*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thủy Thiên Thừa Edit: Dú Khi Giản Tùy Anh lái xe, tay hắn đã hơi run rẩy.
Tên não tàn Bạch Tân Vũ này, gặp chuyện chỉ biết rúc vào lòng mẹ cậu ta, không đủ khôn để nói dối, hơn nữa thấy cậu ta khóc thảm thiết như vậy thì chắc chắn không dám lừa hắn đâu.
Thế nhưng vừa nhớ đến lời cậu ta, Giản Tùy Anh đã thấy sống lưng mình lạnh toát.
Hồi Giản Tùy Lâm vừa mới đến nhà hắn hãy còn để kiểu tóc nửa dài không ngắn lắm, ngại ngùng trốn sau lưng mẹ cậu ta, y hệt một cô bé. Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của Giản Tùy Anh về cậu ta đều là yếu đuối, là nhẫn nhục chịu đựng, tuyệt đối không dám phản kháng lại người anh trai là hắn, bất kể hắn có nói gì hay có làm điều chi.
Nếu thậm chí đến cả một Giản Tùy Lâm như vậy còn có gan làm chuyện này sau lưng hắn thì hắn không thể không nghi ngờ phải chăng mắt mình đã mù rồi không.
Giản Tùy Anh cắn răng, lái thẳng về nhà, hắn muốn nhìn xem Giản Tùy Lâm sẽ giải thích tất cả những gì Bạch Tân Vũ đã nói với hắn như thế nào đây.
Khi hắn về đến nhà thì mới hơn ba giờ chiều.
Giản Tùy Lâm cũng vừa tan học từ trường về, vẫn chưa thay quần áo.
Bình thường Giản Tùy Anh về nhà ăn cơm toàn là về lúc đến giờ ăn, ngồi thêm một lát cũng không muốn, cho nên Giản Tùy Lâm nhìn hắn với vẻ rất đỗi ngạc nhiên, nhưng sau khi phát hiện sắc mặt u ám của hắn thì trong lòng cậu ta dâng lên nỗi bất an.
Ngay cả Triệu Nghiên cũng nhận ra sắc mặt của Giản Tùy Anh không đúng, bèn thấp thỏm nhìn hắn, rồi lại nhìn sang con trai mình. Giản Đông Viễn hãy còn chưa về, bà không thể dựa vào ai được cả, bởi vậy lúc đối mặt với Giản Tùy Anh, bà sẽ càng sợ sệt hơn.
Giản Tùy Lâm nói: "Anh à, sao hôm nay anh về sớm vậy."
Giản Tùy Anh đút hai tay vào túi, lưng thẳng tắp, cằm hơi hếch, không biến sắc quan sát cậu ta một phen.
Giản Tùy Lâm vẫn mang dáng vẻ mà hắn quen thuộc, mi thanh mục tú trông như một cô gái, nom ôn hòa và vô hại, mặc hắn nhào hắn nắn, tuyệt đối không dám phản kháng.
Chính là vì đã quá tự tin về quyền uy của bản thân, và là vì từ nhỏ đến lớn, Giản Tùy Lâm chưa từng có gan phản kháng hắn một lần nào, nên hắn không hề nghĩ đến chuyện Giản Tùy Lâm dám cả gan làm ra chuyện trái ý hắn.
Giản Tùy Lâm bị hắn nhìn phát sợ, trực giác cậu cho biết là đã có chuyện xảy ra, và không liên quan đến chuyện lần trước với Lý Ngọc.
Rõ ràng ngày ấy khi anh cậu gọi cho cậu vẫn rất bình thường, thậm chí còn trấn an cậu nữa là. Đó giờ anh trai cậu là một người luôn khinh thường việc che giấu cảm xúc trước mặt cậu, vậy chắc hẳn là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó, không, phải là hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không anh trai cậu sẽ không xuất hiện trong nhà vào lúc này.
Giản Tùy Lâm gắng tự an ủi bản thân, lại hỏi thêm một câu, "Anh à?"
Giản Tùy Anh cất bước lên tầng, "Lên đây, anh có lời muốn nói với cậu."
Trong mắt Triệu Nghiên hiện lên vẻ hoảng hốt, nhìn sang Giản Tùy Lâm với vẻ lo lắng.
Giản Tùy Lâm truyền cho bà một cái nhìn trấn an, sau đó lắc đầu, đi lên tầng theo Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh đẩy cửa phòng Giản Tùy Lâm trên tầng ra, bước vào trước.
Giản Tùy Lâm nhìn cánh cửa đang đợi chờ cậu, như chợt ý thức ra được điều gì đó. Cậu hít một hơi, bình tĩnh lại, thẳng lưng, ngẩng đầu bước vào, cũng tiện tay đóng cửa. Cậu nghĩ đến người mẹ đang mang vẻ mặt lo âu ở dưới nhà, yên lặng khóa cửa lại.
Giản Tùy Anh ngồi dựa vào bàn học của Tiểu Lâm, bắt chéo chân, tay hắn rút một bao thuốc lá từ trong túi quần ra. Hắn châm thuốc, chầm chậm hút một hơi.
Giản Tùy Lâm nhẹ giọng nói: "Anh, hãy bớt hút thuốc đi ạ." Cái ngữ điệu dịu dàng thân thiết này, vẫn trước sau như một.
Giản Tùy Anh ngẩng đầu, nói với cậu ta, "Cậu qua đây."
Giản Tùy Lâm cất bước đi đến trước mặt hắn.
Ngón tay Giản Tùy Anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa bé nhỏ chợt lóe qua mặt Giản Tùy Lâm, hắn nói: "Hôm nay anh nhận cuộc gọi từ anh Vũ của cậu, cậu đoán xem nó nói gì?"
"Là cầu xin anh cho anh ấy về nhà ạ."
"Đúng, trừ chuyện này ra còn có chuyện khác nữa."
"Dạ, gì nữa hả anh?"
Cái nhìn sắc bén của Giản Tùy Anh xoáy thẳng vào mắt Giản Tùy Lâm, "Nó nói với anh, chuyện mấy căn nhà đưa cho bên giám đốc công an tỉnh họ Phạm đó là cậu tham ô, có đúng vậy không."
Trên mặt Giản Tùy Lâm không hiện vẻ ngạc nhiên nào, trái lại, cậu ta khẽ bật cười, "Anh à..." Kế đó, cậu ta cảm giác vai mình bỏng rát.
Giản Tùy Anh dí đầu lọc lên bờ vai cậu ta, nhoáng cái áo sơ mi đã bị đốt cháy thành một cái lỗ, trong không khí vương mùi da thịt bị nướng khét, khiến lòng người kinh hãi đến lạ.
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Đúng, hay không."
Giản Tùy Lâm chịu đựng cơn đau, không tránh không né, cậu ta biết chuyện đã đi đến bước này rồi thì không giấu giếm nổi nữa, cậu ta bỗng cười phá lên.
Giản Tùy Anh ném điếu thuốc xuống, hung hãn xách cổ áo cậu ta lên, xoay người lại, đè Giản Tùy Lâm lên giá sách.
Một tiếng "Sầm" cực lớn, vài cuốn sách trên giá đã rơi lả tả, đập vào đầu vai hai người.
Giản Tùy Anh trừng hắn với vẻ hung hãn, "Mày chán sống rồi à."
Giản Tùy Lâm nhìn Giản Tùy Anh với ánh mắt phức tạp, "Anh à, thật ra tự em cảm thấy chuyện này có trăm ngàn kẽ hở, vậy mà anh vẫn chưa từng nghi ngờ đến em, anh tín nhiệm em đến thế, em cảm động quá."
Giản Tùy Anh đánh một quyền thật độc vào bụng cậu ta, Giản Tùy Lâm tức khắc khom người gục xuống, vẻ mặt hơi vặn vẹo. Giản Tùy Anh xách cổ áo cậu ta lên để cậu ta đứng thẳng người một lần nữa, "Ai cho mày cái gan lớn đến vậy? Hả?"
Giản Tùy Lâm mỉm cười, "Anh à, em chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi mà, anh bỏ qua cho em đi." Tuy ngoài miệng thì cầu xin tha thứ, song không tìm thấy một ý hối hận nào từ trên mặt cậu ta, câu nói này như đang châm chọc Giản Tùy Anh vậy.
Trong lòng Giản Tùy Anh phẫn nộ như sóng cuộn biển gầm, hắn vung nắm đấm ra, tàn nhẫn nhắm thẳng vào mặt Giản Tùy Lâm.
Suốt mười mấy năm ròng, hắn đã đánh Giản Tùy Lâm không ít lần.
Quan hệ của hai người, kể từ khoảnh khắc Giản Tùy Lâm được sinh ra trên đời, đã nhất định không thể tương thân tương ái cho được, Giản Tùy Anh đã trưởng thành và đủ chín chắn nên mới từ bỏ việc dùng bạo lực để trút hết bao nỗi bất mãn của hắn ra.
Không ngờ loanh quanh một vòng, hắn vẫn phải dùng đến nắm đấm mới giải tỏa được cơn lửa giận và sự sỉ nhục vì bị lừa gạt của hắn.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là, khác với vô số lần trước đây, nắm đấm của hắn không rơi xuống người Giản Tùy Lâm một cách thuận lợi nữa, mà là bị ngăn lại giữa không trung.
Giản Tùy Anh sững sờ. Hắn nhìn cổ tay đang bị Giản Tùy Lâm nắm đến nỗi đau nhức giữa không trung, hoàn toàn đờ người ra.
Đó giờ hắn chưa từng nghĩ rằng Giản Tùy Lâm sẽ phản kháng lại hắn, đó giờ hắn chưa từng nghĩ rằng Giản Tùy Lâm đã có năng lực để phản kháng lại hắn.
Giản Tùy Lâm cười khẩy, "Anh à, có phải anh bất ngờ lắm không, rằng em đã lớn rồi."
Giản Tùy Anh nhìn nét mặt khiêu khích và trào phúng của cậu ta, nhất thời cảm thấy người này khiến hắn cảm thấy xa lạ quá đỗi.
Giản Tùy Lâm thừa dịp hắn đang ngớ người để phản đòn, tay dồn toàn lực, cánh tay Giản Tùy Anh nhất thời bị vặn ngược.
Hắn rên một tiếng, phần eo lại chịu thêm một cú đấm mạnh, nhất thời nửa người mềm nhũn hết cả.
Giản Tùy Lâm lùi về phía sau hai bước, nhìn vọng xuống hắn từ trên cao.
Giản Tùy Anh chịu đựng cơn đau nhổm người dậy, trừng Giản Tùy Lâm với đôi mắt lạnh như băng.
Giản Tùy Lâm cười, nhe hàm răng đều tăm tắp: "Anh ạ, thứ em thích nhất là vẻ mặt này của anh đó, cứ như thể trong mắt anh tất cả mọi người đều là cứt chó vậy."
Hệt như lời của Giản Tùy Lâm, dù có thế nào Giản Tùy Anh cũng không thể ngờ được rằng, đứa em trai luôn hèn yếu trong ấn tượng của hắn đã trưởng thành, hơn nữa còn khác hoàn toàn so với người hắn từng biết.
Căn phòng rộng rãi và sạch sẽ của Giản Tùy Lâm đã trở thành một đống hổ lốn chỉ trong chớp mắt, hai người vật nhau đến đâu, đồ đạc thi nhau rơi đến đó, toàn bộ căn phòng cứ như bị phá dỡ, lầm rầm.
Trên mặt cả hai cũng lộ ra những vết thương khác nhau, song vẫn quấn lấy nhau cố sống cố chết, muốn gây ra vết thương lớn hơn nữa cho kẻ còn lại.
Ngay khi hai người đang đánh đến nỗi hoàn toàn quên mất bản thân mình thì ván cửa bị đập rung.
"Tùy Anh! Tùy Lâm! Mở cửa ra! Các con mở cửa ra! Đừng đánh nữa! Mở cửa ra!" Cuộc điện thoại khẩn cấp của Triệu Nghiên đã gọi Giản Đông Viễn về, đầu ông mướt hồ hôi gõ cửa phòng.
Cứ gõ mãi gõ hoài, rốt cuộc người hầu cũng đã tìm ra chìa khóa dự phòng của phòng Giản Tùy Lâm, Giản Đông Viễn sốt ruột, vội vàng mở cửa ra thì đã thấy hai người vật ngã nhau trên đất, đang đánh đấm tàn nhẫn.
Giản Đông Viễn sửng sốt mất vài giây rồi mới nổi giận gào một tiếng: "Hai đứa khốn nạn chúng mày, dừng tay lại cho tao!!"
Tài xế của Giản Đông Viễn và vệ sĩ xông tới từ hai bên, chịu sự mạo hiểm bị đánh oan để tách cả hai ra.
Triệu Nghiên nhìn dáng vẻ mặt mũi bầm dập của Giản Tùy Lâm, òa khóc ngay tại chỗ.
Giản Đông Viễn bước tới cho mỗi người một bạt tai, quát: "Sao lại thế này! Hả! Sao lại thế này! Chúng mày bao nhiêu tuổi rồi! Bao nhiêu rồi!"
Giản Tùy Lâm xụ miệng, ấm ức nghẹn ngào, "Ba ơi, con xin lỗi..."
Giản Đông Viễn quá nhức đầu, bèn quát Giản Tùy Anh: "Không phải mày lại bắt nạt em trai mày đó chứ! Hả? Mày nói đi!"
Giản Tùy Anh liếc sang Giản Tùy Anh đầy xem thường, nhổ một ngụm nước miếng kèm máu, xoay người cất bước đi.
Giản Đông Viễn tức đến mức giậm chân, "Tùy Anh! Mày đứng đó cho tao! Mẹ mày, mày phản rồi! Mày tự nói xem mày bao nhiêu tuổi rồi hả! Mày sắp ba mươi rồi đấy!"
Giản Tùy Anh làm lơ, cái chốn này khiến hắn muốn ói mửa cả ra, hắn chỉ muốn đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành mà thôi.
Ngay khi một chân của hắn sắp bước qua cửa, Giản Tùy Lâm lại giội tiếp một quả bom hạng nặng nữa cho hắn.
Giản Tùy Lâm cúi đầu được mẹ xót xa ôm lấy, trong mắt cậu ta lóe lên thứ ánh sáng ngoan độc, hé miệng, nói một cách đứt quãng, "Anh à, nếu anh vẫn hiểu lầm em thì hãy đi hỏi Lý Ngọc đi."