Ý Tưởng Không An Phận

Chương 51

Nụ hôn đó ban đầu vẫn còn dịu dàng triền miên. Nhiệt độ cơ thể chôn dưới làn da hơi mỏng của anh, tính tấn công bị thu đi, kiên nhẫn bao bọc lấy cô.

Thẩm Diên Phi cũng không nóng nảy, giống như đang từ từ vạch mở lớp giấy gói bên ngoài chiếc hộp chứa món quà mà mình chờ đợi đã lâu.

Đôi mắt anh vẫn không khép lại, nương theo ánh đèn dầu và ánh trăng sáng quắc trông ngóng từng phản ứng cực nhỏ của cô, tỉnh táo dây dưa, chậm rãi chiếm lấy cô, cũng chứng kiến sự đình trệ của chính mình khi cô chầm chậm tiếp nhận anh.

Vào giờ phút này anh vẫn còn giữ lý trí, còn có thể khống chế được tiết tấu, giữ sự đúng mực thích hợp.

Khương Thời Niệm mặc kệ chính mình, phá tan xiềng xích kiểm soát cô đã lâu, hàng mi run rẩy, bị cái hôn sâu dịu dàng từ tốn của anh kéo vào trong biển lửa mà mình đã từng tưởng tượng ra vô số lần.

Vào khoảnh khắc khi lấy lại được cảm nhận, trong cổ họng cô dường như có tiếng than thở, vẫn không hiểu tại sao hôn lại là chuyện có thể đáng để cho người ta đắm chìm và hưởng thụ như thế. Cơ thể cô như đang tự ý thức không ngừng thèm muốn lấy nhiệt độ cơ thể của anh.

Trải qua quá trình thích ứng ngắn ngủi, ngay sau đó là vực sâu tự cô sa lầy vào, chậm rãi tiếp thêm dũng khí, không tự giác làm ra động tác đáp lại vượt ngoài dự đoán của Thẩm Diên Phi.

Khương Thời Niệm nâng cánh tay lên, tự nguyện ôm lấy bả vai Thẩm Diên Phi, quàng qua cổ anh, lòng bàn tay vuốt qua động mạch ở cổ anh.

Cô không nói rõ giờ phút này mình có tâm trạng ra sao, giống như đã bước được một chân ra khỏi chiếc lồng sắt trong suốt trường kỳ giam giữ cô. Cô ngửa đầu, hơi muốn khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời không hề chỉ bị động tiếp nhận mà chủ động đón nhận anh, đáp lại cái hôn của anh.

Pháo hoa rực rỡ ở phía chân trời lại bay lên, nổ tung và tạo thành những vụn sáng rực rỡ đầy trời, chiếu sáng nền trời trên đầu hai người họ.

Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, gió đêm đẫm tiếng nói cười ngọt ngào vui vẻ của những người đi đường và mùi thuốc súng nhàn nhạt thổi quét qua hai đôi môi kia.

Thẩm Diên Phi dừng lại trong chốc lát, hai tay vỗ vỗ má cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nóng bỏng ửng hồng của cô. Anh đã thấy rõ ràng sự chủ động của cô, một loại nguy cơ nào đó vẫn luôn tồn tại bỗng chốc tan vỡ.

Bởi vì anh tạm dừng mà hai người thoáng tách ra, Khương Thời Niệm nhìn anh, tầm mắt hai người chỉ giao thoa trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Ngay sau đó, Thẩm Diên Phi cúi đầu xuống, hung ác tàn nhẫn hôn cô, không ôn hòa và kiên nhẫn như trước đó mà giống như mưa rền gió dữ chợt ập đến, bao phủ lấy cô.

Khương Thời Niệm ngã xuống biển sâu.

Những suy nghĩ trong đầu cô như bị rút cạn, trước mắt trống rỗng, sức lực xói mòn, cổ chân bị trật đã sắp khỏi hẳn cũng bắt đầu nóng lên.

Mấy lần cô muốn đứng mà lại đứng không vững, cổ họng và xoang mũi phát ra những âm tiết nhẹ bẫng.

Âm thanh bé nhỏ không đáng kể đó lại gần giống như tạt thêm dầu sôi vào đám lửa đang cháy hừng hực.

Mạch máu trên cổ Thẩm Diên Phi gồ lên, trầm thấp khen ngợi: “Giọng của cô Khương thật giống như âm thanh trời ban.”

Khương Thời Niệm bị một câu nói này của anh kích thích đến choáng váng cả đầu. Cô không còn nơi nào có thể trốn được, càng chẳng còn đường để lui, ngược lại càng đặt cược nhiều hơn, ôm lấy cổ anh.

Thẩm Diên Phi bao bọc lấy cô bằng vạt áo khoác ngoài, bế cô lên rời khỏi sân thượng.

Trái tim Khương Thời Niệm vẫn đập như nổi sấm, hơi không nhận ra được chính mình của bây giờ. Khi cô đang cố gắng muốn ổn định lại cơ thể, tay lại không cẩn thận chạm lướt qua vành tai anh, móng tay ngoài ý muốn cạo rớt một vật hình trứng nhỏ xíu tinh tảo giấu trong ốc tai anh.

Thứ đó cực kỳ nhẹ, rơi xuống đất cũng không dễ dàng bị phát hiện ra.

Nhưng Khương Thời Niệm đã thấy được Thẩm Diên Phi cau mày lại, nhạy bén nhận ra vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Cô giãy chân đứng xuống đất, cúi người xuống nhặt lên thì lại bị anh kéo về ôm chặt. Giọng cô còn gập ghềnh run rẩy, hỏi: “Đó… Đó là tai nghe sao? Em không phải cố ý.”

Cô đã từng nhìn thấy thứ này rồi, lần trước là ở hiện trường phỏng vấn của đài truyền hình, khi đó cô ngồi ở bên phải Thẩm Diên Phi, tình cờ phát hiện ra nó.

Lần này không cần phải đi làm vào buổi tối, cô không nghĩ ra được có nguyên nhân gì khiến cho Thẩm Diên Phi còn cố ý mang tai nghe Bluetooth vào lúc này.

Lòng bàn tay Thẩm Diên Phi xoa xoa khóe môi cô.

Vừa nãy hai người chỉ mới bước được vài bước, còn cách phòng ngủ rất xa, Khương Thời Niệm bị anh không thể nhìn được mà đẩy tới ven tường, đè cổ tay lại, lại hôn xuống một lần nữa. Cô không kìm lòng được mà nắm chặt lấy chất vải mềm mà phẳng phiu của chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.

Thẩm Diên Phi kề sát lên vành tai cô, trầm giọng thản nhiên nói với cô: “Không phải tai nghe, là máy trợ thính.”

Khương Thời Niệm sửng sốt, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu giống như chết lặng, hẳn là chỉ mấy giây nhưng tiếng ù ù trong tai cô giống như đã vang lên mấy tiếng đồng hồ đằng đẵng, cô mới xác định mình không nghe lầm, không thể tin được mà hỏi: “Anh nói gì cơ? Máy trợ thính? Tai anh làm sao thế?!”

Trong lúc khiếp sợ cô không màng đến việc liệu mình có mạo phạm đến anh hay không mà trực tiếp duỗi tay chạm vào tai phải anh. Ở đó ngoại trừ có một vết sẹo nhợt nhạt kéo dài đến tận huyệt thái dương ra thì không hề có bất kỳ dị thường gì, hình dáng xinh đẹp, đường cong hoàn hảo.

Có một vài danh từ vốn dĩ không hề có liên quan một chút gì đến một người như Thẩm Diên Phi.

Anh sinh ra trong nhà họ Thẩm, hẳn là từ nhỏ đã sống và lớn lên trong nhung lụa, giờ càng là người sống ở trên tầng cao, đã quen bễ nghễ nhìn xuống.

Trước đó cô đã từng dò la và hỏi thăm về anh, hiểu biết rất rõ ràng những thông tin về anh, trong số đó không hề có chuyện ngoài ý muốn liên quan đến giao thông hay bất kỳ phương diện nào khác cả.

Thẩm Diên Phi giữ lấy cổ Khương Thời Niệm, nửa bóp nửa vỗ, đầu ngón tay bấm xuống, thản nhiên thờ ơ đáp: “Chỉ là một việc ngoài ý muốn nho nhỏ, không có gì đáng để nói. Đã qua nhiều năm rồi, vốn cũng đã khỏi…”

Nói đến đây, anh đột nhiên nảy lòng tham, chợt muốn nhìn thấy cảm xúc cùng loại với đau lòng trong mắt cô.

Chủ đề vốn muốn nhẹ nhàng lướt qua đột nhiên không tự giác đổi hướng.

Khi anh thấp giọng chậm rãi mở miệng, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt biểu cảm của cô, nói: “Không đau, nhưng nếu không đeo máy trợ thính thì tai sẽ rất ồn. Loại vết thương cũ này rất sợ nước, không thể để nó ẩm ướt quá lâu nên tái phát một chút, mấy ngày nữa sẽ không sao.”

Khương Thời Niệm lập tức hiểu ra, hẳn là anh đi tìm cô trong núi sâu lâu quá nên mới dẫn đến vết thương đã khỏi hẳn của anh tái phát.

Hốc mắt cô nóng lên, tầm mắt lại tối đi, bàn tay của Thẩm Diên Phi đã che khuất đôi mắt cô.

Anh cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ cô.

Là anh cứ càng lúc càng tham lam, một hai phải tận mắt nhìn thấy sự tự trách và áy náy cũng như những đau lòng không có bất kỳ liên quan đến cảm tình của cô dành cho anh, anh mới có thể cất đi được hy vọng viển vông rằng mình cũng được yêu kia.

Thẩm Diên Phi nở nụ cười có phần tản mạn, nói: “Chê anh à? Trước khi kết hôn không nói với em trên người anh có khuyết tật, coi như là anh giấu giếm em.”

Khương Thời Niệm khó chịu đến mức nước mắt ứa ra, nghe anh nói thế lại mạnh mẽ đè xuống, trịnh trọng phản bác: “Có à?!”

Đối với anh, cô mà cần dùng đến cái từ “chê” này sao?! Anh đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm gì thế?

Cô không hiểu được ánh mắt của Thẩm Diên Phi có ý gì, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ửng hồng giống như chứa đựng một loại bùa mê khống chế lòng người nào đó. Anh đứng trong bóng đêm là ranh giới giữa phòng ngủ và sân thượng ồn ào náo động, nhìn cô chằm chằm, ý cười bên môi vẫn chưa tan đi, hỏi tiếp: “Không chê à? Vậy sao không hôn anh tiếp vậy?”

Pháo hoa nổ tung trong đầu Khương Thời Niệm còn nhiệt liệt hơn bên ngoài cửa sổ.

Cổ họng cô nhúc nhích, lặng đi, ngơ ngẩn đứng đối mặt với anh. Không biết ai là người bắt đầu, cũng không rõ ai càng vội vàng vồn vã hơn một chút, đôi môi tạm thời tách ra một lần nữa kề sát. Cô gạt phăng hết đi mọi câu tự hỏi, nâng mặt lên hôn anh, mặc cho cỏ dại không biết tên quay cuồng sinh sôi trong biển lửa.

Không phải là Khương Thời Niệm chưa chuẩn bị tâm lý. Cô cho rằng trong buổi tối hôm nay, khi bản thân mình chủ động hôn môi thì sẽ dẫn đến càng nhiều thứ khác, có lẽ sẽ thuận nước đẩy thuyền làm đến bước cuối cùng nhưng hiển nhiên cô vẫn luôn xem nhẹ hy vọng của Thẩm Diên Phi. 

Đến khi hôn môi thân mật nhất anh vẫn kiềm chế bản thân, hỏi cô: “Có muốn anh tiếp tục không?”

Cô nhất thời không nói nên lời.

Hôn môi phóng túng như thế đã là đột phá lớn nhất đời cô, cô vẫn còn chưa quen với tiết tấu của anh nhưng cô không có ý muốn từ chối, chỉ là muốn bình tĩnh lại một chút mà thôi.

Hai người im lặng năm giây.

Khương Thời Niệm thậm chí còn không kịp mở miệng nói nhiều được mấy câu mà Thẩm Diên Phi đã đi.

Anh rũ mắt nói: “Khương Thời Niệm, anh chỉ cần em nghĩ em muốn làm đến bước nào thì anh sẽ làm đến bước đó, sẽ không ép buộc và càng không cần trong tiềm thức em có suy nghĩ dùng cách hiến thân để báo đáp lại bất kỳ chuyện gì anh làm cho em.”

Khương Thời Niệm giống như một con cá chợt bị vớt ra khỏi nước sâu rồi vứt lên mặt đất khô cằn, thiếu ôxy mà giãy giụa.

Anh vừa cấm dục vừa giỏi kiềm chế, thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì cô không lập tức thẳng thắn đáp lại mà cũng chỉ dịu dàng để cho cô nằm xuống nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon.

Trái tim Khương Thời Niệm toàn là mồ hôi, xoay người kéo chăn lên trùm đầu, ánh nước trong đáy mắt vẫn còn dập dờn, ôm hận cắn cổ tay.

Sao anh lại khó đối phó như thế chứ? Như thế mà cũng không được, cứ khăng khăng bắt buộc cô đối mặt trực diện với mọi suy nghĩ, lột mở từng lớp từng lớp những nhu cầu khó có thể nói rõ của cô dành cho anh ra.

Người Khương Thời Niệm cứng đờ, đầu óc loạn cào cào, ngoại trừ những điều đó ra còn có cả vết thương ở tai phải của Thẩm Diên Phi.

Vừa rồi khi cô thử truy hỏi chuyện đã xảy ra trước đó, anh đã khéo léo dời đề tài đi hoặc là dứt khoát im lặng không nói, thoạt nhìn hoàn toàn không để ở trong lòng và cũng giống như không muốn nói thêm về chuyện quá khứ.

Cô tự cảm thấy mình không có lập trường dò hỏi đến cùng nên chỉ có thể dừng lại, bớt miên man suy nghĩ một chút, cố buộc mình đi vào giấc ngủ.

Chờ cho đến khi tỉnh lại vào hôm sau, nhân lúc buổi sáng đẹp trời, cô gặp mặt các đồng nghiệp trong ekip.

Nếu như không muốn bỏ chương trình này thì cần phải nắm chặt thời gian, cố gắng quay xong hết sớm những nội dung còn chưa ghi hình trong kế hoạch đã định, còn cần phải làm cho nội dung càng phong phú hơn, không thể thấp hơn mong muốn được.

Hai ngày nữa là chân Khương Thời Niệm có thể đi đường được rồi, chỉ cần không quá mức là được. Ekip quay phim lập tức lên kế hoạch quay tiếp trong thời gian này, tranh thủ kết thúc nhiệm vụ trong ba ngày này rồi mọi người cùng quay về.

Còn Đổng Hàm và Triệu Lẫm, hai người đã tham dự hơn một nửa quá trình ghi hình, nếu lúc này lại loại họ ra rồi tìm khách mời khác thì những cảnh đã ghi hình trước đó phải quay lại, là tổn thất với tất cả mọi người.

Khương Thời Niệm quyết định để cho hai người tiếp tục đi theo ghi hình, còn tích cực biểu hiện hay chỉ là phông nền thì là chuyện của bọn họ, phản hồi và bình luận cụ thể ra sao cứ chờ đến lúc tiết mục lên sóng, công chúng tự khắc sẽ cho họ đáp án chính xác.

Trong lúc ekip làm chương trình thảo luận công việc với mọi người thì đúng lúc các camera man đi quay ngoại cảnh về, nhiệt tình chào hỏi cô: “Cô Khương, đêm qua là lễ hội Saga Dawa, chúng tôi đã quay được rất nhiều tư liệu sống hay ho, cô xem thử xem, ánh sáng của đoạn này là tuyệt nhất, đến lúc đó cắt ghép vào, khi phát sóng nhất định sẽ đạt top rating."

Khi nghe đến lễ hội Saga Dawa, Khương Thời Niệm không nhịn được mà xoay sang nhìn thêm vài lần, kết quả là khung cảnh đường phố xuất hiện trên màn hình càng lúc càng quen thuộc, chính là con phố mà cô và Thẩm Duyên Phi ở kia.

Camera man này là người có kỹ thuật quay nổi tiếng trong đài, cảnh quay được cực kỳ bắt mắt, nhất là khi đoạn này là cảnh quay mà anh ta kiêu ngạo nhất, đúng thật là từ cảnh tượng đến ánh sáng đều không thể bắt bẻ, nhưng…

Khương Thời Niệm cào cào rìa ghế bên cạnh, nhấp tạm dừng, nín thở hơi zoom hình ảnh ra một chút, sau khi nhìn thấy rõ chi tiết một chỗ nào đó thì trong lòng không kìm được mà hơi rối loạn.

Ở góc trên bên phải của đoạn video, trong cảnh tượng phố xá náo nhiệt đó có một tòa nhà nhỏ ba tầng đơn độc lọt thỏm ở bên trong, mà trên sân thượng không hề có bất kỳ thứ gì che đậy có hai bóng người thấp thoáng trong bóng đêm đang ôm nhau, thân mật nồng nhiệt hôn môi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất