Y Đạo Quan Đồ

Chương 565-1: Ngòi nổ (1)

Tâm tình của Từ Quang Nhiên cũng không tốt, nguyên nhân dẫn tới tâm tình của y không tốt không chỉ vì Trương Dương mà là thông qua cuộc họp thường ủy lần này, y bỗng nhiên phát hiện rất nhiều phái đối lập, điều này ở quá khứ là điều chưa từng có, ngoài mặt thì thấy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cẩn thận cân nhắc một chút, chuyện này cũng không phải là tầm thường, có nghĩa là quyền uy của y bắt đầu bị nghi ngờ và khiêu chiến.

Phó thị trưởng Cung Kì Vĩ cố tình tìm tới Từ Quang Nhiên vào lúc này, y là đặc biệt vì chuyện nhượng lại khu đất sân thể dục mà tới.

Từ Quang Nhiên nghe thấy Cung Kì Vĩ lại nói tới chuyện khu đất sân thể dục, bất giác nhíu mày nói: "Đồng chí Kì Vĩ, chuyện này trên cuộc họp thường ủy đã được quyết định rồi, không cần phải thảo luận nữa."

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Từ, tôi muốn xin chút thời gian của ngài để nói rõ lợi hại của chuyện này."

Từ Quang Nhiên nói: "Anh muốn nói gì tôi đều hiểu cả, nhưng phía cảng Nước Sâu đang đợi tiền, không thể trì hoãn được nữa rồi, nếu tiếp tục kéo dài, tổn thất tạo thành sẽ lớn hơn nữa."

Cung Kì Vĩ Nói: "Bí thư Từ, chúng ta cũng không phải chỉ có một con đường để gọi vốn, đừng giới hạn tầm mắt ra bên ngoài."

Từ Quang Nhiên nói: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể kiếm được nhiều tài chính như vậy? Anh có bản sự này ư?"

Cung Kì Vĩ nói: ": "Tôi có thể thử."

Từ Quang Nhiên cười ha ha nói: "Đồng chí Kì Vĩ, công tác cách mạng không thể đùa được đâu, thử ư? Công trình Cảng Nước Sâu lớn như vậy anh không ngờ lại bảo với tôi rằng để anh thử, bất kỳ sai lầm nào xảy ra đều sẽ tạo thành tổn thất không thể đo lường được cho quốc gia."

Cung Kì Vĩ nói: "Khu đất sân thể dục dùng phương thức như vậy để nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, đối với quốc gia cũng là một loại tổn thất, từ hiện tại cho thấy, tổn thất có thể là không quá lớn, nhưng từ quan điểm lâu dài mà xét, tổn thất là không thể đo lường, hơn nữa bọn họ đề xuất yêu cầu như vậy, đặt tôn nghiêm của chính phủ chúng ta ở chỗ nào?"

Nụ cười trên mặt Từ Quang Nhiên đột nhiên thu lại, những lời này của Cung Kì Vĩ ở trong mắt y là tràn ngập khiêu khích đối với quyền uy của y, càng là một loại phủ định đối với năng lực lãnh đạo của mình, tâm tình của Từ Quang Nhiên vốn đã không tốt, những lời này của Cung Kì Vĩ rõ ràng đã khiến y càng tức giận hơn, Từ Quang Nhiên lạnh lùng nói: "Tôn nghiêm có thể mang ra để ăn à?"

Cung Kì Vĩ ý thức được mình chạm phải vảy ngược của Từ Quang Nhiên, nhưng y không hề cảm thấy sợ, trên thực tế đã nói đến nước này rồi, dứt khoát nói ra tất cả đi. Cung Kì Vĩ nói: "Vậy thì phải phân rõ là đại ngã hay là tiểu ngã (cái tôi), tiểu ngã có thể hy sinh tôn nghiêm vì tập thể, nhưng tôn nghiêm của tập thể tuyệt không cho phép chịu bất kỳ sự xâm phạm nào!" Những lời này của y nói nghe rất có khí phách.

Mí mắt Từ Quang Nhiên giật giật, y rốt cuộc không áp chế được lửa giận trong lòng, lớn tiếng nói: "Anh là đang chỉ trích tôi sai? Anh là đang nói tôi làm tổn hại lợi ích quốc gia?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi không có ý này, tôi chỉ là nói có thể bí thư Từ không ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này."

Từ Quang Nhiên nói: "Những gì anh thấy chẳng lẽ tôi lại không thấy ư? Yêu cầu của Tinh Nguyệt rất quá đáng, tôi biết, nhưng đất nhượng lại cho bọn họ, vẫn là của Nam Tích, trên đất của chúng ta chúng ta vẫn có quyền lên tiếng, sự nhượng bộ của tôi cũng là tạm thời."

Cung Kì Vĩ nói: "Hấp dẫn đầu tư bên ngoài cũng không phải là cách duy nhất, lúc trước tôi từng có một đề án, vì sao không thể nghĩ liên hệ với thành thị anh em? Sau khi Cảng Nước Sâu xây thành người thu lợi không chỉ là Nam Tích của chúng ta, đối với thành thị xung quanh cũng có sức lực hấp dẫn tương đương."

Từ Quang Nhiên đột nhiên cầm chén trà trong tay ném xuống đất, từ trước đến giờ ấn tượng mà y tạo cho người ta luôn là ôn hòa, thái độ mất bình tĩnh như hôm nay là chưa từng có.

Cung Kì Vĩ ngây ra đó.

Từ Quang Nhiên mím chặt môi, trong hai mắt của y toàn là tơ máu, chỉ vào mũi Cung Kì Vĩ, gằn từng chữ: "Anh đi ra ngoài cho tôi!"

Cung Kì Vĩ gật gật đầu, y thấp giọng nói: "Bí thư Từ, ông nên nghĩ lại chuyện này."

"Đi ra ngoài!" Từ Quang Nhiên phẫn nộ cũng không phải là không có nguyên nhân, đề nghị của Cung Kì Vĩ đã chạm đến cấm khu tâm lý của y, công trình cảng Nước Sâu là kết quả thắng lợi sau khi Nam Tích đấu tranh với Lam Sơn, ai cũng biết đây là một chiến tích hiển hách, ai cũng muốn khắc vinh dự huy hoàng này lên con đường chính đàn của mình, đề nghị của Cung Kì Vĩ Từ Quang Nhiên không thể dễ dàng chấp nhận được, cảng Nước Sâu tiến hành đến bây giờ, nếu để Lam Sơn gia nhập, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào? Người ta sẽ cho rằng Từ Quang Nhiên y vô năng, không chơi nổi công trình lớn như vậy, cho nên mới xin Lam Sơn giúp đỡ, chiến tích về sau thuộc về ai? Mặt mũi y biết để đi đâu? Cung Kì Vĩ là phó thị trưởng thành phố Nam Tích không ngờ lại đề xuất đề nghị như vậy, y hiển nhiên không để vinh dự tập thể ở trong lòng.

Từ Quang Nhiên không biết Cung Kì Vĩ lấy đâu ra dũng khí này, những lời này hôm nay chẳng khác nào công nhiên khiêu chiến với mình. Từ Quang Nhiên không cho rằng lợi dụng đầu tư bên ngoài là không có gì sai lầm, ngoại thương đầu tư vào Nam Tích, tất nhiên là coi trọng hồi báo lợi ích hậu trọng, trên thế giới này không có kẻ ngốc, người khác sẽ không vô duyên đầu tư cho anh, nguyên nhân Tinh Nguyệt muốn khu đất sân thể dục cũng là như vậy, Tinh Nguyệt đầu tư khai phá, bản thân không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng bọn họ muốn không tốn một xu mà lấy được khu đất sân thể dục, năm trăm ngàn ngoài mặt đưa ra chỉ là một tờ ngân phiếu khống, Từ Quang Nhiên ban đầu cũng lo lắng đến vấn đề tôn nghiêm của chính phủ, nhưng nghĩ tới cảng Nước Sâu, nghĩ tới khoản đầu tư lớn sắp tới, vẫ quyết định nhượng lại khu đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt, y cũng mất một thời gian đấu tranh kịch liệt. Nhưng từ trong lời nói của Cung Kì Vĩ, y cảm giác được mình bị đa số hiểu sai rồi, ở trong mắt người khác mình là một bí thư thị ủy không quan tâm tới tôn nghiêm của chính phủ, điều này khiến cho Từ Quang Nhiên khó mà chịu đựng được.

...

Khi Cung Kì Vĩ rời khỏi văn phòng bí thư thị ủy, Trần Hạo cũng tới đây gặp Từ Quang Nhiên, đi ngang qua y, Trần Hạo rõ ràng nhìn ra sắc mặt của Cung Kì Vĩ, y chào hỏi Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ lúc này mới phản ứng lại, cười cười với y, nụ cười trông khá là miễn cưỡng. Trần Hạo đoán Cung Kì Vĩ khẳng định bị ăn mắng rồi, trong lòng y không khỏi sinh ra cảm giác hạnh tai nhạc họa.

Trần Hạo đi vào văn phòng của Từ Quang Nhiên, đầu tiên quan sát sắc mặt bí thư Từ một chút, y tuy rằng không phải là một người am hiểu nghe tiếng xem sắc, nhưng chuyện rõ ràng như vậy thì vẫn có thể chú ý được, thư ký đang ở bên cạnh quét dọn mảnh thủy tinh, Trần Hạo không cần hỏi cũng đoán được chuyện vừa rồi phát sinh, bí thư Từ giận dữ ném vỡ cốc, trong ấn tượng của y đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Trần Hạo rụt rè gọi một tiếng bí thư Từ.

Từ Quang Nhiên ừ một cái, có chút mỏi mệt nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Tình huống phía Tinh Nguyệt thế nào rồi?"

Trần Hạo nói: "Ngày mai chúng ta phải ký hợp động chuyển nhượng đất, bọn họ hứa đầu tư kỳ hai của cảng Nước Sâu sẽ đến đúng hạn."

Từ Quang Nhiên lấy tay day day mi tâm, thấp giọng nói: "Lời ong tiếng ve ở bên ngoài rất nhiều phải không?"

Trần Hạo nói: "Không có lời ong tiếng ve gì cả."

Từ Quang Nhiên lắc lắc đầu, vẫn nhắm mắt lại: "Tôi biết chuyển nhượng đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt nhất định sẽ gặp phải rất nhiều lời chê trách của người khác, bên ngoài không thể không có lời ong tiếng ve."

Trần Hạo nói: "Những kẻ lắm lời đều là bọn tiểu nhân tầm mắt thiển cẩn, bọn họ không biết ngài đưa ra quyết định này là vì lo lắng cho đại cục, là vì lo lắng cho sự phát triển trong tương lai của Nam Tích, bí thư Từ, ngài rất vất vả, vì sự phát triển của Nam Tích mà phải chịu không ít ủy khuất."

Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Từ khi tôi đi lên vị trí này đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi, một lãnh đạo bị người ta chê trách là điều không thể tránh khỏi, nếu ở bên cạnh đều là những lời khen, vậy thì phải tự kiểm điểm lại mình."

Trên mặt Trần Hạo có chút nóng lên, những lời này của Từ Quang Nhiên hình như là đang nói kháy mình.

Thật ra Từ Quang Nhiên không hề có ý này, hiện tại y cũng không có tâm tình nói kháy Trần Hạo, Từ Quang Nhiên nói: "Sau khi tài chính của Cảng Nước Sâu vào tài khoản, tiến độ xây dựng nhất định phải đúng hạn, hiện tại rất nhiều người đều nghi ngờ Nam Tích chúng ta xây dựng cảng Nước Sâu có phải là chính xác hay không, chỉ có dùng sự thật để nói chuyện, dùng công trình để nói chuyện mới có thể bịt miệng họ lại."

Trần Hạo nói: "Bí thư Từ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công trình cảng Nước Sâu, tuyệt đối sẽ không là ngài thất vọng."

Từ Quang Nhiên nhìn Trần Hạo, trong lòng thầm thở dài, Trần Hạo này làm việc rất nghiêm túc, đáng tiếc năng lực của y sờ sờ ra đó, không thể so sánh với Thường Lăng Không, vốn sinh ra đã kém cỏi là điều rất khó thay đổi. Nếu có lựa chọn tốt hơn, Từ Quang Nhiên sẽ không giao chuyện cảng Nước Sâu cho Trần Hạo

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất