Y Đạo Quan Đồ

Chương 588-6: Không dạy cậu lừa gạt (6)

"Không phải là bán đứng, bây giờ Huệ Cường là một con chó điên, hắn đem tất cả chuyện của cha mình đổ lên người của tỉnh trưởng Tống, cho nên đã đi trả thù điên cuồng, người như vậy ở bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, cô cũng là nhân viên quốc an, hẳn là rõ ràng chức trách của mình. Chúng ta có trách nhiệm bắt lấy Huệ Cường, để cho hắn trả giá vì hành vi của mình"

Đông Tú Tú lặng lẽ không nói gì, qua một hồi lâu, rốt cục nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi"

Trương Dương đem điện thoại di động của mình giao cho cô ta, Đông Tú Tú gọi vào điện thoại của anh họ Đông Tú Tú, khi điện thoại được chuyển, cô ta hét lên một tiếng chói tai, rồi đánh một cái bốp lên trên mu bàn tay của Trương Dương.

Trương Dương nhất thời rõ ràng ý tứ của cô ta, cầm lấy điện thoại, nghe thấy tiếng rống giận dữ của Hoàng Quân bên kia điện thoại: "Trương Dương, mày tốt nhất là lập tức thả em họ của tao ra, nếu không tao sẽ báo công an!"

Trương Dương âm thầm bật cười, Hoàng Quân tự nhiên lại muốn báo công an, dựa theo hành vi của hắn thì thật ra đã là phạm pháp rồi, muốn bắt cũng là bắt hắn trước, Trương Dương lạnh lùng nói: "Hoàng Quân, anh muốn em họ hay là muốn bạn, tôi nói choa nh biết, Huệ Cường đang phạm pháp, anh bao che cho hắn tức là đồng phạm, em họ của anh bắt cóc con trai của sở trưởng sở công an, hậu quả thế nào anh tự suy nghĩ. Nếu như anh còn chấp mê không tỉnh, tôi sẽ đưa em họ của anh vào tù trước"

"Đừng..." Dưới sự cưỡng bức của Trương Dương, Hoàng Quân bắt đầu dao động.

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, nguyên nhân chính là do Huệ Cường là bạn của anh, anh hẳn là nên ngăn cản hắn, không thể để cho hắn cứ phạm phải sai lầm. Chẳng lẽ anh không biết, vợ của tỉnh trưởng Tống mang thai hơn bảy tháng rồi, mà hắn ta lại đẩy ngã bà ta, còn đạp lên bụng của bà ta nữa, thủ đoạn như vậy thật sự quá đê tiện vô sỉ rồi!"

Hô hấp của Hoàng Quân dần trở nên gấp gáp, qua một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Hắn ta đang ở cảng Minh Viễn, trên thuyền Lai Dương..."

Trương Dương cuối cùng cũng biết được vị trí cụ thể của Huệ Cường, mỉm cười nói: " Cảm ơn sự phối hợp của anh!"

"Em họ tôi đâu?"

Trương Dương nói: "Anh yên tâm, chúng tôi là nhân viên quốc gia, sẽ không làm gì em họ anh đâu, chờ khi chúng tôi bắt được Huệ Cường, thì em họ của anh đương nhiên là cũng bình an trở về. Tối nay chuyện cô ta bắt cóc con tin, chúng tôi cũng không tiến hành khởi tố cô ta"

.............................

Cao Liêm Minh không hiểu rõ quan hệ của Trương Dương và Đông Tú Tú, trên đường lái xe đến cảng Minh Viễn, hắn cứ liên tục hỏi đông hỏi tây, Đông Tú Tú nghe mà không chịu được, nói: "Anh rõ ràng là một đồng chí nam, sao lại nói nhiều như vậy? Giống như một đồng chí nữ vậy, thật lắm mồm!"

Cao Liêm Minh bị cô ta nói vậy làm cho nóng mặt: "Đương nhiên, không thể so với cô rồi, cô rất uy phong, dao gọt vỏ trong tay cô cũng có thể biến thành hung khí, vừa mới gặp mặt lần đầu mà đòi đâm vào cổ của tôi..."

]Đông Tú Tú nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói ra à, một đại nam nhân mà ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, thảo nào Trương Dương không muốn anh đi theo, sợ bị anh làm vướng tay..."

Cao Liêm Minh nói: "Tôi không nói với người thiếu kiến thức pháp luật như cô, cô dùng dao bắt cóc, bắt tôi thành con tin. Đây là phạm pháp cô biết không? Nếu tôi khởi tố cô, cô ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm đấy, chờ lúc cô đi ra, cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi"

Đông Tú Tú nói: "Khởi tố tôi? Cứ việc, tôi thật sự mong muốn có người tống tôi vào trong tù đấy"

Cao Liêm Minh cười nói: "Đang yên đang lành thì không muốn, tự nhiên lại muốn vào trong tù, trong rừng lớn đúng là chim gì cũng có..."

Phía trước đã là cảng Minh Viễn, Cao Liêm Minh nhấn phanh dừng lại.

Trương Dương và Đông Tú Tú xuống xe, vẫn để cho Cao Liêm Minh phụ trách tiếp ứng phía sau.

Đông Tú Tú di được hai bước, chợt nghĩ đến một việc, xoay người lại đến trước mặt của Cao Liêm Minh: "Anh vừa nói trong rừng lớn cái gì?"

Cao Liêm Minh cũng không sợ cô ta: " Trong rừng lớn đúng là chim nào cũng..." Còn chưa nói dứt lời, Đông Tú Tú đã giơ bàn tay trắng như phấn của mình lên, đấm một phát vào con mắt của Cao Liêm Minh. Cao Liêm Minh kêu đau một tiếng, nước mắt nước mùi cùng nhau chảy ra, nhìn Đông Tú Tú nghênh ngang rời đi, còn phất tay nói: "Cái này là cho anh một bài học, sau này đối với phụ nữ nên khách khí một chút..."

Cao Liêm Minh ôm con mắt đang rơi lệ của mình nói: " Cô cũng là phụ nữ sao?"

Trương Dương và Đông Tú Tú không tốn nhiều thời gian khi tìm một chiếc thuyền bỏ neo ngay ngoài bến tàu, thấy được dòng chữ Dương Lai, Trương Dương thở phào một hơi như trút được gánh nặng, quay lại nói với Đông Tú Tú: "Cô đi hay tôi đi?"

Đông Tú Tú nói: "Tôi đi bắt hắn, anh phụ trách tiếp ứng"

Huệ Cường sau khi biết Hoàng Lập Đào được mời về cục công an uống trà, cả người trở nên thấp thỏm, sở dĩ hắn muốn tấn công người nhà của Tống Hoài Minh, cũng là bởi vì hắn cho rằng cha lâm vào tình cảnh này tất cả đều là do Tống Hoài Minh ban tặng, lúc đầu sự kiện sân thể dục Đông Giang sụp xuống, cũng là Tống Hoài Minh dẫn đầu, lôi cha của hắn từ trên vị trí chủ nhiệm ủy ban thể dục xuống dưới, bây giờ Tống Hoài Minh lại đưa ra chính sách phản hủ xướng liêm gì đó, đem người cha sắp về hưu của hắn tống vào trong tù, bởi vì số tiền liên quan đến vụ án quá lớn, theo nhận định sơ bộ, cha của hắn rất khó có thể thoát khỏi nhà giam, nói không chừng nửa đời còn lại phải sống trong tù luôn, mỗi lần Huệ Cường nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng lại bùng lên, hắn muốn trả thù Tống Hoài Minh, muốn làm cho ông ta phải nếm mùi vị người thân gặp chuyện không may. Cho nên mới mướn Hoàng Lập Đào đi đối phó với Liễu Ngọc Oánh.

Huệ Cường thật không ngờ năng lực của Hoàng Lập Đào lại yếu kém như vậy, căn cứ theo tình huống nắm giữ trước mắt, thì Hoàng Lập Đào chín phần là đã bị người của cục công an bắt giữ rồi, Huệ Cường cảm thấy một dự cảm nguy hiểm chưa từng có xuất hiện, nếu như Hoàng Lập Đào khai hắn ra, thì như vậy làm người chủ mưu hắn cũng sẽ phải ngồi tù.

Huệ Cường vừa ngồi uống trà, vừa thông qua cửa sổ mạn tàu nhìn ra ngoài xung quanh, hắn thấy có một bóng người yểu điệu đang hướng tới chiếc thuyền của hắn, Huệ Cường nao nao, hắn đặc biệt mẫn cảm đối với nguy hiểm, hắn cảm thấy có chú tko đúng.

Người vừa lên thuyền chính là Đông Tú Tú, sau khi nghe Trương Dương kể rõ đầu đuôi sự việc, cô ta cũng muốn giúp đỡ Trương Dương bắt lấy Huệ Cường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất