Y Đạo Quan Đồ

Chương 564-3: Bãi biển (3)

Kim Mẫn Nhi từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được gì đó, cô ta có một loại cảm giác ủy khuất, khi Trương Dương và cô ta ở cùng một chỗ. Cơ hồ đều sẽ nhớ tới Xuân Tuyết Tình, biểu hiện trực tiếp nhất chính là thằng ôn này đa số thời gian tinh thần cũng không tập trung lên người mình. Kim Mẫn Nhi nói: "Anh lại nghĩ tới cô ta à?"

Trương Dương cười nói: "Không, tôi đang nghĩ người khác nói tôi là họa tinh cũng không phải là không có lý, tôi đến chỗ nào chỗ đó đều có chuyện phát sinh."

Kim Mẫn Nhi không khỏi mỉm cười: "Ở Nam Tích làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác rất tốt!"

Kim Mẫn Nhi rót rượu vào cái chén rông, bất tri bất giác một bình Nhị Oa Đầu đã cạn, trên mặt Kim Mẫn Nhi hiện lên ráng hồng dụ người: "Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao chỉ là ngụy trang của anh, anh là đặc công, trước khi chuyện hôm nay phát sinh, có phải đã biết được gì đó hay không?" Kim Mẫn Nhi thủy chung cho rằng Trương Dương là đặc công, cô ta thậm chí cảm giác Trương Dương trước đó cũng đã biết về hành động khủng bố lần này.

Trương Dương cười nói: "Chuyện hôm nay, tôi căn bản chính là đánh bậy đánh bạ, chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Thao dùng quan hệ cá nhân tìm tới tôi, nhờ tôi hỗ trợ an bài tiếp đãi. Tôi vốn định mượn cơ hội này tuyên truyền một chút tình trạng của Nam Tích chúng tôi với các vị xí nghiệp gia của đoàn thương mậu Hàn Quốc, tăng tiến sự hiểu biết của mọi người về Nam Tích. Vừa hay có thể kiếm chút đầu tư, nhưng không ngờ lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đầu tư không thành còn thiếu chút nữa bỏ mạng."

Kim Mẫn Nhi nghe hắn nói rất thú vị, không nhịn được bật cười khanh khách, rất ít được nhìn thấy người lạc quan như Trương Dương.

Trương Dương nhìn khuôn mặt của Kim Mẫn Nhi, thấp giọng nói: "Thật ra cho dù không có Lôi Quốc Thao nhờ, nếu tôi biết cô bị khốn ở đây, tôi vẫn sẽ đến!"

Kim Mẫn Nhi cắn cắn đôi môi anh đào, trong lòng ấm áp vô cùng, rất nhanh liền cảm giác được có một loại cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, cô ta nhỏ giọng nói: "Tôi tin!"

Sáng sớm hôm sau, tất cả thành viên của đoàn thương mậu Hàn Quốc dưới sự hộ tống của quân cảnh ngồi xe rời khỏi Tĩnh Hải về Đông Giang, Trương Dương cũng không đi tiễn. Hắn không thích trường hợp đưa tiễn, lau rửa xong vết thương bị mảnh kính găm đầy trên người, mặc quần áo đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cùng nhau đang đi lên xe, Kim Mẫn Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, hiển nhiên đang tìm hắn.

Trương Dương cười, hắn lặng lẽ vẫy tay với Kim Mẫn Nhi, cô gái Hàn Quốc đáng yêu này đối với mình thật sự rất tốt.

Trương Dương nhìn vào gương, trên mặt vẫn có mấy vết thương, có điều cũng may mặt mày không hốc hác, trận kịch chiến sinh tử ngày hôm qua giống như ở trong mộng. Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn đi ra mở cửa, lại là phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính.

Trương Dương cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, hỏi: "Bọn họ đi rồi à?"

Vương Quảng Chính gật đầu nói: "Đi rồi, tất cả coi như thuận lợi."

Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc không một lượt bắt sạch đám khủng bố đó."

Vương Quảng Chính nói: "Tối hôm qua bí thư Từ và thị trưởng Hạ đều tới. Bọn họ có nhắc tới anh."

Trương Dương nói: "Chắc trong lòng bọn họ đều khá tức giận tôi, cho rằng tôi mang tới một phiền phức lớn cho họ."

Vương Quảng Chính mỉm cười, gã lắc đầu nói: "Thật ra chuyện này cho dù anh không nhúng tay vào cũng vẫn sẽ phát sinh, đám phần tử khủng bố Hàn Quốc đó đã sớm bố trí động thủ trong thành thương mậu rồi."

Trương Dương nói: "Đáng tiếc, các lãnh đạo lại nghĩ như vậy, bọn họ sợ nhất là xảy ra chuyện. Có chuyện bọn họ đều nghĩ là làm thế nào để giải quyết mà nghĩ làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm."

Vương Quảng Chính không nói theo, gã cho rằng cái nhìn của Trương Dương đối với lãnh đạo có chút bất công, các lãnh đạo thành phố Nam Tích không đến nỗi bất kham như hắn nói.

Trương Dương nói: "Buổi sáng có an bài gì không?" Vương Quảng Chính nói: "Nghỉ ngơi, cả ngày hôm qua tôi bị giày vò đủ mệt rồi, tối hôm qua đều là cố gắng làm việc, nếu tôi không phải là cán bộ lãnh đạo thì sớm đã nằm xuống rồi, thật sự tôi cũng sợ, tôi đặc biệt bội phục anh, ngày hôm qua dưới tình huống đó mà anh vẫn có thể biểu hiện ra sự trấn định như vậy."

Trương Dương cười nói: "Đối mặt với súng thật đạn thật có ai mà không sợ? Tôi cũng sợ, nhưng tôi nếu không đứng ra, mấy ngàn người chúng ta chẳng lẽ an vị ngồi đó chờ chết? Mấy cây gậy Cao Ly chạy đến địa bàn Trung Quốc chúng ta chế tạo sự tình, cục tức này không thể nuốt xuống được, nói sao cũng đánh cho chúng bật trở về."

Vương Quảng Chính mỉm cười.

Trương Dương đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì thì cùng tôi đi xem trung tâm thể thao trên nước, tôi xong tiến độ sẽ trở về. Chắc đám lãnh đạo đó đều đang suy nghĩ xem tôi ở đâu."

Vương Quảng Chính thật sự bội phục tinh lực của Trương Dương, toàn bộ buổi sáng gã cùng Trương Dương ở trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải thị sát một vòng, xây dựng cơ sở của trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải đã hoàn công toàn bộ. Trang trí và lắp đặt thiết bị cũng sắp hoàn thành, so với trung tâm thể dục mới của Nam Tích tiến độ của nơi này rõ ràng là nhanh hơ rất nhiều. Trương Dương tỏ vẻ hài lòng đối với đội xây dựng, hắn ở hiện trường chụp vô số ảnh, chuẩn bị cầm về đi cho các phương diện liên quan của Nam Tích học tập, dựa theo lời nói của Trương đại quan nhân, muốn cho dám thương nhân xây dựng Nam Tích đó tổ chức đến đây thă quan tập thể, xem tiến độ công trình phía Tĩnh Hải rồi về xem lại bên mình, dứt khoát đâm đầu vào tường mà chết đi.

Buổi trưa hôm đó Trương Dương quay trở về Nam Tích, sự kiện khủng bố phát sinh ở Tĩnh Hải không hề gây lên sóng gió gì lớn, điều này có liên quan tới hành động phong tỏa tin tức nghiêm mật, giới truyền thông tương quan đưa tin toàn là tiến hành làm nhạt dần chuyện này, nói sự kiện khủng bố lần này thành hoả hoạn. Trừ số ít lãnh đạo Nam Tích ra, không nhiều người biết Trương Dương có mặt ở hiện trường, hơn nữa chính là thằng ôn này vào lúc cuối cùng lái xe kéo xe tải chở bom, cứu được tính mạng của mấy ngàn người ở hiện trường.

Tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng rất ít khi tham dự cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích hôm nay cũng đi tới thị ủy Nam Tích, y là tới để thông báo với các vị thường ủy chuyện này, thật ra đại khái các vị thường ủy đều biết hết rồi, Lưu Hằng cũng không nói lại quá chi tiết, chỉ báo cáo qua loa một hồi rồi cuối cùng cường điệu nói: "Đồng chí Trương Dương trong chuyện lần này đã biểu hiện ra một tố chất của một đảng viên vĩ đại, đúng là tinh thần không biết sợ, mới thành công phá hỏng âm mưu của phần tử khủng bố, đối với sự anh dũng của đồng chí Trương Dương, chúng ta nhất định phải khen thưởng." Bộ trưởng bộ Tuyên truyền Lương Tùng cười nói: "Nhưng chuyện này hình như không thích hợp khen ngợi công khai, chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng đây chỉ là một vụ cháy, khen ngợi đồng chí Trương Dương chẳng phải là sẽ phải nói thật chuyện này ra ư?"

Lưu Hằng cười nói: "Tôi không phải có ý này, tôi chỉ đề xuất một đề nghị, cán bộ quốc gia vĩ đại như Trương Dương, chúng ta có thể chọn dùng hình thức khác để khen ngợi, nghe nói đồng chí Trương Dương là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại vấn đề chính ban của anh ta vẫn chưa được giải quyết, tôi đề nghị có thể trên hành chính bồi thường cho anh ta một chút, cái này cũng là một loại khen ngợi mà."

Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi đá bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên một cước, Lý Bồi Nguyên liếc y một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, lão hồ li Hà Anh Bồi này là không muốn lên tiếng, lúc này phải là y đứng ra. Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi đồng ý với đề nghị của tư lệnh Lưu, thật ra cán bộ trẻ tuổi vĩ đại như Trương Dương đã sớm khẳng định trên tổ chức, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao vốn nên được hưởng đãi ngộ cấp chính ban."

Thị trưởng Hạ Bá Đạt lúc này cũng đi theo châm một chút lửa: "Tôi cũng đồng ý với ý kiến của tư lệnh Lưu, Trương Dương lần này lập công không nhỏ, cứu tính mạng của mấy ngàn người, vãn hồi bộ mặt quốc gia. Hơn nữa càng hiếm có hơn là, cậu ta không kiêu ngạo chút nào, không tuyên dương công lao của mình, làm ra một chuyện tốt như vậy mà vẫn có thể bảo trì trầm mặc, phong cách như vậy là đáng được khẳng định, là đáng được cán bộ đảng viên trẻ tuổi học theo, tôi cho rằng phải lập tức giải quyết vấn đề đãi ngộ của đồng chí Trương Dương."

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bật cười ha ha: "Tư lệnh Lưu, tôi thấy khen ngợi như vậy không đủ đâu, thật ra vấn đề chính ban của Trương Dương đã được giải quyết rồi, là bộ trưởng Hà vẫn chưa giải quyết xong thôi." Y quay sang Hà Anh Bồi nói: "Lão Hà à, không phải là tôi nói anh đâu, nhưng hiệu suất công tác của anh cũng quá thấp rồi."

Hà Anh Bồi mắng thầm trong lòng, tôi ư, lúc trước không phải anh bảo tôi cứ dây dưa sao? Hiện tại sao lại đổ lên người tôi, nhưng trong lòng mắng thì mắng, nỗi oan này vẫn phải mắng thôi. Từ Quang Nhiên dù sao cũng là bí thư thị ủy, không thể chính diện vạch trần y được, Hà Anh Bồi cười nói: "Đã giải quyết rồi, đang chuẩn bị hạ công văn, ai ngờ tư lệnh Lưu hôm nay lại đề xuất."

Lưu Hằng cười nói: "Xem ra là tôi nhiều lời rồi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất