói khẽ: "Mày chính là một thằng ngu, cút ra xa cho tao."
Hứa Gia Dũng gầm lên: "Trương Dương, mày có thể biểu hiện như một nam nhân không, cùng tao đường đường chính chính giải quyết chuyện này, dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy để lừa Mộng Viện làm gì, mày không phải là người." Những lời này ai nói cũng được nhưng tuyệt không đến lượt gã nói.
Sáu bảo vệ sau khi nhận được tin tức liền xông vào phòng họp, Kiều Mộng Viện không chút khách khí, nói: "Mời họ ra ngoài, Hối Thông không hoan nghênh họ, sau này quyết không cho phép họ được bước nửa bước vào Hối Thông."
Trương đại quan nhân trong lòng sung sướng vô cùng, hắn một lòng muốn ngăn cản Kiều Mộng Viện nhượng lại cổ phần của Hối Thông cho Hứa Gia Dũng, nghĩ đi nghĩ lại sau cùng nghĩ ra âm chiêu này, nhưng Trương Dương vẫn có chút hối hận, cảm giác mình đã lợi dụng sự thiện lương của Kiều Mộng Viện, lợi dụng sự quan tâm của cô ta đối với mình, nhưng nếu không làm vậy thì Kiều Mộng Viện kiểu gì cũng giao lại Hối Thông cho Hứa Gia Dũng, hắn không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp mà Kiều Mộng Viện khổ cực sáng lập ra bị Hứa Gia Dũng đoạt mất, Trương đại quan nhân giải thích với bản thân rằng đây chính là sự lừa gạt đầy thiện ý.
Hứa Gia Dũng tức giận đến cực điểm, gã gầm lên với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, cô mở mắt to ra mà nhìn đinh, hắn là một thằng hỗn đản, hắn đang lừa cô, hắn căn bản là đang giả vờ."
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Tiễn khách!"
Phạm Tư Kỳ thở dài, cất bước rời khỏi phòng họp, Hứa Gia Dũng cũng bị bảo vệ lôi kéo đẩy ra ngoài.
Hứa Gia Dũng đã mất đi sự hàm dưỡng ngày trước, gã chửi mắng Trương Dương cực kỳ ác độc, nhưng vận xui của gã ngày hôm nay vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vừa ra khỏi cửa lớn của Hối Thông thì ba chiếc xe cảnh sát đã cản đường gã. Đỗ Vũ Phong mặc cảnh phục uy nghiêm bước tới trước mặt Hứa Gia Dũng, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Hứa Gia Dũng, anh bị hiềm nghi làm tổn thương hại người khác, hiện tại chúng tôi muốn bắt anh, đây là lệnh bắt, xin theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra."
Hứa Gia Dũng hậm hực nhìn Đỗ Vũ Phong: "Anh có chứng cứ gì? Anh dựa vào gì mà bắt tôi?"
Đỗ Vũ Phong cười chế giễu, nói: "Dựa vào tôi là cảnh sát của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, anh phạm trội trên lãnh thổ Trung Quốc, tôi bắt anh là thiên kinh địa nghĩa."
Hứa Gia Dũng nói: "Tôi muốn tố cáo anh, anh thì tính là cảnh sát gì chứ, anh và Trương Dương là cùng một bọn, hãm hại tôi."
Đỗ Vũ Phong cười nói: "hãm hại anh ư, anh xứng à? Ẩu đả nhân viên công tác của chính phủ, gan của anh to đấy, theo tôi về rồi nói."
Trương Dương chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt hoang mang, thấy biểu tình quan tâm trên mặt Kiều Mộng Viện, hắn cố ý giả vờ kinh ngạc: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy."
Đôi mắt trong sáng như nước của Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, cô ta lập tức phát giác ra được thành phần biểu diễn trong đó, nếu như là người khác thì cô ta sẽ tin, nhưng võ công của Trương Dương thì cô ta biết rõ, một người có thể đánh với cả đám cao thủ Bát Quái môn, một người dám đơn thương độc mã xông vào trụ sở quân khu sao lại có thể bị Hứa Gia Dũng đánh ngã được. Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Anh không sao thì tốt rồi, về nghỉ ngơi đi." Nói xong cô ta đứng dậy bước tới phòng làm việc.
Sự quan tâm vừa rồi của Kiều Mộng Viện đối với Trương Dương là thật lòng, nhưng lập tức cô ta lại nghĩ tới Trương Dương lần này bị đánh ngã có thành phần ngụy trang ở bên trong, Kiều Mộng Viện không điểm phá, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Quay về phòng làm việc, đóng cửa lại, Kiều Mộng Viện buồn bã ngồi xuống ghế, quay sang nhìn ra cửa sổ, vừa hay nhìn thấy cảnh Hứa Gia Dũng bị giải đi, cô ta lập tức ý thức được hôm nay từ ngay lúc đầu Trương Dương đã cố ý chọc giận Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện cảm thấy một loại thương tâm trước giờ chưa từng có, vành mắt cô ta ướt sũng, rút khăn tay ra lặng lẽ lau nước mắt thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của nữ thư ký ở bên ngoài: "thị trưởng Trương, anh không thể vào được."