Y Đạo Quan Đồ

Chương 617-1: Dưới màn nghi ngờ(1)

Cao Liêm Minh thấy Trương Dương trầm tư, thấp giọng nói: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Trương Dương nói: “Tôi phải đi Giang Thành một chuyến ngay.”

Cao Liêm Minh nói: “Anh không quản vụ chạy quanh thành phố nữa à?”

Trương Dương nói: “Tôi phải về điều tra một việc.” Hắn nhớ đến việc của Aishwarya, đưa phương thức liên lạc của Aishwarya cho Cao Liêm Minh nói: “Anh giúp tôi liên hệ với cô gái Ấn Độ này, cố gắng mời cô ta đến Trung Quốc một chuyến, tôi sẽ tìm người chữa bệnh giúp cô ấy.”

Cao Liêm Minh nói: “Tại sao lại chọn tôi?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Anh là luật sự, anh dễ dàng lấy được lòng tin của người khác.”

Cao Liêm Minh nói: “Anh thật sự muốn quản việc của Phạm Tư Kỳ à?”

Trương Dương nói: “Không phải tôi phải quản, mà là anh phải quản, anh là luật sư, chức trách của anh là bảo vệ sự công bằng của luật pháp, đã cảm thấy vụ án này đầy rẫy nghi vấn, thì nhất định phải tìm ra nguyên do của nó, trả lại sự công bằng cho Phạm Tư Kỳ.”

Cao Liêm Minh cười đau khổ nói: “Đây chẳng phải là anh hại tôi sao? Sư huynh của tôi cũng chẳng muốn nhận vụ án này, mà anh lại giao cho tôi?”

Trương Dương cười nói: “Tôi xem trọng anh, anh giỏi hơn nhiều so với La Ân kia, còn nữa, Phạm Tư Kỳ cũng xem trọng anh, cô ấy đã chỉ định mời anh làm luật sư của cô ấy, Phạm Tư Kỳ đang gặp nạn, nhưng trong tay cô ấy vẫn còn một số lớn cổ phiếu của Tinh Nguyệt, nếu như anh có thể giúp cô ấy đánh thắng vụ này, hì hì, tiền nhất định sẽ vào túi anh.”

Cao Liêm Minh nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Được rồi, nể mặt anh, tôi nhận vụ án này.”

Trương Dương quyết định trở về Giang Thành một cách đột ngột, từ lúc hắn biết rằng người phụ nữ chụp chung ảnh với Đổng Đắc Chí là Vương Quân Dao, hắn đã cảm thấy rất hiếu kì về người phụ nữ này, giữa Hứa Thường Đức và Đổng Đắc Chí, giữa Đổng Đắc Chí và Vương Quân Dao, giữa Vương Quân Dao và Hứa Gia Dũng, rốt cuộc giữa họ là quan hệ gì? Trương Dương nhất định phải điều tra rõ ràng việc này, hắn tin tưởng sâu sắc rằng Phạm Tư Kỳ không liên quan gì đến vụ việc bắt cóc đó, nếu như trong việc này có người bị hại, thì người bị hại đó chính là Phạm Tư Kỳ, Cung Nhã Hinh chỉ là một công cụ để hại PHạm Tư Kỳ mà thôi, cô ta mới là người khổ thân nhất, Trương Dương thậm chí còn giả định rằng tất cả mọi chuyện là do Heather phu nhân sắp đặt, nhưng hắn không tìm được động cơ Heather phu nhân làm việc này, điều nghi ngờ vây lấy Trương Dương, hắn nhất định phải về Giang Thành, cần phải điều tra rõ ràng quá khứ của Vương Quân Dao.

Người Trương Dương liên lạc đầu tiên khi về đến Giang Thành là Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đang nổi giận ở trong phòng làm việc, tiếng gã nghe điện thoại rất bực mình: “A lô!”

Trương Dương cười nói: “Ai lại làm anh điên lên vậy? Hình như rất tức giận.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Sao lại nhớ tới việc gọi điện cho tôi thế này? Có chỉ thị gì?”

Trương Dương cười hà hà nói: “Tôi là một cán bộ cấp sở, làm sao dám chỉ thị gì bí thư thị ủy là anh, gì đó nhỉ, tôi đến Giang Thành rồi.”

Đỗ Thiên Dã ngớ người: “giang Thành? Cậu về bao giờ thế?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Vừa đến đường vành đai 3, về đến Giang Thành đương nhiên cần phải gọi điện trước cho vị quan phụ mẫu là anh rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tối nay có khi tôi phải về muộn, thế này đi, bảy giờ tối cùng ăn ở Ngư Mễ Chi Hương được không? Tôi bảo Tô Tiểu Hồng sắp xếp một chút.

Trương Dương nói: “Không cần phải gây xáo động đâu, lần này tôi về cũng không phải là để uống rượu, thế này đi, chúng ta đến quán gà ở gần nhà Tô Viện Viện uống canh đi.”

Đỗ Thiên Dã hơi chán chường, tiểu tử này sao lần này lại nghĩ tới chỗ đó? Gã thấp giọng nói: “Ở đó hình như không thích hợp, loạn quá.”

Trương Dương nói: “KHông có gì là không thích hợp cả, tiện thể mời Tô Viện Viện ra đây ăn cơm.”

Đỗ Thiên Dã đoán được Trương Dương nhất định có việc, theo gã biết, thì Trương Dương chẳng có chút cảm tình gì với Tô Viện Viện, lần này mời cô ta ra là vì gì? Đỗ Thiên Dã nói: “Buổi tối không thích hợp lắm, cậu có bận gì cũng không thể nào bận ngay được, thế này đi, nếu như cậu muốn yên tĩnh, chúng ta đến Nam Hồ Nông Gia Thái, tôi gọi cả Vinh cục nữa, lâu lắm không gặp rồi, chúng ta uống mấy chén với nhau.”

Trương Dương cảm thấy Đỗ Thiên Dã nói vậy cũng có lí, thế là đồng ý kiến nghị của gã, mặc dù hắn rất muốn đi tìm Thẩm Tĩnh Hiền hỏi chuyện đó, nhưng nghĩ lại thái độ lạnh lùng lần trước của Thẩm Tĩnh Hiền, nếu như hắn tìm bà ta như vậy, thì có lẽ chẳng có thu hoạch gì, vẫn phải suy nghĩ chu toàn đã rồi tính, đề nghị của Đỗ Thiên Dã đã nhắc Trương Dương một điều, Vinh Bằng Phi là cục trưởng cục công an Giang thành, lại là bạn cũ của hắn, sự việc này có lẽ gã rất có kinh nghiệm, buổi tối vừa đúng lúc có thể thỉnh giáo.

Đỗ Thiên Dã đặt điện thoại xuống, mặt hầm hầm nhìn Giang Lạc, Giang Lạc cúi mặt, run rẩy nói: “Bí thư Đỗ, tôi…Tôi biết sai rồi, anh hãy cho tôi một cơ hội.”

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Giang Lạc ơi là Giang Lạc, cậu thật là to gan lớn mật, dám ăn hối lộ dựa vào danh nghĩa của tôi, tạo thành ảnh hưởng lớn thế này, bình thường tôi dạy cậu thế nào? Mà cậu lại làm thế nào?”

Giang Lạc nói: “bí thư Đỗ, tôi nhất thời hồ đồ, lại cảm thấy phải nể người thân, vì vậy mới đến nói chuyện với cục trưởng Lý của cục xây dựng thành phố, tôi đã trả lại hết tiền rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Nếu như muốn người khác không biết chuyện này, thì cái ngày nhận hối lộ ấy đáng lẽ đã phải nghĩ đến ngày hôm nay, tự anh chỉnh đốn lại đi, nói rõ ràng tình hình, rồi tự đi báo cáo ở phòng vụ án.”

Giang Lạc một đêm trở về trước giải phóng, chẳng còn chút hi vọng nào cả, đây đã là do Đỗ Thiên Dã nể mặt gã đi theo mình lâu nay nên đã nhẹ tay, nếu không thì còn không giữ được công việc nữa, Giang Lạc thật sự quá hối hận lúc đầu, gã cầu khẩn nói: “Bí thư Đỗ, tôi chỉ nhận 3000, tôi đã trả lại hết rồi, tôi cũng không giúp được việc cho người nhà tôi, không gây tổn thất gì cho nhà nước cả, tôi đảm bảo, về sau tôi nhất định sửa sai, cố gắng làm việc, tôi sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa, xin anh, hãy cho tôi một lần cơ hội.” Với gã, chỉ cần Đỗ Thiên Dã đồng ý, thì lỗi nhỏ gã gặp phải chẳng đáng gì. Ở Giang Thành, Đỗ Thiên Dã có quyền phát ngôn tuyệt đối, chỉ cần gã đồng ý tha thứ cho mình, thì người khác nhất định không dám nói gì.

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Chính vì cậu là thư ký của tôi, nên tôi mới yêu cầu nghiêm khắc nơi cậu, lỗi thế này tôi không thể nào tha thứ được, Giang Lạc, cậu rất thông minh, và cũng có năng lực, nhưng thông minh cũng cần dùng vào đúng lúc đúng chỗ, cậu ở trong thể chế lâu năm như vậy, cái gì gọi là khôn vặt, cái gì gọi là trí tuệ lớn cậu cần phải hiểu, cậu làm việc ở phòng vụ án có thể thức tỉnh lại một chút, hãy làm việc ở phòng này đi.”

Giang Lạc mím môi, gã đến phòng vụ án, mặc dù là một nơi nhàn hạ, nhưng gã từ vị trí thư ký của bí thư thị ủy rớt xuống đây, bằng với việc tuyên bố với tất cả mọi người, Đỗ Thiên Dã sẽ không dùng gã nữa, về sau cũng sẽ không có người dùng gã nữa, tiền đồ chính trị của gã đã dừng lại ở đây. Giang Lạc là một người có chí hướng có dã tâm, với gã mà nói, cái giá của lần này quả thật quá đắt. nhưng thái độ của Đỗ Thiên Dã rất kiên định, xem thái độ của gã, dường như Giang Lạc đã không còn chốn quay về, Giang Lạc vừa nghe đến cái tên Trương Dương, nhớ đến Trương Dương, trong lòng gã lại có một luồng hi vọng mới, Trương Dương là lãnh đạo cũ của gã, lúc đầu vì sự giúp đỡ của Trương Dương gã mới được làm thư kí của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương từ trước đến giờ đối xử khá tốt với gã, cũng chỉ có Trương Dương mới có thể giúp gã nói vài câu.

Giang Lạc sau khi thầm lặng rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, đến bên ngoài gọi điện cho Trương Dương.

Trương Dương nghe thấy giọng của gã, cảm thấy hơi kì lạ, nhưng rất nhanh đã đoán ra, Giang Lạc là thư kí của Đỗ Thiên Dã, nhất định Đỗ Thiên Dã đã nói chuyện hắn về Giang Thành rồi.

Thái độ của Giang Lạc rất buồn rầu, có thể nhận ra điều đó qua giọng của gã, Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có thời gian không? Tôi muốn nói với anh chút chuyện.”

Trương Dương đang lái xe đến biệt thự gỗ ở Nam Hồ, hắn mỉm cười nói: “Nói đi, tôi đang nghe đây.” Mùa đông ở Giang Thành lạnh hơn nhiều so với Nam Tích, Nam Hồ đã đóng băng, mấy ngày trước còn có tuyết, không ít nơi tuyết chưa tan hết.

Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, anh còn nhớ chuyện lần trước tôi nhờ anh ở Đông Giang không?”

Trương Dương nhớ lại, lần trước khi hắn và Đỗ Thiên Dã gặp mặt ở Đông Giang, Giang Lạc từng nhờ hắn nói hộ, có điều Trương Dương đã từ chối ngay lập tức, bảo Giang Lạc chủ động nhận lỗi với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương nói: “Sao thế? Anh không nghe theo tôi à? Không chủ động nói với bí thư Đỗ chuyện này à?”

Giang Lạc nói: “Không….Nhưng việc này đã bị tố cáo, bí thư Đỗ biết rất giận tôi, anh ấy bảo tôi xuống làm ở vị trí khác.”

Trương Dương nói: “Đáng đời tiểu tử nhà anh, thế này là tốt cho anh lắm rồi.”

Giang Lạc khẩn cầu nói: “Chủ nhiệm Trương, anh giúp tôi một lần, tôi biết rằng quan hệ giữa anh và bí thư Đỗ là tốt nhất, người anh ấy tin tưởng nhất là anh, anh giúp tôi nói đỡ vài câu, bảo bí thư Đỗ cho tôi một cơ hội làm lại.”

Trương Dương nói: “Có phải cậu không biết tính khí của anh ấy đâu, sự việc anh ấy đã quyết định rất ít khi thay đổi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất