Y Đạo Quan Đồ

Chương 595-1: Bình dị gần gũi (1)

Lần này Từ Quang Nhiên cuối cùng cũng tính là tìm được cơ hội, y đi bên cạnh Văn Quốc Quyền, giới thiệu tình huống cảng Nước Sâu với ông ta, phó thị trưởng phân quản công trình cảng Nước Sâu Cung Kì Vĩ ngược lại không có cơ hội lên tiếng, y đi theo phía sau đội ngũ thị sát, đi cùng với bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi.

Phải nói rằng Từ Quang Nhiên đối với công trình cảng Nước Sâu vẫn nắm rất rõ, mấy vấn đề mà Văn Quốc Quyền hỏi y đều trả lời rất viên mãn, Văn Quốc Quyền cũng tỏ vẻ hài lòng, khi thị sát tiến hành đến cuối cùng, Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Đồng chí Quang Nhiên còn có khó khăn gì?"

Từ Quang Nhiên nói: "Xây dựng một cảng Nước Sâu quy mô lớn như vậy là lần đầu tiên trong lịch sử Nam Tích, cũng lần đầu tiên trong lịch sử Bình Hải, khó khăn là không thể tránh được, nhưng tôi có lòng tin, toàn thể cán bộ thành phố Nam Tích chúng tôi đều có lòng tin, chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào, trong thời gian quy định sẽ xây dựng xong cảng Nước Sâu Nam Tích, để nó mang lại cống hiến cực lớn cho kinh tế Bình Hải, và kinh tế của cả quốc gia."

Văn Quốc Quyền đương nhiên có thể nghe ra những lời nói biểu hiện quyết tâm của Từ Quang Nhiên đều là sáo rỗng, nhưng có thể nói là rất khá, không có chỗ nào để chỉ trích, Văn Quốc Quyền gật đầu nói: "Tốt lắm." So với những từ đã khen ngợi Trương Dương, những lời khen ngợi đối với Từ Quang Nhiên thì tiết kiệm hơn nhiều.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Nam Tích Lý Bồi Nguyên liếc Cung Kì Vĩ một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần đồng tình, chuyện đều là y làm, nhưng phong đầu lại bị Từ Quang Nhiên chiếm hết, còn nữa, những lời này của Từ Quang Nhiên nói rất không đủ tiêu chuẩn, có thể khắc phục bất kỳ khó khăn nào ư, y chẳng lẽ đã quên, không lâu trước vấn đề tài chính đã khiến toàn bộ cảng Nước Sâu thiếu chút nữa phải đình công, phó thủ tướng Văn cũng hỏi có khó khăn hay không, người ta là muốn giúp một chút, cơ hội tốt như vậy, Từ Quang Nhiên anh không ngờ lại không cần, chẳng lẽ mặt mũi thật sự quan trọng như vậy ư?

Tống Hoài Minh đối với tình huống của cảng Nước Sâu Nam Tích cũng có chút hiểu biết, mấy vị lãnh đạo thành phố Nam Tích trước đó vài ngày bởi vì chuyện tài chính mà hai ngày ba lượt chạy tới tỉnh lý, hy vọng có thể tỉnh lý ủng hộ cho một chút tài chính, nhưng chỉ chớp mắt bọn họ lại biến thành bất kỳ khó khăn nào cũng có thể khắc phục, trong lòng Tống Hoài Minh cười thầm, về sau nếu lại đến tỉnh lý khóc than, trước tiên là phải rút lại những lời này đã.

Cung Kỳ Vĩ rất muốn nói vài câu, nhưng trường hợp này cũng không thích hợp để y lên tiếng, nếu y nói ra ý nghĩ trong lòng, chính là công khai chống đối với Từ Quang Nhiên, về sau công tác sẽ trở nên càng thêm khó khai triển, ở trong mắt không ít người, sẽ bị cho rằng là người thích làm náo động, là người muốn giẫm lên vai lãnh đạo để đi lên.

Từ Quang Nhiên liếc Cung Kì Vĩ một cái, người mà y không yên tâm nhất chính là Cung Kì Vĩ, sợ Cung Kì Vĩ sẽ ăn nói lung tung, có điều hôm nay cho tới lúc này, biểu hiện của Cung Kì Vĩ coi như là an phận, Từ Quang Nhiên dần dần cũng yên lòng, Cung Kì Vĩ vẫn có chút đại cục quan, biết duy hộ vinh dự của toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Nam Tích. Y rất đúng lúc nói với Văn Quốc Quyền: "Thủ tướng Văn, sau khi ngài tới Nam Tích liền không ngừng khảo sát tại hiện trường, vẫn chưa nghỉ ngơi, giờ cũng nên ăn trưa rồi."

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Đúng là nên ăn trưa rồi."

Từ Quang Nhiên nói: "Thủ tướng Văn, chúng ta về nhà khách thành phố ăn cơm đi."

Văn Quốc Quyền lại lắc đầu nói: "Ăn luôn ở đây đi, phía đó là căn tin của công trường phải không." ông ta chỉ vào căn tin của công trường, cất bước về phía trước.

Từ Quang Nhiên nhìn thấy ông ta thật sự muốn tới căn tin, nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy lên trước, nói: "Thủ tướng Văn, bên kia là căn tin của công nhân."

Văn Quốc Quyền cười nói: "Căn tin của công nhân thì sao? Chính phủ chúng ta vốn chính là phục vụ cho công nhân, nông dân và ngàn vạn người dân, bọn họ có thể ăn, chúng ta chẳng lẽ lại không ăn được?"

Trong mắt đa số người hành vi hiện tại của Văn Quốc Quyền là đang ra vẻ, cũng là một loại ra vẻ chính trị thông thường, thân là phó thủ tướng của quốc vụ viện, ông ta thâm nhập tuyến đầu, nguyện ý cùng nhau ăn cơm với công nhân, đây là sự bình dị gần gũi cỡ nào chứ, Từ Quang Nhiên không tiện nói nữa, y đánh mắt ra hiệu, phó thị trưởng Vương Hải Ba vội vã chạy tới, Tống Hoài Minh nhìn ra Từ Quang Nhiên rõ ràng chuẩn bị thiếu sót, chi tiết nhỏ như vậy nên sớm nghĩ tới rồi, lãnh đạo xâm nhập cơ sở, hoà mình với người dân, cùng nhau ăn cơm, chuyện như vậy trên tin tức chiếu rất nhiều rồi, có thể là hôm nay Văn Quốc Quyền đến Nam Tích quá mức đột nhiên, cho nên khiến cho đám cán bộ thành phố Nam Tích có chút trở tay không kịp, bọn họ chuẩn bị cũng rất không đầy đủ.

Văn Quốc Quyền cười thầm, ông ta ở công trường ăn cơm cũng không phải là nổi hứng nhât thời, ông ta tới Nam Tích vào lúc hơn mười giờ, ở công trường trung tâm thể dục mới nửa giờ, tới công trường cảng Nước Sâu lại thị sát cả nửa ngày như vậy, đã là hơn mười hai giờ chưa rồi, tới giờ ăn trưa rồi, Từ Quang Nhiên chẳng lẽ không đoán được mình sẽ lựa chọn ăn cơm ở công trường?

Hiện tại đúng giờ các công nhân ăn cơm, các lãnh đạo tới lập tức đả loạn trật tự cuộc sống bình thường của công nhân, căn tin của công trường có cơm tập thể, có cơm suất, bọn họ bình thường đã bao giờ tiếp đãi lãnh đạo to như vậy đâu, người phụ trách căn tin công trường nghe nói phó thủ tướng quốc vụ viện tới, sợ tới mức chân tay luống cuống, đây không phải là vì vinh dự gì cả, mà là phó thủ tướng của quốc vụ viện nếu ăn không hài lòng, hắn chẳng phải là sẽ gặp xui ư.

Phó thị trưởng Vương Hải Ba nhìn ra hắn rất khẩn trương, mỉm cười nói: "Anh đừng sợ, chỉ cần để các lãnh đạo ăn no là được rồi."

Người phụ trách căn tin run run nói: "Tôi vừa mua một trăm bộ đồ ăn inox, tôi lập tức sẽ sai người rửa sạch sẽ để các lãnh đạo dùng. Mua đồ ăn thì không còn kịp nữa rồi. Ăn gì bây giờ?"

Vương Hải Ba chỉ vào thực đơn hôm nay trên bàn, nói: "Cơm công tác bốn món ăn một món canh."

Người phụ trách Căn tin nói: "Lãnh đạo tới chẳng lẽ cũng ăn như vậy à?"

Vương Hải Ba nói: "Anh không có đồ ăn khác nữa à?"

Lúc này Cung Kì Vĩ cũng chạy tới, công trường cảng Nước Sâu là y được phân quản, các lãnh đạo muốn ăn cơm ở đây, y đương nhiên phải an bài, khi Cung Kì Vĩ tới, đang nghe thấy Vương Hải Ba và người phụ trách căn tin thương lượng thực đơn, Cung Kì Vĩ nói: "Lão Đổng, chủ yếu là đảm bảo vệ sinh, để lãnh đạo ăn no là được, chuyện khác không cần phải quan tâm, cơm tập thể đều là như nhau, mỗi người hai món mặn hai món rau, thêm canh trứng cà chua nữa, kèm cơm và bánh bao, mau đi chuẩn bị đi."

Vương Hải Ba đi tới bên cạnh Cung Kì Vĩ, nói: "Kì Vĩ, anh thấy có cần thêm thức ăn không?"

Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Lãnh đạo lựa chọn ăn cơm ở công trường cũng không phải là chạy tới đây đòi ăn ngon, hiểu không?"

Vương Hải Ba đương nhiên hiểu, ăn cơm chỉ là một hình thức, phó thủ tướng Văn ở công trường ăn cơm cùng công nhân, đây cũng là một loại biểu hiện thân với dân, loại chuyện này thật ra bọn họ đều trải qua rồi, Vương Hải Ba trước đây từng phân quản nông nghiệp, lúc ấy xuống nông thôn cũng vào trong nhà dân ăn cơm, đồ ăn của dân quê thì làm sao mà ngon được, mấu chốt là ở hoàn cảnh chứ không phải là ở bản thân thức ăn.

Dựa theo ý tứ của Vương Hải Ba, nên bảo công nhân rời khỏi căn tin, nhưng Cung Kì Vĩ ngăn gã lại, hiện tại bảo công nhân bưng cơm đi khỏi, phó thủ tướng Văn nhìn thấy không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Văn Quốc Quyền dưới sự vây quanh của mọi người đi vào căn tin của công nhân, các công nhân xâu dựng nhìn thấy trận thế lớn như vậy, cả đàm dừng ăn cơm, đều nhìn ra cửa. Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên dùng ngữ khí vô cùng kích động nói: "Các vị công nhân sư phó, thủ tướng Văn tôn kính của chúng ta đến thăm mọi người đây!"

Các công nhân cũng cảm thấy quá đột nhiên, bình thường đám công nhân xây dựng này đừng nói là thủ tướng quốc gia, cho dù là thị trưởng cũng khó có thể gặp được một lần, lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Văn Quốc Quyền, chẳng ai buồn để ý đến ăn cơm nữa.

Văn Quốc Quyền cười nói: "Mọi người vất vả rồi, tôi tới không đúng lúc, quấy rầy mọi người ăn cơm, có điều nơi này là căn tin, các vị phải ăn cơm, tôi cũng phải ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa được không? Mọi người có hoan nghênh không?"

Các công nhân vừa nghe nói phó thủ tướng cùng ăn cơm với mọi người, cùng nhau vỗ tay nói: "Hoan nghênh!"

Hoan nghênh là hoan nghênh, nhưng các công nhân rõ ràng câu nệ hơn nhiều, có một số công nhân vội vàng ăn nốt cơm rồi đi trước, Vương Hải Ba và Cung Kì Vĩ thương lượng một chút, bảo căn tin cho mỗi công nhân thêm một cái chân gà, các công nhân từ cái chân gà nhìn ra lợi ích khi phó thủ tướng Văn đến thị sát, bọn họ cảm thấy tò mò, phó thủ tướng Văn là cán bộ to như vậy không ngờ lại cùng ăn cơm với bọn họ.

Văn Quốc Quyền bưng suất cơm, tới ngồi xuống đối diện một công nhân trẻ tuổi, tuổi tác của chàng trai đó không lớn, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhìn thấy thủ tướng Văn ngồi đối diện mình. Chàng trai ôn này cúi đầu thật thấp, ngay cả đồ ăn cũng không dám ăn, liên tục cắn bánh bao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất